Khinh cử vọng động: Hành động thiếu suy nghĩ.

Tuyết thượng gia sương: ý nghĩa nôm na thêm một cái gì đây. Ví dụ: trên đầu có một cái mũ lại đội thêm một cãi mũ nữa lên đầu.

Thâm tình: Tình cảm sâu đậm.

Âm thanh này đối với Tô Tuệ Dung thật sự quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn được nữa, vừa nghe thấy thế mà cô đã không nhịn được mà nổi da gà, đồng thời trong lòng oán hận, khi không tự dưng ra ngoài làm gì? Không ra chắc chắn không gặp phải Ngụy Nam Vũ vô liểm sỉ rồi? Thật là người tính không bằng trời tính.

Mà Ngụy Nam Vũ tới chỗ này làm gì? Bên này là kí túc xá nữ? Hơn nữa còn vào nửa đêm mò tới đây? Cô cùng Linh Úc vì bất ngờ mà tới, chẳng lẽ là vì đồ vật trong chiếc hồ kia?

Nhưng từ khẩu khí của Ngụy Nam Vũ, hắn tựa hồ quen biết Linh Úc?

Hiện tại không nói tới cô, người hiểu rõ Linh Úc hơn bất kì ai khác, như thế nào mà Ngụy Nam Vũ làm quen Linh Úc cô lại không biết, nhưng bất kể là đời trước hay hiện tại, không có bất cứ người nào tên Ngụy Nam Vũ xuất hiện quanh Linh Úc.

Hay là Ngụy Nam Vũ ở đâu đó quen Linh Úc, nếu thật sự như vậy, sao trước kia không nói ra?

Chuyện này là thật thì cô có thể hiểu tại sao Triệu Vị vị hôn thê của Ngụy Nam Vũ lại gây rắc rối cho Linh Úc rồi, chắc chắn Triệu Vi đã sớm biết Ngụy Nam Vũ thích Linh Úc.

Huống chi Ngụy Nam Vũ có vẻ rất kinh ngạc khi thấy hai người bọn cô xuất hiện ở đây, phải nói là hắn nghĩ hiện giờ Lam Linh Úc không thể ở Đại Học Thành?

Hoặc nên nói, Ngụy Nam Vũ trọng sinh?

Ánh mắt Tô Tuệ Dung tối lại.

Ngụy Nam Vũ không để ý đi qua Tô Tuệ Dung, hai ba bước lại gần rồi cầm lấy cổ tay Lam Linh Úc, kinh ngạc nói, "Linh Úc, em sao lại ở chỗ này? Hiện giờ em phải ở thành phố H mới đúng chứ?"

Ngụy Nam Vũ vừa nói xong, Tô Tuệ Dung càng khẳng định hắn trọng sinh.

Lam Linh Úc hất tay hắn ra, thờ ơ nói, "Đừng có thân mật như vậy, tôi không quen anh."

Thần trí Tô Tuệ Dung cũng trở về hiện tại, kín đáo quan sát vẻ mặt của Ngụy Nam Vũ.

Ngụy Nam Vũ ngẩn người ra, cười khổ, "Là tôi đường đột, em không quen tôi."

Tô Tuệ Dung biết mình hiện giờ nên giả vờ không quen biết Ngụy Nam Vũ, vì vậy cô làm bộ nghi ngờ, "Chúng tôi không quen anh. Anh làm sao biết tên Linh Úc?" Cô kéo Lam Linh Úc về phía sau mình. "Anh rốt cuộc là ai? "

"Anh là Ngụy Nam Vũ, là hội trưởng trường Đại học Địa Chất." Ngụy Nam Vũ mỉm cười, trong lời nói chứa đầy sự tự tin.

"Linh Úc, thật không ngờ anh lại gặp em ở đây."

"Anh biết chúng tôi nhưng chúng tôi không quen anh." Tô Tuệ Dung tiếp tục giả vờ không quen biết, trong hồ không biết là cái gì mà Ngụy Nam Vũ lại xuất hiện ở đây, thật là tuyết thượng gia sương.

Ngụy Nam Vũ thâm tình nhìn Lam Linh Úc, nhẹ giọng nói, "Lam tiểu thư, cô có còn nhớ mười ba năm trước cô cho một tên ăn mày bát cháo không? Tôi chính là tên ăn mày ấy."

Lam Linh Úc ngẩn người.

Tô Tuệ Dung nghiến răng nghiến lợi, thì ra đây là lí do Ngụy Nam Vũ coi trọng Linh Úc sao? Một chén cháo nhóm lửa tình yêu? Buồn cười vậy!!!! Đây đâu phải tiểu thuyết đâu!

Lam Linh Úc lắc đầu, "Tôi không nhớ rõ." Cô thật sự không nhớ được, trừ chuyện của Tuệ Dung ra thì những chuyện khác cô không có để ý tới.

Ngụy Nam Vũ mỉm cười, "Anh nhớ rất tốt. Mười ba năm trước chính em đã cho anh bát cháo, cũng cho anh động lực để sống sót tới bây giờ. Những nam nay anh vẫn nhớ em, em chính là động lực của anh, Linh Úc, anh thích em."

Lam Linh Úc không ngờ hảo tâm năm đó của mình lại gây ra phiền toái như vậy, hơn nữa chuyện này cô còn không nhớ nổi, nghe Ngụy Nam Vũ thú nhận tình cảm của mình cô thật sự kinh hãi, cô im lặng không nói gì, Tô Tuệ Dung chen vào nói, "Anh chưa biết à, Linh Úc đã có người yêu."

Ngụy Nam Vũ sửng sốt, lửa giận lóe lên trong đôi mắt, "Làm gì có việc như vậy? Linh Úc tại sao lại có người yêu? Bên cạnh em ấy không phải chỉ có cô thôi sao?"

Tô Tuệ Dung ngẩn người, nghe như thế này lại cho cô cảm giác Ngụy Nam Vũ không phải trọng sinh? Bởi vì đời trước Ngụy Nam Vũ biết quan hệ hai người từ lâu chỉ là cho dù biết hắn ta cũng không từ bỏ thôi.

Mà Ngụy Nam Vũ bây giờ lại như không biết quan hệ của bọn cô.

Nói cách khác, Ngụy Nam Vũ không phải là trọng sinh, bên người hân có người có năng lực tiên tri sao? Hay là cô suy nghĩ quá nhiều? Nếu không, hắn làm sao có thể biết tình hình của Linh Úc. Nơi này hệ thống quản lý đâu vào đấy, không thể nào mười ngày hình thành nên được. Nếu như không trọng sinh, người kia không biết có phải là dị năng giả hệ tiên tri không, nếu đúng thật sự phiền toái.

"Anh điều tra tôi?" Lam Linh Úc lên giọng, tức giận nói, đồng thời cũng kéo Tô Tuệ Dung từ suy nghĩ trở về, chẳng những thế cô còn hiểu ra vì sao Ngụy Nam Vũ lại biết chuyện của Linh Úc một cách tường tận như thế, thì ra hắn cho người điều tra Lam Linh Úc, mà lúc trước lại nhìn thấy Lam Linh Úc, hắn nghĩ Linh Úc ở thành phố H nên mới giật mình.

Như vậy, như vậy là Ngụy Nam Vũ không trọng sinh?

Nghĩ tới đây, Tô Tuệ Dung thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Nam Vũ không ngờ Lam Linh Úc lại phản ứng như vậy, vội vàng giải thích, "Anh không cố ý, anh chỉ muốn biết tin tức của em."

Tô Tuệ Dung chê cười, "Chẳng phải anh đang tự mình lấy cớ sao?"

Ngụy Nam Vũ há mồm nhưng lại không nói gì.

Lam Linh Úc hừ lạnh, hảo cảm của cô đối với Ngụy Nam Vũ bước vào con đường tuột dốc không phanh, bất kể vì lý do gì, Lam Linh Úc không bao giờ thích người khác điều tra cuộc sống của mình.

Ngụy Nam Vũ nhẹ giọng giải thích, "Linh Úc, anh chỉ muốn biết tình trạng gần đây của em. Bởi vì có nguyên nhân riêng tư, anh không thể đi gặp em được, chỉ có thể lấy tin tức về em, chẳng qua anh thích em nên mới thế."

"Tôi đã nói Linh Úc có người yêu cơ mà." Tô Tuệ Dung nghiến răng nói, lần này cô tuyệt muốn hủy đi tình yêu kia, chưa từ bỏ ý định thì cô không sợ tay mình nhuốm máu đâu, ai muốn cướp Lam Linh Úc của cô thì đừng trách cô không khách khí.

