Tốc độ của tang thi rất nhanh, cho dù có mang theo Tô Tuệ Dung cùng cô gái kia thì nó vẫn để Lam Linh Úc cùng Tiêu Dạ sau lưng, rất nhanh không thấy tăm hơi.

Thân hình tang thi thấp bé, rất tiện trong rừng rậm, lại không sợ nhánh cây làm bị thương, chẳng qua Tô Tuệ Dung cùng cô gái kia thì thảm, quần áo rách tả tơi.

Hơn nữa con tang thi này tựa hồ biết nơi có người, đi qua nơi có dấu vết người sinh hoạt nhưng lại không gặp được ai.

Tô Tuệ Dung rũ mắt nhìn xung quanh, trên mặt không chút sợ hãi, nếu như không phải tang thi đang nắm cô thì người ta còn tưởng cô đang tản bộ.

Cô gái kia bị hù bất tỉnh, đầu theo nhịp lắc lắc.

Sớm không thấy được Lam Linh Úc phía sau, bất quá Tô Tuệ Dung vẫn theo bản năng nhìn một chút, sau đó nhìn tang thi, Tô Tuệ Dung cũng không biết tang thi này có mục đích gì, vì sao lại muốn bắt cô cùng cô gái kia, chẳng qua tang thi quá gần, không thể trốn vào không gian được, nếu không lại mang tang thi đi vào.

Vào không gian tang thi đương nhiên giải quyết rất dễ dàng nhưng sẽ ô nhiễm không khí, vạn nhất phá hư cây cối bên trong thì không biết làm sao, huống chi đó cũng là nhà của cô cùng Lam Linh Úc, đem tang thi vào không tốt.

Con tang thi này không trực tiếp ăn cô đại biểu trước mắt cô vẫn chưa chết được, cô không tin tang thi một mực vác cô, chỉ cần tang thi buông tay, cô liền vào không gian.

Hơn nũa, Tô Tuệ Dung trầm mặc, Đằng Mạn phải trở về đã mang biến dị thực vật kia cho cô, nó hai chúng nó, ai chết vào tay ai chưa chắc biết được.

Nhớ tới thanh âm kinh hoảng của Lam Linh Úc khi cô bị bắt, Tô Tuệ Dung liền đau lòng, thời điểm Đằng Mạn cải tạo cơ thể cô đã hù Linh Úc, lần này tốt hơn, trực tiếp bị tang thi bắt đi, không biết Linh Úc còn lo lắng như thế nào đây?

Tô Tuệ Dung nhắm mắt một chút, đối với tang thi càng tức giận hơn, tự dưng lại muốn nghe tiếng tang thi chết thảm.

Chờ đã! Tô Tuệ Dung lập tức mở mắt, khó nén được kinh ngạc, tang thi từ góc độ khác mà nói đã là người chết, chúng chỉ có bản năng là ăn, nhìn thấy thức ăn là liều chết mà xông vào, làm sao có thể bắt người mà không trực tiếp ăn? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ tang thi đã có trí khôn? Đúng rồi, con tang thi lần trước cũng đánh lén bọn họ, chẳng qua lúc đó cô thăng cấp quá mức vui sướng nên không có chú ý.

Tang thi có trí khôn?

Nhưng đời trước cô không có nghe qua tin tức này!

Nhịp tim đập thình thịch, Tô Tuệ Dung vì tin tức tang thi có trí khôn mà tự dọa mình hoảng hốt.

Thế giới bây giờ thật rối loạn, tang thi, biến dị động vật, biến dị thực vật, nếu như tang thi sinh ra trí khôn, loài người đến tột cùng có sống sót được không?

"A!!!!!" Lúc này, thiếu nữ kia tỉnh lại, phát hiện mình không phải nằm mơ mà bị tang thi bắt nhất thời phát ra âm thanh bén nhọn. . Truyện hay luôn có tại { TRUMtr uyen. c o m }

Tô Tuệ Dung từ trong hoảng hốt tỉnh lại, tiếng thét chói tai làm da đầu cô có chút tê dại, cộng thêm chuyện tình tang thi đã để cô tâm hoảng ý loạn, không nhịn được: "Câm miệng!"

Giống như đột nhiên bị ngăn chặn, cô gái kia cũng không kêu nữa, kìm nén đến đỏ bừng, rất nhanh ho khan, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Tô Tuệ Dung, thoạt nhìn cực kì đáng thương, nếu như bị đàn ông thấy, nhất định sẽ đau lòng.

Tô Tuệ Dung hoàn toàn không có cảm giác, chẳng qua cảm thấy người này có chút quen mắt, giống như từng gặp nhưng mà cô xác định mình chưa từng thấy qua cô gái này.

Tang thi giơ cao tay một chút, tốc độ nhanh chóng đi thẳng vào một khu dân cư cách căn cứ khá xa, khu dân cư này không có người sống, tang thi không ít, tang thi xung quanh ngửi thấy mùi thức ăn, theo bản năng lại gần, nhìn chằm chằm hai người, chẳng qua ngại áp lực của tang thi kia, chúng không dám tới gần nhưng cũng không có ý định rời đi.

Di? Không đúng, Tô Tuệ Dung đột nhiên phát hiện kì quái, tang thi giơ tay lên, gần chỗ cô không có mấy, đại đa số tang thi vây quanh cô gái kia.

Chuyện gì đây?

Tô Tuệ Dung đột nhiên nhớ tới, lần trước Đằng Mạn cho cô sự thống khổ không nhẹ, cùng với một loại cảm giác kì lạ.

Cô không có quên, mình suýt biến thành tang thi.

Tang Thi đến gần một chiếc xem ngẩng đầu thét to, chẳng qua ngoài âm thanh cũng không có gì nhưng tang thi vây ở chung quanh lại di tản đi, khôi phục hình ảnh du đãng lúc trước.

Tang thi kia lúc này mới tùy tiện tìm một ngôi nhà, đem hai người ném vào một căn hộ trên tầng hai.

Cô gái ôm lấy cánh tay Tô Tuệ Dung, núp sau cô, run lẩy bẩy, hoàn toàn bị dọa sợ, dính chặt vào Tô Tuệ Dung tìm kiếm an toàn.

Tô Tuệ Dung không thích cùng người xa lạ tiếp xúc quá gần, trực tiếp rút cánh tay ra, chẳng qua cô còn chưa rút, cô gái kia đã bị tang thi lôi đi.

"A, cứu mạng!!!" Cô gái lập tức hô lên, đôi mắt nhắm chặt, cánh tay hốt hoảng quơ qua quơ lại "Cứu tôi..."

Đằng Mạn không có bên người, Tô Tuệ Dung không có lực chiến cao, đối phó với tang thi khác không vấn đề nhưng tang thi này thì cô chỉ có thể chịu chết mà thôi.

Nói cô máu lạnh cũng không sao, ích kỉ cũng được, cô đã sớm qua cái tuổi nhiệt huyết, ngay cả trước mạt thế bà lão ngã trước mạt cô, cô còn phải xem chung quanh có người hoặc camera ẩn nào không mới có thể đi đỡ người ta lên, đó để tránh mang cho cô nhũng phiền phức không cần thiết, bây giờ thì càng không phải nói, bản thân mình còn không bảo vệ được, cô tuyệt đối không đi chịu chết.

Tang thi kia tựa hồ không có ăn cô gái kia, nó chỉ cào trầy cánh tay cô gái, liếm liếm vết máu trên móng tay, sau đó nó vô cùng ghê tởm mà liếm máu trên cánh tay cô gái cho đến khi nó không còn chảy máu nữa mới đem cô gái kia ném tới bên cạnh Tô Tuệ Dung.

Cô gái kia sớm bị dọa ngất, Tô Tuệ Dung cũng cảm thấy cô gái chọn thời điểm hôn mê tương đối khá, nếu cho cô nhìn thấy bản thân bị tang thi liếm mấy cái, đoán chừng cô tuyệt đối có thể tự vẫn.

Tô Tuệ Dung cho rằng tang thi kia sẽ động thủ với cô, chẳng qua tang thi lại nhìn cô một chút rồi rời đi, để cô cùng cô gái kia ở lại.

Tang thi này chẳng những có trí khôn, sợ rằng còn không thấp, Tô Tuệ Dung âm thầm nghĩ tới, ngay sau đó khó mà kìm được mừng rỡ, một Đằng Mạn nhỏ xuất hiện trong bàn tay cô, nói cách khác Đằng Mạn đã xử lý xong biến dị thực vật kia, bây giờ trở lại, hơn nữa Đằng Mạn cùng cô có thể liên lạc, một nhánh nhỏ đang ở bên người Lam Linh Úc, dẫn Lam Linh Úc lại đây.

Tuệ Dung thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên cô cùng Lam Linh Úc tách ra, hai người họ một mực bên nhau, mà bây giờ Lam Linh Úc chắc chắn sẽ tới.

Tô Tuệ Dung đem Đằng Mạn thu vào, nhìn cô gái đang hôn mê, nếu như Đằng Mạn về sớm hơn một chút, cô đã có thể cứu cô ta, chẳng qua bây giờ cô ta lại bị tang thi làm bị thương, biến thành tang thi là điều tất nhiên.

Tầm mắt Tô Tuệ Dung tập trung một nơi, vết thương trên tay cô gái kia giờ đã không thấy, giống như chưa từng bị thương.

Thì ra cô gái kia là một dị năng giả? Khó trách biến dị thực vật một mực quấn lấy cô ta, tang thi cũng mang theo cô ta đi, chẳng qua vết thương có lành lại nhưng vi khuẩn tang thi vẫn tiến vào cơ thể cô gái kia.

Ước chừng qua một giờ, Tô Tuệ Dung cảm thấy thứ quen thuộc đang tiến tới, nhánh Đằng Mạn cùng biến dị thực vật kia đã quay về.

Tô Tuệ Dung đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Lam Linh Úc đã tới, cô cũng không cần phải ở lại, giờ không rời đi sợ rằng tang thi lại đem cô đi, ngược lại ảnh hưởng tới việc Linh Úc cứu cô.

"Cô muốn đi đâu, bên ngoài có nhiều tang thi lắm." Không biết từ cô gái kia tỉnh lại tù lúc nào giờ còn kéo cánh tay Tô Tuệ Dung.

Tô Tuệ Dung gỡ tay cô gái kia ra: "Có người tới cứu tôi."

"Vậy tôi cùng cô ra ngoài." Cô gái kia nói.

"Không có ai bảo vệ cô đâu." Tô Tuệ Dung lãnh đạm nói.

Cô gái mím môi: "Cô là Tô Tuệ Dung có phải không?"

Tô Tuệ Dung quay đầu nhìn, có chút kì quái: "Sao cô lại biết tôi?"

"Cô thật sự là Tô Tuệ Dung? Chị tôi là Dương Lộ, tôi là Dương An Ninh, tôi có nghe chị nói tới cô. Tôi vốn thắc mắc cô có phải người đó hay không." Dương An Ninh thấp giọng nói: "Chị tôi có đi tìm hai người, nhưng không có tìm được."

"Dương Lộ?" Tô Tuệ Dung tâm động, thì ra đây là người em gái mà Dương Lộ từng cầu cô chiếu cố tới.

Dương An Ninh thấp giọng nỉ non: "Chị tôi không còn, lần trước bạo động, rất nhiều người chết, chị tôi, chị cũng ở đó..."

"Vậy à?" Tô Tuệ Dung thở dài một tiếng, kết quả này cô đã sớm biết, Dương Lộ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

"Tôi vào thời gian bạo động thức tỉnh năng lực, nhưng chỉ có thể chữa cho mình mà thôi, hơn nữa nó vẫn đang ở cấp một." Dương Lộ nói tiếp: "Anh Vương mấy ngày trước bị thương rất nghiêm trọng, tích phân cũng xài hết rồi, tôi muốn đi Tẫn Sơn lấy nguyên tinh, đổi lấy tích phân. Thật may meo meo luôn ở bên tôi, nếu ngay cả bước chân vào Tẫn Sơn tôi cũng không vào được, thì trong đợt bạo động sắp tới chưa chắc tôi có thể sống sót."

Bên ngoài truyền tới âm thanh của các loại dị năng, Tô Tuệ Dung vốn muốn hỏi Dương An Ninh làm thế nào gặp được Tiêu Dạ, tại sao Tiêu Dạ không tìm bọn cô, nhưng Đằng Mạn cho cô biết Lam Linh Úc đã tới, hơn nữa cùng tang thi cấp ba giao chiến nên không có cơ hội để hỏi.

Cửa phòng mở ra, tang thi tựa hồ không sợ họ chạy trốn, Tô Tuệ Dung đi phía trước, trong lòng vẫn giữ cảnh giác với Dương An Ninh, đã qua một giờ, cô không thấy bất cứ hiện tượng gì, dị năng giả cấp một? Điều này sao có thể hoặc là Dương An Ninh căn bản không nói thật.

Bất quá hiện giờ là mạt thế, đó là chuyện bình thường, không nói cô cũng hiểu, lá bài tẩy bao giờ cũng phải giữ cho mình mà.

Chẳng qua biểu hiện của Dương An Ninh không bình thường chút nào.

Tang thi bị dẫn ra bên ngoài hết, cầu thang chỉ còn lẻ tẻ mấy tang thi, thấy Tô Tuệ Dung cùng Dương An Ninh đi ra liền cất bước đi tới, sau đó lại cất bước rời đi.

Tô Tuệ Dung trầm mặc, chuyện gì đây? Có phải hay không thân thể của cô có vấn đề?

Tô Tuệ Dung nhìn Dương An Ninh một chút, Dương An Ninh đi đằng sau, đầu khẽ cúi, giống như không phát hiện điều gì.

Tô Tuệ Dung quay đầu.

Dương An Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng đằng trước, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng không rõ ràng.

Bên ngoài đã sớm khai chiến. An Tu Vũ cùng Thinh Kiến Vũ với Lam Linh Úc đang tấn công tang thi, những người còn lại sẽ làm công việc phòng thủ hoặc đánh mấy con tang thi cấp thấp.

Lam Linh Úc đã thấy được Tô Tuệ Dung đang đứng ngay cầu thang, ánh mắt sắng lên, đối với Thinh Kiến Vũ cùng An Tu Vũ nói một tiếng, rời khỏi đoàn chiến, vọt tới, ôm chặt lấy Tô Tuệ Dung: "Tuệ Dung, Tuệ Dung..."

Tô Tuệ Dung giơ tay lên ôm lấy Lam Linh Úc: "Thật xin lỗi, Linh Úc, để cậu lo lắng rồi."

- -----------------

Tác giả: Tết nguyên đán làm thêm mấy chương, o( ̄ヘ ̄o#) nắm quyền!,Ta có thể làm được, lăn qua lăn lại......~(~o ̄▽ ̄)~o... lăn qua lăn lại......o~(_△_o~) ~...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play