Hư vinh: Chỉ những người ôm mộng hão huyền về tiền bạc, địa vị,... những ý tưởng không phù hợp thực tế.
Bành trướng: Xâm lấn, mở rộng..
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
- ------
Trong mắt Lý Minh đã không có người khác, bất kể là Triệu Phi, Thinh Kiến Vũ hay Lam Linh Úc đột nhiên xuất hiện, tất cả đối với hắn chỉ là không khí, hiện giờ hắn chỉ thấy được nguyên tinh cấp ba, chỉ thấy cái huyễn cảnh sau khi lấy được nguyên tinh, đột phá cấp hai, trở thành dị năng giả cấp ba được người người mến mộ.
Chẳng qua chỉ đơn giản suy nghĩ một chút, hư vinh của hắn bành trướng không điểm dừng.
Những người khác cũng không có biện pháp ngăn cản Lý Minh.
Hai dị năng giả cấp ba không còn nhiều dị năng lắm, cấp hai đều bị thương, trừ Lam Linh Úc, nơi này đã không còn ai có thể ngăn cản Lý Minh.
Ánh mắt của người Thanh Bắc đều rơi trên người Lam Linh Úc.
Lam Linh Úc cũng là dị năng giả cấp hai, cùng Lý Minh đều là đỉnh cấp.
Lam Linh Úc không dấu vết nhìn Tô Tuệ Dung, chỉ thấy Tô Tuệ Dung le lưỡi một cái, rồi làm mặt quỷ chỉ sang Lý Minh, không tiếng động nói, "Chờ hắn động thủ đã." Để cho hắn lấy nguyên tinh ra.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lam Linh Úc cảm thấy Tô Tuệ Dung đang thả con ác thú trong người mình ra, nhưng do một phần vì cô cũng không có hảo cảm gì đối với người Nam Thiên, ấn tượng với Lý Minh lại càng tệ hơn, tự nhiên nguyện ý để hắn sống lâu hơn chút, nhân tiện lấy lòng người nhà mình.
Lý Minh cơ hồ run run cầm nguyên tinh cấp ba.
Nguyên tinh không có quy tắc về hình dáng, chỉ giống như hòn đá lớn nhỏ, bên trong cơ hồ trong suốt, dưới ánh mặt trời phản xạ hết sức đẹp mắt.
Lý Minh cầm nguyên tinh cấp ba, giơ lên, lý sáng ngời cầm cấp ba đích nguyên tinh, hơi giơ lên, những người khác mê đắm nhìn về phía tay phải Lý Minh.
Linh Úc cười lạnh một tiếng, đúng lúc cô đang muốn động thủ, đằng mạn xanh mướt không biết từ đâu vút ra, trực tiếp quấn lấy tay Lý Minh, gai nhọn đâm sâu vào trong cổ tay hắn.
Lý Minh trong lòng hoảng hốt, qua một lần hít thở, tay phải của hắn liền mất đi cảm giác, hoàn toán không cầm được viên nguyên tinh cấp ba nữa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống, thì ra tay trái của hắn, không biết từ bao giờ đã bị đằng mạn quấn lấy, lặng yên không chút tiếng động, mà không có bất kì ai phát hiện.
Một một nhánh cây nữa bay tới, vững vàng tiếp nguyên tinh đang rơi xuống.
Sắc mặt Lý Minh trở nên khó coi, hắn mất bình tĩnh rống lên, "Thả nguyên tinh của tao ra!!"
Theo lời của hắn, hỏa cầu đột nhiên xuất hiện, thiêu đốt ba nhánh đằng mạn.
Thực vật sẽ sợ lửa, tính khắc chế tự nhiên không thể nào chống lại được, đằng mạn buông tay Lý Minh ra, nhánh đằng mạn khác cầm theo nguyên tinh bỏ trốn khỏi cầu lửa.
Lý Minh đen mặt chạy theo, hỏa cầu rối rít theo đuôi đằng mạn.