"Ai?" Ngụy Nam Vũ cũng nghiến răng nghiến lợi mà nói, chỉ là hành động này càng khiến cho Tô Tuệ Dung thả lỏng, chỉ cần Ngụy Nam Vũ không trọng sinh thì mọi việc sẽ khá hơn, nhưng mà bên người hắn có dị năng giả hệ tiên tri?

"Là tôi." Tô Tuệ Dung nghiêm túc kéo Lam Linh Úc lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng.

Lam Linh Úc sửng sốt một giây, ngay sau đó khẽ cười, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ gọn, một tay đặt sau gáy Tô Tuệ Dung rồi hai người trao nhau nhưng nụ hôn nồng cháy.

Ngụy Nam Vũ giận tới đỏ mắt.

Tô Tuệ Dung buông Lam Linh Úc ra, cười ngọt ngào nói, "Anh giờ biết chưa? Người yêu của Linh Úc là tôi." Nhìn xung quanh giờ một chút, Tô Tuệ Dung mới thấy bao trùm xung quanh là một tầng băng mỏng, có một số thứ lại gần như trong suốt. Đó là gì? Năng lực của Ngụy Nam Vũ sao?

Ngụy Nam Vũ rất nhanh bình tĩnh lại, "Hai người con gái ở mạt thế này căn bản sẽ không hạnh phúc. Mà coi như không có mạt thế, hai người cũng không hạnh phúc được đâu."

Tô Tuệ Dung lười biếng nhếch môi, "Vậy thì làm sao?" Cô lẩm bẩm nói, nở nụ cười động lòng người, "Có ai quản được chúng tôi? Huống chi tại thời điểm này? Tiếp tục sống xót mới là quan trọng nhất."

"Đúng rồi, tiếp tục sống mới là quan trọng." Ngụy Nam Vũ nói, "Linh Úc, anh biết An Tu Vũ mang em vào đây do em là dị năng giả hệ băng, nhưng cô ta không phải, cô ta chỉ là người bình thường, mà tang thi về sau sẽ trở nên lợi hại hơn trước, không những thế, biến dị động vật cùng biến dị thực vật cũng sẽ xuất hiện, em liệu có thể bảo vệ cô ta được hay sao?"

An Tu Vũ dẫn người vào là hắn đã được nghe thông báo, nếu biết Lam Linh Úc ở đây thì hắn đã chạy tới từ lâu.

Tô Tuệ Dung trầm ngâm, "Anh nói cái gì biến dị động vật? Biến dị thực vật? Còn tang thi tại sao lại ngày càng lợi hại?" Cô dĩ nhiên là biết mấy thứ này, nhưng Ngụy Nam Vũ không trọng sinh thì cô cũng không nên tỏ vẻ, nếu như hắn sinh nghi, dị năng giả kia chắc chắn sẽ dùng năng lực tiên tri thấy không gian của cô thì thật sự cô gặp rắc rối lớn rồi.

Chẳng qua, Ngụy Nam Vũ cũng không rảnh đến nỗi sai người kiểm tra cô...

"Linh Úc." Ngụy Nam Vũ do dự một chút, "Chuyện này không thể nói cho em biết. Em tuyệt đối đừng nói cho người khác, nếu không sẽ xảy ra khủng hoảng rất lớn. Bên cạnh anh có dị năng giả hệ tiên tri. Em chắc cũng nhìn ra được, hệ thống ở đây gần như là hoàn thiện, những điều này đều do người kia tiên đoán ra, nhưng mà dị năng ấy lại bị hạn chế, những cái này đều do anh hoàn thiện thêm rồi đưa ra ngoài sử dụng."

Lam Linh Úc kinh hãi trong lòng, quay đầu nhìn về phía Tô Tuệ Dung, thật sự là dị năng giả hệ tiên tri? Như vậy thì Tô Tuệ Dung?

Tô Tuệ Dung kín đáo lắc đầu.

Quả thật theo lời cô nói, hệ tiên tri quá mức nghịch thiên, hơn nữa Ngụy Nam Vũ cũng nói nó có giới hạn mà bây giờ cô còn không biết ai hệ tiên tri nên không thể khinh cử vọng động.

"Mạt thế chắc chắn kéo dài một thời gian không phải ngắn, sau này sẽ càng nguy hiểm hơn. Linh Úc, anh thích em, em cùng anh ở chung một chỗ không phải tốt hơn sao? Anh có thể bảo vệ em." Ngụy Nam Vũ bày bộ dạng thâm tình, "Nếu như em ở chung với anh, anh sẽ để cho Tô Tuệ Dung sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Chỉ cần em không gặp Tô Tuệ Dung nữa."

Tô Tuệ Dung cười nhạt, "Ý muốn của anh có vẻ khá hay đó Ngụy Nam Vũ."

Ngụy Nam Vũ không để ý tới Tô Tuệ Dung mà tiếp tục nói, "Linh Úc, anh sẽ cho em cuộc sống như trước kia."

Lam Linh Úc có chút nhức đầu, coi như cô cho không hắn bát cháo, hắn cũng không nên cố chấp đến như vậy đi, một chén cháo mà thôi, nào có đáng giá để nhớ tới mười mấy năm, huống chi tình cảnh bây giờ không có yên ổn chút nào, "Ngụy Nam Vũ, tôi nghĩ chúng ta một chút tình cảm cũng không có, huống chi chỉ là bát cháo mười mấy năm trước mà thôi. Nếu như anh muốn đền đáp thì cho chúng tôi ít lương thực là tốt rồi." Lam Linh Úc thản nhiên nói.

Sắc mặt Ngụy Nam Vũ tái nhợt, Tô Tuệ Dung nói gì hắn không quan tâm chỉ có Lam Linh Úc là hắn không thể bỏ qua.

"Linh Úc, tình cảm có thể bồi dưỡng. Anh tự nhận bản tình cảm của bản thân mình đối với em không ít hơn Tô Tuệ Dung. Tại sao không thể cho anh cơ hội." Ngụy Nam Vũ cố chấp nói.

Lam Linh Úc cau mày, "Đây không phải là vấn đề nhiều hay ít. Chẳng lẽ cứ một người rồi một người có tình cảm không ít hơn Tuệ Dung là tôi phải tạo cơ hội sao? Ngụy Nam Vũ, chuyện này là không thể, trừ Tuệ Dung ra tôi không thích bất kì ai khác."

Lam Linh Úc lạnh lùng cự tuyệt, nói thật ra thì, cô không muốn cùng Ngụy Nam Vũ gây huyên náo, dù sao cô cùng Tuệ Dung vẫn ở đây, cho nên náo loạn quá mức là không cần thiết.

Ngụy Nam Vũ còn muốn nói gì đó nhưng đúng lúc ấy trên mặt hồ bỗng có gợn sóng, sau đó một làn khói màu hồng từ mặt hồ bốc lên nhanh chóng bao trùm không gian thu hẹp, nhất thời ba người không có phản ứng gì.

Lam Linh Úc theo bản năng nắm chặt tay Tô Tuệ Dung, thì thầm nói, "Đừng rời mình quá xa."

Tô Tuệ Dung trầm mặc, gật đầu, "Cậu cũng đừng cách mình quá xa." Tối nay thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, cô có chút hối hận rồi.

Ngụy Nam Vũ khẽ cau mày, "Hai người cẩn thận một chút. Trong hồ này có biến dị thực vật cấp hai, rất lợi hại."

Tô Tuệ Dung nhìn hắn, "Làm sao anh lại biết? Còn có anh tới đây là vì cái này sao? Rốt cuộc đồ kia là gì?"

"Cô có thể nhìn thấy?"

"Đồ gì cơ?"

Ngụy Nam Vũ cùng Lam Linh Úc đồng thanh hỏi.

Tô Tuệ Dung cau mày, "Linh Úc, cậu không nhìn thấy sao?"

"Không thấy được." Lam Linh Úc thành thật lắc đầu, chợt nhớ lúc trước Tô Tuệ Dung đã nói trong hồ có gì đó.

Đây có phải hay không dị năng của Tuệ Dung? Tuệ Dung không phải không có dị năng, chỉ là hai bọn cô không phát hiện ra thôi.

Tác giả: Một giờ đêm, gấp gáp mà viết, nếu có cái gì không đúng mọi người lượng thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play