Tại mạt thế phái nữ tương đối ít, chợt thấy hai cô gái xinh đẹp như vậy, đám đàn ông bên Nam Tùng có chút động tâm, chẳng qua bên Nam Tùng có quy định khá nghiêm khắc, khi dễ phái nữ là bị đuổi khỏi căn cứ, vì vậy đoàn người mới đẩy Hà Thiên Lỗi ra, để cho hắn đi hỏi thăm tin tức hai người bọn họ.
Hà Thiên Lỗi bị đẩy ra mới bất đắc dĩ đáp ứng.
Nghe thấy Tô Tuệ Dung nói, Hà Thiên Lỗi có chút kinh ngạc, hắn cho rằng hai người họ chỉ là người bình thường, đúng lúc đi qua nơi này, không ngờ tới cả hai đều là dị năng giả, hơn nữa một trong hai lại là dị năng giả hệ không gian.
Hà Thiên Lỗi vốn là quản lý của Nam Tùng một trong tứ đại thế lực, sau đó mang theo người tới đây, cùng quản lý Thiên Nam – Thạch Nghị thống nhất thành một thế lực, gọi là Tùng Nam.
Lần này tìm kiếm mầm móng hắn là đội trưởng, Thạch Nghị ở lại căn cứ.
Nam Tùng cũng không có dị năng giả hệ không gian, lần này mang theo mười mấy người đều mong tìm được ít hạt giống, không lấy được cũng muốn mười mấy người này toàn mạng trở về, bọn họ thương lượng hết với nhau rồi, sau khi trở lại, thế lực nào cung cấp nhiều mầm móng cho Nam Tùng thì bọn họ liền đầu quân cho thế lực đấy.
Ba giờ người tới đây ngày càng nhiều, tang thi cũng tiến hóa, nếu như cứ phân chia, chỉ sợ căn cứ sẽ bị hủy trong thời gian ngắn.
Hà Thiên Lỗi cười, chỉ nhóm người sau lưng: "Không ngờ hai người là dị năng giả. Tôi bị mấy người kia đẩy ra, đám tiểu tử thúi! Mấy người kia là tinh anh bên Nam Tùng, đều từ cấp hai trở lên, hai người coi trọng ai thì đừng khách khí."
Hắn nói rất lớn, khẩu khí tựa như bà nội trợ đang chọn hàng, củ cà rốt ngon hay không ngon, thích loại nào thì tùy tiện lấy, không cần khách khí.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không nói gì, chỉ là Hà Thiên Lỗi quang minh lỗi lạc, nói giỡn khá nhiều, hai người cũng không tức giận, chẳng qua nắm tay nhau, quơ quơ phía trước: "Ngại thật, có chủ rồi."
Hà Thiên Lỗi ngẩn người, cũng không kinh ngạc, chỉ có chút tiếc nuối, con gái đã ít, bây giờ họ lại ở bên nhau, thật sự muốn ép mấy đại nam nhân như bọn hắn đến với nhau sao?
"Vậy quấy rầy hai người rồi." Hà Thiên Lỗi cười nói: "Chúc phúc hai người."
Tô Tuệ Dung lắc đầu, mặt mày hớn hở: "Cám ơn, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc." Cô nhìn nhóm người phía sau: "Mấy người chỉ đi như vậy sao?"
Hà Thiên Lỗi nhún vai: "Nam Tùng thật ra hợp nhất nhưng cũng không có nhiều người, cũng không có dị năng giả hệ không gian. Không như Thanh Bắc cùng Nam Thiên. A, mèo của cô sao? Rất đáng yêu."
"Cẩn thận chút." Thấy Hà Thiên Lỗi muốn động Tiêu Dạ, Tô Tuệ Dung vội vàng ngăn cản, bế nó lên: "Tính khí nó không tốt."
Hà Thiên Lỗi xua tay, cảm khái một câu: "Không nghĩ tới hai người có thể nuôi mèo."
"Linh Úc!"
Tô Tuệ Dung vừa định nói thì bị một giọng nam kịch liệt ngăn chặn.
Cô vừa nghe liền biết đó là ai, sắc mặt tối sầm.
"Linh Úc, thật tốt qua, em không có chuyện gì!" Ngụy Nam Vũ mang theo người tới, nhìn thấy Lam Linh Úc có vẻ rất cao hứng.
Ngụy Nam Vũ đi tới trước mặt Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc, thâm tình nhìn Lam Linh Úc: "Linh Úc, em không sao thật sự tốt rồi, tại sao không trở về? Anh rất lo cho em, em đã trải qua chuyện gì?"
Tô Tuệ Dung bĩu môi, kéo Lam Linh Úc về phía sau: "Thế nào? Tôi đây đứng trước anh anh không nhìn thấy sao?"
Ngụy Nam Vũ đương nhiên thấy, trong lòng vẫn thầm hận, tại sao biến dị thực vật không giết chết cô ta? Ngược lại cô ta còn sống? Không thê không nói, vận khí thật tốt.
"Ừ." Ngụy Nam Vũ gật đầu lấy lệ.
Tô Tuệ Dung nhỏ giọng nói: "Không hại chết tôi thất vọng quá đi." Cô đắc ý cười, đến gần Ngụy Nam Vũ, vỗ vai hắn, ghé sát tai hắn: "Chẳng qua phải cảm ơn anh. Nếu như không phải anh cố ý không cứu tôi, để cho tôi bị biến dị thực vật nuốt, tôi cũng không thức tỉnh dị năng hệ không gian, trở thành dị năng giả. Ngụy Nam Vũ, tôi thật sự phải cảm ơn anh mới phải."
Ngụy Nam Vũ tối đen mặt lại: "Tô Tuệ Dung, cô!!!"
Tô Tuệ Dung chê cười: "Ngụy Nam Vũ, anh vĩnh viễn không tranh được với tôi. Lam Linh Úc là của tôi, vĩnh viễn là của tôi, anh chỉ có thể nhìn cô ấy bên cạnh tôi." Không, Ngụy Nam Vũ, ngay cả cơ hội đấy anh cũng không có.
"Việc này không chắc đâu?" Ngụy Nam Vũ khôi phục tâm tình, cười lạnh nói: "Đừng quá tự mãn, Tô Tuệ Dung."
Tô Tuệ Dung khinh thường, đúng lúc Thinh Kiến Vũ mang người Thanh Bắc tới, kéo Lam Linh Úc lại.
Thời gian không còn sớm, mọi người liền khởi hành.
Nhiệm vụ lần này chẳng qua được danh tiếng hợp tác, ba quản lý đều phải chuẩn bị cho đội mình, xe, thức ăn, trang bị, mọi thứ phải tự cấp hết.
Bên Nam Tùng ít người nhất, chỉ có mười bảy người, chỉ cần ba chiếc xe là đủ, kế hoạch ban đầu của Thanh Bắc là cử đi ba mươi người nhưng sau khi được Tô Tuệ Dung thông báo về chuyện mầm móng, Thinh Kiến Vũ đã nói lại cho Thinh Kiến Tường, Thinh Kiến Tường mở hội nghị cả đêm, cuối cùng chỉ cử mười ba người đi, trong đó có ba dị năng giả cấp ba, còn lại đều là dị năng giả cấp hai trung lỳ trở lên, nam tùng người của ít nhất, chỉ có mười bảy người, ba chiếc xe liền có thể để xuống, thanh bắc nguyên tới kế hoạch nhân số của là ba mươi, nhưng tô tuệ dong đem mầm móng chuyện của tình nói cho nghe thấy vũ, nghe thấy vũ lại nói cho nghe thấy tường, nghe thấy tường cả đêm mở ra sẽ, cuối cùng cũng chỉ có mười ba người đi, trong đó năm là cấp ba biến dị người, còn dư lại tất cả đều là cấp hai trung kỳ trở lên, chất lượng bao giờ cũng tốt hơn số lượng, Nam Thiên nhiều người nhất, tổng cộng phải hơn bốn mươi người, An Tu Vũ cùng Từ Thanh Thanh cũng ở đó.
Thấy Lam Linh Úc xuất hiện, An Tu Vũ cùng Từ Thanh Thanh không dấu vết gật đầu chào cô, sau đó lên xe.
Người Thanh Bắc khá ít, ba chiếc đủ chở tất cả, cuối cùng Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc và Thinh Kiến Vũ đi một chiếc, những người khác đương nhiên nguyện ý chen chúc một chút cũng không nguyện ý ngồi cùng tảng băng như Thinh Kiến Vũ.
"Sao lần này lại đi ít người vậy?"Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngồi ghế sau, Tiêu Dạ nằm dưới ngủ.
Xe của Thinh Kiến Vũ ở ngay giữa đoàn, một vị trí an toàn: "Anh nói chúng ta đã có hạt giống, mặc dù không nhiều lắm nhưng trải qua sự bổ trợ của dị năng giả hệ mộc thì khoảng một hai tháng sau chúng ta sẽ có một số lượng khá lớn, dù sao mang theo nhiều người cũng không tốt, để mấy người cấp cao đi có khi tốt và an toàn hơn."
Tô Tuệ Dung gật đầu tỏ hiểu.
Thôn nhỏ cách Đại Học thành khoảng năm trăm cây, trước mạt thế chỉ cần bảy tám giờ là tới nhưng hiện giờ có lẽ phải mất một hai ngày.
Tang thi ở Đại Học thành không thiếu, một đoàn người hấp dẫn rất nhiều tang thi, con đường phía trước bị chặn không kẽ hở nào.
Tô Tuệ Dung vốn cho rằng đặc thù của bản thân sẽ mang lại phiền toái, chẳng qua không biết tạo sao, tang thi bình thường vẫn như cũ nhào về phía cô, điều này làm cho Tô Tuệ Dung kín đáo thở phào nhẹ nhõm.
Dị năng giả cũng hành động nhưng cũng không ham chiến, chẳng qua thanh lọc tang thi phía trước, giải quyết xong liền khởi động tiến lên, đầu tiên là xe thứ nhất, sau đó là thứ hai cho tới xe cuối cùng, như vậy có thể tiết kiệm dị năng, để cho mọi người có thời gian nghỉ ngơi.
Cả đoàn tìm nơi nghỉ ngơi, hồi phục cùng giải quyết bữa trưa.
Tô Tuệ Dung phân phát lương khô, lương khô không có bất kì mùi thơm gì, Thinh Kiến Vũ rất hài lòng,
Chẳng qua mọi người cũng không có ăn được một bữa, hơi người ở đây rất nồng, khiến tang thi kéo tới, trong đó còn có một con tang thi cấp ba.
Tang thi cấp ba không cần một người là giải quyết được, mấy dị năng giả cấp ba ở ba thế lực đồng loạt xuất thủ, ngăn cản công kích của tang thi cấp ba.
Những người khác cũng nhanh chóng dọn dẹp tang thi cấp thấp xung quanh.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngồi ở trong xe.
Lam Linh Úc ngồi ở của sổ, phóng băng vào đám tang thi, tiêu diệt được không ít.
Lam Linh Úc đã lên cấp ba trung kỳ, hệ tinh thần cũng sắp đột phá, hôm nay cô phối hợp hệ băng cùng hệ tinh thần, lực sát thương cùng khả năng chính xác nâng cao.
Tang thi cấp ba rất nhanh bị giải quyết, nguyên tinh cấp ba bị Ngụy Nam Vũ thu lại, nói sau nữa sẽ phân phối. Dưới danh tiếng của Ngụy Nam Vũ, mọi người nhanh chóng đồng ý.
Cả đoàn tiếp tục lên đường.
Tô Tuệ Dung nằm trên đùi Lam Linh Úc, càng nhìn Ngụy Nam Vũ càng thấy ghét.
Lam Linh Úc xoa tóc cô: "Sao không vui vậy?"
Hừ lạnh một tiếng, Tô Tuệ Dung nói: "Nhìn thấy hắn là mình không vui, mà cũng không có liên quan gì, chúng ta rất nhanh không thấy hắn nữa."
"Hai em có xích mích với Ngụy Nam Vũ?" Thinh Kiến Vũ đột nhiên hỏi, cả đường anh đều nghe Tô Tuệ Dung nói chuyện cùng Lam Linh Úc, chưa từng cất tiếng, lúc này đột nhiên hỏi làm hai người giật mình.
Tô Tuệ Dung ngồi dậy: "Ngụy Nam Vũ thích Linh Úc, hắn ta không thích em. Nếu không phải em vận khí tốt, chỉ sợ đã chết trong tay hắn từ lâu."
Thinh Kiến Vũ mặt trầm xuống.
Tô Tuệ Dung xua tay: "Anh yên tâm đi, em báo thù rồi." Đối với người muốn mệnh mình, Tô Tuệ Dung đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Cậu làm gì rồi?" Lam Linh Úc nhẹ giọng hỏi.
"Mình cấy một mầm móng trong cơ thể hắn." Tô Tuệ Dung cười nói, cô vỗ vai hắn lúc trước là để cấy mầm móng, cô không giống dị năng giả hệ mộc bình thường, không thể tạo hạt giống, mầm móng kia là của Đằng Mạn, không có chút dao động nào khi được cấy cho nên Ngụy Nam Vũ không phát hiện ra.
Nhưng Tô Tuệ Dung có thể khống chế mầm móng đó, nó không lấy được mạng của Ngụy Nam Vũ nhưng lại vô thanh vô thức hấp thu dị năng của Ngụy Nam Vũ, cho tới nửa năm sau, Ngụy Nam Vũ sẽ là người bình thường, hơn nữa là người bình thường đầy bệnh tật.
Không có sức mạnh Ngụy Nam Vũ sẽ làm gì đây? Hắn sẽ không chết, chỉ có thể dựa vào Triệu Vi mà thôi.
Haha, một người đàn ông không có chút sức mạnh nào phải dựa vào người khác là một chuyện đau khổ biết bao nhiêu nha.
Tô Tuệ Dung khẽ cười, vùi vào trong lòng Lam Linh Úc, nhỏ giọng nói: "Linh Úc, biện pháp của mình thế nào? Tốt không?"
Lam Linh Úc cúi xuống hôn lên trán cô: "Ý tưởng hay đó." Nếu như Ngụy Nam Vũ không muốn mạng Tuệ Dung, Tuệ Dung cũng không hạ thủ độc ác như vậy.
Đoàn người ra khỏi Đại Học thành liền đi đường cao tốc, chẳng qua trên cao tốc có khá nhiều xe bỏ trống, ngăn cản đường đi, mọi người vừa đánh tang thi, vừa thu xăng cho nên tốc độ khá chậm.
Hai bên đường cao tốc từ một màu xanh biến thành màu vàng của sa mạc, một vùng hoang vu hiện lên.
Tô Tuệ Dung biết sa mạc hóa đã có từ lâu nhưng hiện giờ mới thấy cho nên có chút kinh ngạc.
Cô cùng Lam Linh Úc luôn luôn trong Đại Học thành, đời này chưa nhìn thấy cảnh sa mạc hóa như thế nào.
Mà diện tích trồng trọt giảm bớt đại diện cho việc có hạt giống cũng không có nơi để trồng.
Cho đến khi trời tối, mọi người chưa tìm được nơi có thể nghỉ ngơi.
Không còn cách nào không, đoàn người chỉ có thể đem xe vòng thành một vòng nhỏ, ở bên trong nghỉ ngơi, thay phiên nhau gác đêm.
Tô Tuệ Dung là dị năng giả hệ không gian ở Thanh Bắc, thức ăn đều do cô cung cấp, nhưng mà Thinh Kiến Vũ biết, bọn họ căn bản không cho cô lương thực, cho nên thời điểm Tô Tuệ Dung lấy thức ăn, sắc mặt của Thinh Kiến Vũ càng ngày càng khó coi, nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít.
Tô Tuệ Dung lấy mì ăn liền ra, cả một thùng, tất cả đều là đồ ngon.
Người Thanh Bắc nhìn một chút, nước miếng không nể mặt ai mà chảy ròng ròng.
Trước mạt thế mì ăn liền không được coi trọng, trong mạt thế, mùi thơm kia hấp dẫn người biết bao.
Tô Tuệ Dung lấy ra một nồi lớn, nấu nước, đem mì vào rồi cho thêm chút gia vị, mùi thơm rất nhanh lan ra.
Những người của hai thế lực khác chỉ có thể ngửi mùi mà chảy nước miếng.
Hà Thiên Lỗi mặt dày đi tới, muốn đổi đồ với Tô Tuệ Dung.
Ấn tượng của Tô Tuệ Dung với Hà Thiên Lỗi cũng không tệ, không nói nhiều, thống khoái đưa cho hắn máy túi, còn cho thêm gia vị, như vậy mì ăn liền cũng ngon đến mê hoặc.
Người Nam Thiên cũng tới đổi, lại bị Tô Tuệ Dung từ chối, vì thế sắc mặt Ngụy Nam Vũ cũng đen một chút.
Cả ngày mệt nhọc, có bữa ăn nóng hổi, đó chính là cảm giác được sống.
Tiêu Dạ nằm bên chân Tô Tuệ Dung, vùi đầu ăn mì.
Người Thanh Bắc chế nhạo: "Cư nhiên lấy đồ căn cứ cho mèo, thật xa xỉ, con mèo giờ còn sống xa xỉ hơn người bao nhiêu!" .
truyện đam mỹTô Tuệ Dung xoa đầu Tiêu Dạ, lấy trong không gian ra một cái chân giò, cắt nhỏ đút cho Tiêu Dạ: "Đúng vậy, ai bảo Tiêu Dạ nhà tôi có số tốt hơn người bình thường, ai bảo nó có một chủ nhân tốt như vậy. Đồ này là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, liên quan gì tới anh sao?"