Trăm nhánh đằng mạn từ trong rừng xuất hiện, ngăn cản Lý Minh đi tiếp.
Không có cái gì tuyệt vọng bằng việc có được rồi lại mất đi, Lý Minh nhìn nguyên tinh của mình bị biến dị thực vật mang đi, trong lòng hừng hực lửa giận.
Hắn không còn để ý những người kia, trong ánh mắt hắn chỉ có nguyên tinh cấp ba.
Trên trăm nhánh đằng mạn tấn công Lý Minh, mỗi nhánh xẹt qua cơ thể hắn là một vết thương, biến dị thực vật sẽ có kịch độc, từng chút từng chút thâm nhập cơ thể lấy đi sự sống của hắn.
Lý Minh hoàn toàn không phát hiện, hoặc là hắn biết nhưng không để ý, mị lực của nguyên tinh cấp ba làm cho hắn quên đi hết thảy.
Biến dị thực vật kia tự như không muốn cho Lý Minh chạy trốn, nó hoàn toàn có thể thu hồi nguyên tinh cấp ba, nhưng nó thủy chung để nguyên tinh trước mặt Lý Minh, dẫn dụ hắn vào con đường chết.
Hỏa cầu của Lý Minh ngày càng nhỏ, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Chung quanh là hàng chục nhánh đằng mạn, chẳng qua biến dị thực vật kia có vô số đằng mạn, chết một nhánh, ba nhánh lại tới.
Lúc này, người đàn ông thuộc đội của Lý Minh chạy qua, hắn cũng là dị năng giả, chẳng qua dị năng của hắn thuộc hộ tốc độ, chỉ thích hợp dẫn dụ, lá gan lại nhỏ, đi vào Tẫn Sơn chỉ theo sau Lý Minh, cho nên hắn vẫn còn mạng.
"Anh Lý, đi mau." Người đàn ông chạy lại gần, chịu đựng sự công kích của đằng mạn, lôi kéo Lý Minh rời đi.
Lý Minh đã liều mạng, thậm chí còn đẩy người đàn ông ra.
Người đàn ông vấp ngã, một nhánh đằng mạn lập tức quấn lấy thân thể của hắn, nhẹ nhàng đâm vào.
Người đàn ông thảm thiết kêu, "Anh Lý, cứu mạng!"
Lý Minh tựa như không nghe thấy, dùng sức chạy theo hướng nguyên tinh di chuyển.
Hắn đã điên rồi.
Cuối cùng, người đàn ông kia bị đằng mạn hút thành thây khô.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, nhất là Triệu Phi, một thân mồ hôi lạnh. Phải biết, nếu như không phải Lam Linh Úc đột nhiên xuất hiện đóng băng đằng mạn, Thinh Kiến Vũ cắt đứt nó thì cái mạng nhỏ của hắn đoán chừng cũng gặp nguy hiểm.
Thinh Kiến Vũ nhíu chặt mày, thấy nơi này không còn ý nghĩa để tiếp tục ở lại, hắn thu mũi tên vào, hoàn toàn không có ý động thụ, Lý Minh, hắn tự làm tự chịu, hắn nhìn biểu tình Triệu Phi, nói, "Nguyên tinh cấp ba anh còn muốn không?"
Triệu Phi cười khổ, "Có thể giữ được mạng là tôi đã thỏa mãn lắm rồi, còn nói tới nguyên tinh cái gi?"
Thinh Kiến Vũ rất hài lòng, "Vậy mọi người giờ đi thôi."
Triệu Phi có chút do dự, hắn không tự chủ được mà nhìn Lam Linh Úc đang đứng cách đó không xa, không có chớp mắt mà nhìn biến dị thực vật cùng Lý Minh.
"Thinh thiếu gia, ngài biết cô ấy sao?"
Thinh Kiến Vũ lắc đầu nói, "Tôi vừa mới quen."
Ánh mắt Triệu Phi sáng lên, "Thinh thiếu gia không biết tên cô ấy sao? Tôi muốn nói lời cảm ơn, nếu như không phải cô ấy kịp thời xuất hiện, tôi chỉ sợ giờ không được như thế này."
Hai người một mực đi theo các anh, dĩ nhiên có thể kịp thời mà ứng cứu, Triệu Phi là một người háo sắc, sẽ không coi trọng cô ấy đi? Thinh Kiến Vũ không trả lời, "Rời khỏi đây rồi hẵng nói, phòng ngừa biến dị thực vật hạ thủ với chúng ta."
Đám người Triệu Phi không ai không bị thương, sớm bị hù dọa mất hồn mất nía, nghe Triệu Phi cho bọn đi, dù bị thương nhưng họ vẫn có thể đi, từng người dìu đỡ nhau rời khỏi chỗ này.
Vì bảo vệ an toàn của bọn họ, Triệu Phi để cho bọn họ chờ một chút – biến dị thực vật mặc dù không có tấn công, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Thinh Kiến Vũ lại gần Lam Linh Úc, thấp giọng hỏi, "Các người sao biết chuyện này?"
"Không cẩn thận nghe được đám người Lý Minh nói chuyện, muốn hãm hại người Thanh Bắc nên chúng tôi theo lưng hắn." Lam Linh Úc nhàn nhạt trả lời.
Thinh Kiến Vũ thở dài, "Lần này thật sự cám ơn cô, nếu không Thanh Bắc tổn thất rất lớn." Bây giờ thiếu người, chết một người là một tổn thất.
"Tiện thể thôi." Lam Linh Úc cũng không nói mình cùng Tô Tuệ Dung chẳng qua nhìn không vừa mắt đám người Nam Thiên, cố tình gây rắc rối, bất kể cô cứu được ai cũng được, nhưng có vẻ Thinh Kiến Vũ ở Thanh Bắc địa vị tương đối cao, cô nói vậy chỉ muốn một cái giao hảo mà thôi.
Triệu Phi cũng tới, rất chân thành nói với Lam Linh Úc, "Cám ơn cô. Sau này ở Thanh Bắc có chuyện gì thì có thể tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ, tôi là Triệu Phi."
Lam Linh Úc tính tình hướng nội, trừ trước mặt Tô Tuệ Dung, luôn luôn không thích nói chuyện với người khác, nghe được Triệu Phi nói cũng chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Lam Linh Úc đi về phía trước một đoạn, đem Tô Tuệ Dung kéo ra, phủi mấy lá cây dính trên người, chỉ về phía vừa xảy ra một đoạn hỗn chiến, thấp giọng nói, "Mình đã để Tô Tuệ Dung lên người biến dị thực vật rồi, chờ bọn hắn rời đi, chúng ta đi ngay. Nhưng mà, Tuệ Dung, cậu chẳng mới là cấp một, bụi cây kia có thể đã lên cấp ba rồi, dị năng của cậu sợ không có tác dụng."
Mỗi biến dị thực vật hoặc biến dị động vật đều có địa bạn riêng của mình, rất ít hoạt động chung một chỗ, hơn nữa bọn chúng đề phòng lẫn nhau mới đúng, có thể hấp thu nguyên tinh của nhau để gia tăng lực lượng của mình, nói chúng là thiên địch của nhau cũng không quá đáng.
Mà bụi cây kia không biết vì nguyên nhân gì mà ở chung với báo biến dị, chỉ bằng điều này cho thấy biến dị thực vật kia thực lực không phải kém.
Tô Tuệ Dung khẽ cau mày, "Nhưng đây là biến dị thực vật có khả năng công kích. Chúng ta ở Tẫn Sơn lâu như vậy cũng chỉ phát hiện mỗi nó, bỏ đi thì rất tiếc."
"Nhưng mà quá nguy hiểm." Lam Linh Úc không đồng ý, "Có thể chờ dị năng của cậu tăng cấp rồi quay lại, tinh thần lực của mình vẫn còn đấy, nó chạy không thoát được."
Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Bên kia, đằng mạn đã quấn chặt lấy người Lý Minh, coi như dưới tình huống này, Lý Minh vẫn nắm chặt viên nguyên tinh cấp ba không buông.
Chết không hối cải! Mấy người còn sống sót cùng chung một ý nghĩ.
Biến dị thực vật bao bọc Lý Minh bằng đằng mạn, chậm rãi rút khỏi, rất nhanh nơi này chỉ dư lại bốn xác chết.
Triệu Phi cười khổ, "Thật sự không lấy được cái gì ngược lại tổn thất không ít người, thật sự thua một ván lớn."
"Coi như là một bài học." Thinh Kiến Vũ nói, "Sau này đừng làm việc lỗ mãng như vậy."
Triệu Phi gật đầu, tỏ rõ mình đã biết, được một bài học, chỉ hai người Tô Tuệ Dung. "Hai người kia là sao?"
Thinh Kiến Vũ lắc đầu, không nói.
Mọi chuyện giải quyết xong cũng đã là buổi trưa, những người này đều chung một tình trạng đói lả, vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong Tẫn Sơn, nhưng những người bị thương có dấu hiệu sốt cao, mọi người liền vội vội vàng vàng rời khỏi Tẫn Sơn, trở lại căn cứ.
Trở lại căn cứ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mới phát hiện, nơi này tựa hồ thay đổi rất nhiều, cái rãnh bao quanh đã được đào sâu không ít, rộng ra khá nhiều; tường thành cũng được xây xong, ngay phía bên ngoài còn có người trong căn cứ chém giết tang thi, tìm vật tư, hơn nữa còn có thêm một tường thành mới, tựa hồ muốn xây thêm một căn cứ mới.
Rõ ràng chỉ qua mười mấy ngày, căn cứ có sự biến hóa nhanh chóng.
Đám người Triệu Phi đã được đưa đi trước, vết thương không thể kéo dài thêm nữa.
"Căn cứ có vẻ thay đổi rất nhiều." Tiến vào cửa nhỏ của Thanh Bắc, theo lý thiết tiếp nhận kiểm tra, nhưng có quá nhiều người trong một phòng, hai người không thể vào được.
Thinh Kiến Vũ ở một bên nói, "Những người này đều từ nơi khác tới đây. Gần đây lương thực không quá dư giả, rất nhiều người chọn nhiệm vụ kiếm thức ăn, đồng thời còn cứu không ít người trở về, với lại gần đây cũng có nhiều người nghe tin đi về đây, căn cứ tiếp nhận rất nhiều người,"
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thế mới biết, hai người đi ra ngoài hơn mười ngày đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
"Thinh thiếu gia, ngài đã về." Người giữ cửa từ trong nhà gác đi ra, đã nhìn thấy Thinh Kiến Vũ, đi tới nhiệt tình chào hỏi.
Thinh Kiến Vũ gật đầu, "Hôm nay có bao nhiêu người tới?"
Người giữ cửa được gọi là tiểu Vương, đặc biệt phụ trách giữ cửa, trí nhớ vô cùng tốt, người đi ra đi vào rồi đi hướng nào đều nhớ rất rõ ràng, "Hôm nay rất nhiều người tới, ước chừng hơn năm mươi người. Dị năng giả chiếm một nửa, cũng có rất nhiều người bị thương."
"Nhiều người hơn nữa cũng phải kiểm tra cẩn thận, đừng hốt hoảng." Thinh Kiến Vũ phân phó " Không nên để cho mấy thứ cổ quái vào trong căn cứ."
Tiểu Vương gật đầu, "Tôi biết nên làm thế nào, Thinh thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi."
- -----------
Chúc mừng Việt Nam, Việt Nam vô địch..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT