Nhiệt độ ngày đêm khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không so sánh được với nhau.
Lam Linh Úc cũng may, cô là dị năng giả hệ băng, ôm Tiêu Dạ cũng không thấy nóng, nhưng Tô Tuệ Dung thì khác, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Chẳng qua sau bữa sáng, Vương Phi Hùng không biết vô tình hay cố ý, một mực đi theo hai người, Tô Tuệ Dung cũng không thể để Lam Linh Úc vào không gian, chỉ có thể cố chịu cảm giác bị nướng bên ngoài.
Nếu đường cao tốc không có cát thì cũng có thể dùng xe mặt trời, Tô Tuệ Dung tình nguyện tiết lộ mình là dị năng giả hệ không gian với bọn họ,
Lam Linh Úc nhìn gương mặt đỏ bừng, cả người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, liền sợ Tô Tuệ Dung bị cảm, hiện tại không có thuốc men, bị bệnh rất phiền toái.
Nhưng cô không có biện pháp, cuối cùng nghĩ ra ý kiến, trực tiếp ngưng kết băng cầu để Tô Tuệ Dung ôm, dù sao quần áo của cô cũng ướt hết, dù ướt thêm chút cũng không có việc gì.
Tô Tuệ Dung ôm băng cầu hài lòng thở dài.
Lam Linh Úc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Băng cầu tan rất nhanh, cách một thời gian phải tạo băng cầu mới, Lam Linh Úc hiện tại đã lên cấp bốn, đơn giản chịu đựng được dị năng tiêu hao như vậy.
"Thời tiết quá tệ!" Tô Tuệ Dung không nhịn được oán thán, phía trước có một tòa nhà hai tầng, cô bèn kéo Lam Linh Úc đi tới: "Hiện tại cũng không sớm, chúng ta nghỉ ngơi chút đi."
Lam Linh Úc cũng không từ chối, thời điểm cùng Tô Tuệ Dung đi vào, cô thấy nhóm Vương Phi Hùng cũng đi theo, nhất thời ánh mắt tối đi một chút.
Có nơi che chắn, nhiệt độ giảm hơn so với bên ngoài, hơn nữa Lam Linh Úc còn ngưng kết mấy khối băng để quanh nhà, hơi lạnh nhanh chóng lan tỏa.
Tô Tuệ Dung hài lòng.
Lam Linh Úc nhìn thấy người cô ướt nhẹp, cơ hồ còn thấy cả áo lót, có chút mất hứng, không nhịn được bảo cô đi thay quần áo.
Tô Tuệ Dung cũng không phản bác, tìm nơi kín đáo, thay quần áo, còn tiện thể vào không gian đem quần áo giặt xong mới ra.
Chẳng qua cô vẫn thấy khó chịu, nhất là tóc, chẳng qua thời gian có hạn, cô không thể tắm trong không gian.
Lúc ra ngoài, Vương Phi Hùng đang nói chuyện cùng Lam Linh Úc, đi tới liền nghe thấy Vương Phi Hùng nói: "Dù sao hai người cũng không có nơi đi, không bằng tới căn cứ của chúng tôi đi."
"Đúng vậy, căn cứ của chúng tôi rất tốt, còn có rất nhiều người." Hai người khác cũng nói giúp.
"Căn cứ của mấy anh không phải bị đoàn gián tấn công sao?" Tô Tuệ Dung vừa đi ra, đứng bên cạnh Lam Linh Úc.
Vương Phi Hùng lúng túng cười: "Đàn gián có tấn công căn cứ của chúng tôi, nhưng không gây tổn thất, dù sao đàn gián cũng không ăn mấy thứ đó, hơn nữa căn cứ của chúng tôi có khả năng phòng thủ khá tốt, dù trải qua nhiều lần năm tháng cũng vô cùng an toàn. Phụ nữ như hai người ở bên ngoài thật không an toàn, có căn cứ thì bảo đảm hơn. Mạt thế tới, có chỗ ăn chỗ ở cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi lương thực của cả hai cũng không có nhiều."
Hắn hình như dư tinh lực mời mọc Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tới căn cứ.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc kín đáo nhìn nhau, chỉ nói: "Để chúng tôi suy nghĩ."
"Được rồi, hai người suy nghĩ chút đi. Hơn nữa căn cứ của chúng tôi ngay phía trước, nếu không sai thì cũng thuận đường với hai người, hai người xem qua một chút, không được thì rời đi, chúng tôi không ngăn cản." Vương Phi Hùng tiếp tục nói.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu, không nói gì nữa, hai người tìm một phòng rồi khóa kĩ cửa vào không gian.
"Linh Úc, cậu xem bọn họ đang mưu kế gì đây?" Tô Tuệ Dung đưa Lam Linh Úc vào không gian, cắm nồi cơm rồi cùng nhau ra chỗ dòng suối tắm."
"Không biết." Lam Linh Úc lắc đầu: "Tuệ Dung, mình cảm thấy Vương Phi Hùng hình như biết gì đó."
"Sao?" Tô Tuệ Dung nghi hoặc nhìn lại.
"Căn cứ vào việc một núi không chứa hai hổ, một chủng tộc không thể nào xuất hiện hai đế vương, như vậy nhất định sinh ra tranh đấu, cho nên nói, đám gián kia chỉ có một con gián vương mới đúng, nhưng tại sao con gián vương kia lại đuổi theo Vương Phi Hùng? Bọn họ là một phần của căn cứ lớn, không nói tới nghìn người, nhưng đầu trăm chắc chắn dẽ tới, vậy tại sao con gián vương chỉ đuổi theo bọn họ? Hơn nữa những người bình thường khi gặp chuyện sẽ không quay lại căn cứ nữa nhưng hắn lại chắc chắn căn cứ không có chuyện gì?" Lam Linh Úc nói ra hoài nghi của mình, cô vẫn cảm thấy có điều gì kì lạ, mãi tới vừa nãy mới nghĩ ra.
Tô Tuệ Dung nghe xong cũng cảm thấy có vấn đề, chỉ là không muốn tìm hiểu, vì vậy nói: "Quản bọn họ làm gì, dù sao mục đích cuối cùng cũng phải lộ ra."
Nói tới đây, Tô Tuệ Dung cũng có chút oán hận, ôm lấy người Lam Linh Úc: "Ba người kia thật đáng ghét, mình không muốn thấy bọn họ chút nào."
Lam Linh Úc xoa đầu cô: "Ghét gì?"
"Cảm giác không có ý tốt." Tô Tuệ Dung chắc chắn nói: "Cậu xem, ba người kia đều là dị năng giả hệ tốc, trời nóng như vậy còn nguyện ý đi theo chúng ta, nhất định không có ý đồ tốt gì!"
Hai người tắm xong, một người làm cơm, một người giặt quần áo, sau khi cơm nước xong xuôi mới rời khỏi không gian.
Đúng lúc, hai người ra khỏi không gian thì nghe tiếng gõ cửa.
Tô Tuệ Dung đi mở cửa, đứng ngoài là người chưa từng nói tiếng nào Hạ Hải.
"Anh Vương muốn tôi hỏi hai người, có thể lên đường chưa?"Hạ Hải cúi đầu, có chút xấu hổ: "Nơi này cách căn cứ một đoạn, hiện giờ không lên đường thì không thể tới căn cứ trước khi trời tối."
"Anh Vương?" Tô Tuệ Dung nở nụ cười, giống như vô tình hỏi: "Anh ta và anh thoạt nhìn bằng tuổi, sao anh lại gọi anh ta là anh Vương?"
Hạ Hải cười đáp lại: "Anh Vương là em trai của quản lý chúng tôi, là dị năng giả hệ phong cấp hai, năng lực mạnh, lần này nếu không phải anh Vương mang chúng tôi đi cùng, chúng tôi chỉ sợ chết trong đám gián kia."
Em trai quản lý sao, Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc, cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Hạ Hải cũng không hoài nghi, mang hai người xuống tầng.
Khi trời tối mịt, năm người cũng không kịp về căn cứ, chỉ có thể quay lại, tìm tòa nhà ở tạm.
Cả nhà trống rỗng, cửa chính cũng mở toang, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vốn muốn tìm chút thức ăn nhưng Vương Phi Hùng đã ngăn cản hai người: "Nơi này cách căn cứ chúng tôi rất gần, lúc không thể về kịp thì nghỉ ngơi tại nơi này. Chúng tôi cũng cất ít lương thực ở đây, hai người chờ chút, tôi đi lấy."
Vương Phi Hùng xác thực mang theo nửa cân thức ăn trở về, gồm chút nước cùng mấy đồ đơn giản, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mang đồ vào bếp.
Bật bếp lên, món cháo đơn giản như cũ.
Lam Linh Úc đương nhiên không tin tưởng người khác, giữ lại một tia tinh thần lực trên người Vương Phi Hùng, chỉ cần hắn nhắc tới hai người, Lam Linh Úc lập tức nhận được tin.
Cô thật ra không có thói quen vậy, luôn có cảm giác xâm phạm người khác, nhưng có lúc, vì an toàn của cả hai, cô bắt buộc phải làm, tựa như Tô Tuệ Dung nói, bọn họ đều là dị năng giả hệ tốc, tại sao lại đi cùng hai người? Rõ ràng ban ngày có thể tới căn cứ, lại hết lần này tới lần khác đi theo hai người ở nơi nguy hiểm này?
Nói bọn họ không có mục đích, ai tin được?
Dưới phòng khách, Vương Phi Hùng đang nói chuyện với hai người khác, đều nói chuyện về căn cứ, Lam Linh Úc một lòng lắng nghe nhưng cũng không nghe được tin tức gì.
Ăn tối xong, năm người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, ba người đàn ông thương lượng thay nhau gác đêm, không an bài gì tới Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.
Hai người cũng không từ chối, chẳng qua Lam Linh Úc vẫn giăng tinh thần lực bên ngoài đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Nửa đêm, tinh thần lực mà Lam Linh Úc bố trí bị động tới.
Lam Linh Úc lập tức gọi Tô Tuệ Dung dậy, hơn nữa còn đem tinh thần lực ra ngoài, dò xem có chuyện gì xảy ra.
Gác đêm lúc này là Vương Mạnh, hắn phụ trách canh gác, đúng lúc gặp một nhóm người.
Hơn nữa bọn họ tựa hồ là người quen.
Một người đàn ông trung niên tiến lên, thấy Vương Phi Hùng thì sửng sốt, sau đó cười to: "A Hùng sao lại ở đây? Thật trùng hợp!"
Vương Phi Hùng cười khổ: "Anh Lý Phong, đừng giễu cợt em, chúng em bốn năm người chạy đi, hiện giờ chỉ còn ba người."
"Sao chết nhiều người vậy?" Lý Phong mang theo mười mấy người tiến vào, hơi kinh ngạc: "Bọn anh không có mất đi người nào, đàn gián kia chỉ đuổi theo một đoạn rồi rời đi, sau đó bọn anh về căn cứ, rất nhiều đã quay về, chỉ có nhóm chú chưa về, bọn anh vẫn lo lắng đấy!"
Vương Phi Hùng lắc đầu, cười khổ: "Đám gián kia theo nhóm em cả đêm, nếu không phải con gián vương tự dưng chết thì bọn em hiện tại không đứng trước mặt anh đâu." Hắn thương tâm cúi đầu, không ai nhìn thấy trong ánh mắt hắn xẹt qua tia tàn khốc.
"Thật đáng tiếc." Lý Phong vỗ vai Vương Phi Hùng: "Chú đừng quá thương tâm, đàn gián đột nhiên tấn công, chúng ta không dự liệu được. Có thể chạy liền chạy, chạy không thoát đây chính là số phận."
Vương Phi Hùng ngẩng đầu: "Không nói tới chuyện này nữa, anh Lý Phong, sao lại ở đây?"
"Căn cứ bị đàn gián phá rối, may lương thực để nơi an toàn, nếu không hỏng hết." Lý Phong nói " Bọn anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc về bị con cọp biến dị ngăn cản, chết khá nhiều. Bọn anh thoát được, nhưng không kịp trở về."
"Cọp biến dị?" Vương Phi Hùng kinh ngạc: "Nơi này sao lại có cọp biến dị được?"
"Chắc là động vật trong vườn thú chạy ra, biến thành biến dị động vật." Lý Phong lắc đầu: "Nói cũng vô ích." Hắn quay nói với những người khác: "Mọi người nghỉ ngơi đi, sáng mai về căn cứ."
Những người khác nghe vậy, phân nhau tìm phòng ở.
"Đúng rồi, phòng thứ nhất bên trái có người ở." Vương Phi Hùng cao giọng: "Mọi người đừng quấy rầy người ta."
"Người nào?" Lý Phong hỏi.
"Là hai người phụ nữ bọn em gặp trong lúc chạy trốn." Vương Phi Hùng khẽ cười: "Trong đó có dị năng giả hệ băng."
Lý Phong sửng sốt: "A Hùng, chú muốn?"
Vương Phi Hùng gật đầu: "Đúng vậy."
- ----
Muốn gì ông nội, muốn chết hả, Dung Úc cho các người chết ko kịp thở giờ.:D
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT