Tô Tuệ Dung thì thầm bên tai Lam Linh Úc chuyện gì đó.
Lam Linh Úc liếc nhìn Triệu Vi, mặt không tình nguyện: "Làm như vậy có vẻ không tốt."
"Có chuyện gì không tốt." Tô Tuệ Dung tựa hồ bất mãn nói: "Lần này do chúng ta may mắn, nếu như người cô ta tìm tới đều là dị năng giả cấp ba thì cậu cho rằng chúng ta có thể bình yên vô sự sao? Làm như vậy coi như biện pháp tốt nhất rồi, Linh Úc, thế giờ rất rối loạn, sự đồng tình không còn sử dụng được! Anh Vương trước đó giúp đỡ nhiều người như vậy? Nhưng sau đó thì sao, bọn họ đối xử với anh Vương như thế nào, cậu không phải được chứng kiến tận mắt rồi sao?"
Lam Linh Úc gật đầu một cái, cô sớm biết rằng mạt thế rất nguy hiểm, chẳng qua cô chưa từng trải qua cho dù có tưởng tượng như thế nào thì việc không hiểu vẫn không hiểu.
"Mình chưa từng làm nó, không biết có thể thành công hay không, mình không bảo đảm được." Lam Linh Úc cau mày nói.
"Cố hết sức là được rồi, mình sẽ dùng Thủy Thảo hộ trợ cho cậu." Tô Tuệ Dung nhỏ giọng nói: "Chỉ cần khiến Triệu Vi có hảo cảm đối với chúng ta là được, nhân tiện tạo chút phiền toái cho Ngụy Nam Vũ. Triệu Vi từng nói sẽ có người đón cô ta, chúng ta có thể thấy người đó không yếu, nếu như người đó có thể ủng hộ anh em nhà họ Thinh thì..."
Nghĩ đến biểu hiện của Ngụy Nam Vũ khi đó, Tô Tuệ Dung liền cảm thấy vui vẻ.
Lam Linh Úc gật đầu: "Mình sẽ cố."
Triệu Vi thấy hai người vừa nhìn cô vừa nói chuyện, cũng không rõ hai người kia đang thương lượng chuyện gì, cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
"Những người kia xử lý thế nào?" Lam Linh Úc chỉ chỉ sáu người đàn ông bị trói lại, đám người này có thể làm chuyện như vậy cũng không phải là người tốt, lại tham sống sợ chết, vì mạng sống mà không do dự dùng hạ thủ với Triệu Vi, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc căn bản không nghi ngờ, chuyện như thế bọn họ không phải làm lần đầu.
"Thiến đi." Tô Tuệ Dung lạnh lùng nói.
"Chúng tôi đều bị Triệu Vi điều khiển." Một người trong đó nói: "Chúng tôi đều vô tội, hai người bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám nữa."
"Tuệ Dung, cẩn thận!"
Đúng lúc Tô Tuệ Dung chuẩn bị nói gì đó, Lam Linh Úc đột nhiên hét to, một tường băng xuất hiện che chắn trước mặt cô, bốn năm dị năng khác nhau xuất hiện đánh vào tường băng làm cho nó lung lay, tựa hồ muốn vỡ.
Là những người bị trói, dị năng hồi phục làm cho đám người kia nhanh tay tấn công.
Bọn họ đều là dị năng giả cấp hai, tại thời điểm dị năng dồi dào đồng loạt tấn công, khiến đối phương không đề phòng, coi như là dị năng giả cấp ba cũng bị thương, chẳng qua bọn họ đã dùng hết dị năng, bây giờ phục hồi được một chút thì tiến hành đánh lén lại bị chặn lại, trong người bọn họ hiện giờ không còn một chút dị năng nào.
Lần này đã động tới vảy ngược của Tô Tuệ Dung, cả đời này, cô quan tâm nhất chính là mạng sống của mình cùng Lam Linh Úc, ai ngờ đám người kia lại muốn cái mạng của cô, vậy thì mạng đổi mạng thôi.
Đằng Mạn cảm nhận chủ nhân của mình tức giận, lập tức xiết chặt, đồng thời gai của nó nhanh chóng ghim vào thân thể bọn họ, mùi máu tanh nhanh chóng lan ra, nếu cứ để như vậy thì một lúc sau, chờ đợi bọn họ chính là động vật bị mùi máu tươi thu hút tới hoặc mất máu qua nhiều mà chết.
"Nếu mấy người muốn chết thì đừng có trách tôi." Tô Tuệ Dung nói.
"Tha mạng a, chúng tôi biết lỗi rồi, cô tha cho chúng tôi đi!" Mấy người đàn ông than khóc.
"Chúng tôi không dám nữa, bỏ qua cho chúng tôi đi?"
"Van cô, bỏ qua cho chúng tôi đi!"
Tô Tuệ Dung không thèm nhìn đám người kia, kéo Lam Linh Úc rời đi, đi được hai bước thì dừng lại nghiêng đầu: "Còn không theo, muốn cùng bọn họ ở đây sao?"
Cô nhắc nhở Hà Hiểu Dung cùng Triệu Vi.
Hai người sửng sốt, bọn họ tưởng Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc sẽ để bọn họ tự sinh tự diệt trong này, không nghĩ tới hai người đó còn có thể mang hai người họ rời khỏi nơi này.
Không chú ý tới đám đàn ông nữa, Đằng Mạn một mực trói bọn họ lại, dù bọn họ giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được, không nhịn được mắng chửi, cho tới khi đi được một đoạn, bốn người mới không nghe được tiếng gào thét nữa.
Rời khỏi nơi đó, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tìm một bãi đất trống nghỉ ngơi, sau đó Tô Tuệ Dung rời đi.
Theo chỉ dẫn của Đằng Mạn, Tô Tuệ Dung đào đồ được giấu dưới đất, chẳng qua lúc cô đào được nó thì rơi vào tình trạng dở khóc dở cười.
Cất đồ vào không gian, Tô Tuệ Dung liền chạy về.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, bốn người tiếp tục lên đường.
Triệu Vi cùng Hà Hiểu Dung đi phía trước, Tô Tuệ Dung sóng vai cùng Lam Linh Úc đi phía sau.
Lam Linh Úc đang thử hạ ám hiệu tới Triệu Vi, cô chưa từng làm như vậy bao giờ, cũng không nghĩ tới hệ tinh thần có thể dùng năng lực này.
Triệu Vi chẳng qua là người bình thưởng, tinh thần lực không mạnh, Lam Linh Úc rất dễ dàng xâm nhập vào trí não, cô ta mơ hồ cảm thấy choáng váng, còn tưởng mình hậu quả của việc hù dọa lúc nãy.
Lam Linh Úc vừa vui vừa sợ.
Cô vẫn cho rằng, hệ tinh thần chỉ dùng để cảnh giới hoặc dò đường, không nghĩ tới nó có khả năng công kích, lần này lợi dụng tinh thần lực để thôi miên Triệu Vi, cô cảm giác được cô có thể xóa sạch trí nhớ của Triệu Vi, đem cô ta biến thành một kẻ ngớ ngẩn, thậm chí cô có thể tạo ra một " Triệu Vi" khác.
Tựa như lần đầu dị năng của cô thức tỉnh, cái cảm giác được là "Thần"!
Điều này khiến cô vô cùng sợ hãi.
Nắm chặt tay của Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc thở hổn hển, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Tô Tuệ Dung dừng lại, ôm lấy hông người bên cạnh, nhiệt độ ấm áp như đang trấn an: "Cậu sợ gì? Mình biết, cậu sẽ không làm như vậy đúng không?"
Lam Linh Úc mê man lắc đầu: "Mình không biết."
Tô Tuệ Dung hôn lên trán cô: "Vũ khí của bản thân không có bất kì sao trái nào, cậu chỉ sử dụng nó, làm hay không không phải là chuyện. Linh Úc, hệ tinh thần là một loại dị năng rất mạnh, chẳng qua sự hiểu biết của mình đối với nó rất hạn chế, mọi việc phải cần chính bản thân mình tìm hiểu. Linh Úc, mình tin tưởng cậu có thể khống chế nó, đúng hay không?"
"Ừm." Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu: "Tuệ Dung, mình sẽ làm được."
Hai người nói chuyện rất nhỏ, Triệu Vi cùng Hà Hiểu Dung đi phía trước, không nghe thấy tiếng chân mới quay lại thì phát hiện hai người họ đã ngừng lại, ôm nhau, không biết đang nói chuyện gì.
Cuối cùng chỉ thấy Tô Tuệ Dung hôn lên trán Lam Linh Úc, vốn phải cảm thấy ghê tởm thì cuối cùng lại thấy đó là một hình ảnh ấm áp, lắng đọng ở trong lòng.
Cả đời bọn họ, có lẽ không gặp được một người như thế.
Thời điểm rời khỏi Tẫn Sơn, Lam Linh Úc đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, không dấu vết để lại ám hiệu cho Triệu Vi, để cô ta có hảo cảm với hai người bọn cô, hơn nữa còn khiến Triệu Vi ngày càng ghét Ngụy Nam Vũ.
"Tuệ Dung, Linh Úc, hai cậu tha thứ cho mình đi, mình thật sự không cố ý..." Hà Hiểu Dung thút thít khóc, muốn kéo tay Lam Linh Úc thì lại bị hất ra, hết sức đang thương nói: "Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi, hai cậu tha thứ cho mình đi..."
Lam Linh Úc nhàn nhạt nói: "Là cô đem tin tức của chúng tôi cho Triệu Vi, là cô muốn chúng tôi vào Tẫn Sơn, bây giờ lại thấy hối hận sao?" Cô thấy trong trí nhớ của Triệu Vi cảnh Hà Hiểu Dung nói chuyện của bọn cô ra: "Nếu cô lựa chọn như vậy thì đừng coi chúng tôi là bạn bè nữa. Hoặc từ khi mới bắt đầu, cũng do chúng tôi một bên tình nguyện cho rằng cô là bạn chúng tôi. Hà Hiểu Dung, đừng có xuất hiện trước mắt chúng tôi nữa, thấy bản mặt của cô chỉ khiến tôi thấy ghê tởm."
Lần này Lam Linh Úc bỏ qua là báo đáp lúc trước cô ta đã từng giúp đỡ hai người, từ nay về sau, bọn họ không còn dây dưa gì nữa.
Ngây người chờ trong phòng hai giờ, Tô Tuệ Dung và Lam Linh Úc mới ra bên ngoài thì Tiêu Vương gọi họ lại, nói bên ngoài có người tìm là người của Nam Thiên.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không biết còn có ai tìm bọn họ.
"Chắc nhầm người rồi." Tô Tuệ Dung nói với Tiêu Vương: "Chúng tôi không có người quen, anh nói với người kia là nhầm người rồi."
"Nhận lầm người?" Tiêu Vương lẩm bẩm: "Là tìm Tô Tuệ Dung mà?" Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mỗi lần đi vào đều chờ hai giờ kiểm tra, hơn nữa bọn họ lại có quan hệ với Thinh Kiến Vũ, Tiêu Vương đương nhiên không quên họ.
"Chị ơi!"
Kèm theo giọng nữ cất lên, một cái tay đột nhiên nắm lấy tay Tô Tuệ Dung, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cùng nhau dừng lại, nhìn sang.
"Cô là ai?" Tô Tuệ Dung cau mày, đẩy người ra: "Đừng có mà nhận thân thích, tôi không biết cô."
"Chị ơi, em là em họ của chị, chị nha..." Người con gái trước mắt thút thít khóc: "Ba của em là em trai ba chị. Em là Tô Cầm, là em họ của chị, chị là Tô Tuệ Dung, chị của em."
Tô Tuệ Dung cười lạnh nhạt: "Tôi lớn lên tại cô nhi viện, ở nơi đây làm gì có chú bác em họ? Đừng nhận người thân, cho dù tôi họ Tô, cũng không phải người một nhà với cô?" Cô nhận ra, người đàn bà này chính là người nhào ra trước mặt cô, ôm lấy chân cô hòng bắt hai người cô ra tay cứu cô ta.
"Chị ơi." Tô Cầm sửng sốt, khóc thút thít: "Chị ơi, chị không thể thấy chết mà không cứu, em thật sự là em của chị mà..."
"Tôi không biết người này." Tô Tuệ Dung nói với Tiêu Vương: "Đừng để người lạ tự do đi vào, vạn nhất trên người bị tang thi cào thì sao?"
Tiêu Vương thấy Tô Tuệ Dung thật sự không biết Tô Cầm, liền nhanh tay kéo người đuổi ra, mặc dù Tô Cầm giãy giụa khóc lóc, vẫn bị kéo ra ngoài: "Tôi biết rồi."
"Chị ơi!" Tiếng thét chói tai của Tô Cầm ngày càng xa.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc rời đi.
Cô lừa được Tiêu Vương nhưng không lừa được Lam Linh Úc.
Cầm lấy tay cô, Lam Linh Úc nhẹ nhang nói: "Nếu đã không vui thì nói hết ra đi? Có mình đây, mình sẽ nghe câu tâm sự."
Tô Tuệ Dung thở hắt một hơi: "Thật ra không có gì, Tô Cầm kia có lẽ là em họ của mình."
Lam Linh Úc xoa lưng cô, trấn an.
"Thời điểm ba mẹ mình bị tai nạn, mình mới có năm tuổi, bác mình lấy thân phận giám hộ cầm hết tài sản nhà mình, còn lấy luôn tiền bồi thường của ba mẹ mình, sau đó tống mình vào cô nhi viện." Tô Tuệ Dung nói tiếp: "Thời gian đã quá lâu rồi, mình không thể nào nhớ rõ, ngay cả hình dạng bọn họ như thế nào mình đều quên. Có lẽ Tô Cầm thật sự là em họ mình."
"Bọn họ làm sao có thể đối xử với cậu như vậy?" Lam Linh Úc mất hứng nói: "Bây giờ còn mặt dày tới tìm cậu, thật là không biết xấu hổ. Vừa rồi không nên để cô ta rời đi như vậy, phải dạy dỗ một lần mới là phải đạo."
Tô Tuệ Dung khúc khích cười, nhìn Lam Linh Úc tức giận như vậy thì không còn vướng bận gì nữa: "Cậu quản bọn họ làm gì? Hiện tại không cần mình động tay động chân, chính họ không thể sống được. Nhớ người ôm chân mình lần trước còn gọi mình là chị không?"
"Nhớ." Lam Linh Úc trừng mắt: "Là cô ta?"
Tô Tuệ Dung gật đầu.
Lam Linh Úc cao hứng: "Thật sự là báo ứng!" Chẳng qua ngay sau đó có chút nghi ngờ, Lam Linh Úc nhíu mi: "Chẳng qua Tô Cầm sao lại biết tên cậu? Còn biết cậu ở Thanh Bắc?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT