Tô Tuệ Dung không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu, cảm giác có chút buồn cười.

Cô rõ ràng sống lại để sửa đổi vận mệnh đời trước, nhưng tại sao lại giống như đời trước? Nếu như mọi việc lặp lại, cô sống lại có ý nghĩa gì cơ chứ? Chờ chết sao? Thật buồn cười.

Huống chi, đời này cùng đời trước vốn không giống nhau, đã sớm không giống nhau.

Chuyện đời trước, không thể lấy làm tư liệu.

Cô sống trở lại, có không gian, Linh Úc đã có dị năng, mạt thế xảy ra trước mấy tháng, mưa to kéo dài bảy ngày, bây giờ huyết nguyệt cũng xảy ra trước dự tính, có cái gì giống nhau đây?

Cô hướng ánh mắt ra xa, trong chớp nhoáng này, Lam Linh Úc biết Tô Tuệ Dung đã thay đổi.

Cô không thể nói ra Tuệ Dung thay đổi về phương diện gì, nhưng cô biết đây là tiến triển tốt.

"Thế nào, Tuệ Dung? " Lam Linh Úc quan tâm hỏi.

Tô Tuệ Dung nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Linh Úc, mình có hay không từng nói yêu cậu?"

Lam Linh Úc ngẩn ra, suy nghĩ nói: "Hình như chưa nói, mình cũng chưa từng nói câu đấy. Sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới vấn đề này?"

Hai người từ nhỏ đã sống cùng nhau, trưởng thành cũng chưa từng rời xa nhau, tình cảm từ bé đắp lên, hai người chưa từng bày tỏ tình cảm mình với đối phương, cứ như vậy tự nhiên ở cùng một chỗ.

Tô Tuệ Dung mỉm cười, nhưng giờ không phải là thời điểm nói điều này, cô lôi kéo Lam Linh Úc ra chỗ khuất, thấp giọng nói: "Không gian vừa mới cho mình biết, hôm nay năng lực của tang thi sẽ tăng lên, Linh Úc đáp ứng mình, phải bảo vệ bản thân."

Lam Linh Úc gật đầu một cái: "Mình biết nên làm thế nào. Tuệ Dung đáp ứng mình phải bảo vệ bản thân, gặp nguy hiểm liền vào không gian biết không? An toàn là quan trọng nhất.''

Tất cả mọi người nghiêm túc nhìn ra ngoài.

Cánh cửa sắt rốt cuộc không chịu được, vô số tang thi đua nhau tràn vào.

Vương Mạnh nhanh tay dựng lên bức tường đất, phóng về phía cửa, ngăn cản không ít tang thi. Một số người nắm bắt cơ hội liều mạng đánh đang thi. Nhưng rất nhiều người bên Vương Mạnh nhân dịp đó chạy ra ngoài.

Vương Mạnh nhìn cảnh ấy cũng không biết nên nói gì.

Hắn chưa từng đối xử tệ với mấy người này, đáng tiếc, mấy người kia căn bản chưa bao giờ thật lòng đáp lại hắn. Hắn không trông cậy vào việc bọn họ lưu lại, nhưng những hành động lúc nãy đã khiến trái tim hắn tổn thương. Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt.

Đám người kia quả thật đều không phải loại gì tốt. Từ trước tới giờ Vương ca chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ, bọn hắn hồi báo Vương ca như vậy?

Lam Linh Úc cho tới giờ mới cảm nhận sâu sắc xã hội thay đổi, mạt thế tới chuyện gì cũng không còn như trước, nhân tính cũng vậy. Lam Linh Úc dùng băng tiễn giải quyết đám tang thi xung quanh Vương Mạnh, Tô Tuệ Dung cầm một cây giáo tiêu diệt những tang thi ở gần.

Ánh trăng như huyết bao phủ khắp mặt đất, chiếu lên từng người, cảnh tượng khiến người xao động.

Tang thi ngao ngao kêu lên, trước sau nhào qua hướng bọn họ.

Bên nhóm An Tu Vũ đều là cao thủ, ngay cả nữ dị năng hệ không gian cũng có khả năng tự vệ, song phương vừa đánh vừa lui, mở ra đường thoát, liền chạy tới khu chung cư khác bên ngoài.

Đi ra bên ngoài, bọn họ mới phát hiện, Đại Học thành hôm nay cực kì rối loạn.

Trên đường phố đâu đâu cũng có tang thi, mất tay mất chân cứ đi hai bước là sẽ thấy, tiếng kêu rên cứu mạng mãi vang bên tai, rất nhiều người may mắn sống sót từ địa phương an toàn chạy ra, cũng vì chỗ bọn họ không còn an toàn, rất nhiều người bỏ mạng trong miệng tang thi, những người còn sống đành rời đi, chạy trối chết ra ngoài.

Đại Học thành tối nay nhất định không còn yên bình như trước.

Bây giờ đoàn người chỉ còn lại hơn hai mươi người. Vốn nhóm Vương Mạnh có nhân số nhiều, giờ so với nhóm An Tu Vũ còn ít hơn, trừ những người vốn dĩ theo hắn ra bên ngoài ngay từ đầu còn mấy còn lại đều chạy đi hết, bọn họ chẳng qua cho là đi theo đám Vương Mạnh là đưa tới tang thi mà không biết, khi không có một chút năng lực phòng thân nào, bọn họ rời đi là đem cái chết tới nhanh hơn thôi.

Dọc đường họ thấy thức ăn rất nhiều, tang thi ở cửa bị nhóm người chạy từ khu an toàn kia dẫn đi, tình hình không còn nguy hiểm như trước, mọi người vừa đánh tang thi, vừa tìm chỗ tương đối an toàn, mọi thứ cứ vượt qua hôm nay rồi tính.

Cuối cùng, bọn họ tìm được một ngân hàng vẫn còn hoàn chỉnh.

Vương Mạnh cùng An Tu Vũ đem cửa ra vào gia cố thêm rồi giải quyết tang thi trong ngân hàng. Bên ngoài từng tiếng kêu la thảm thiết vọng vào, trong lòng mỗi người cũng không có dám chắc mọi việc đều tốt.

Trước kia bọn họ đều là người bình thường, có người ngay cả con gà cũng chưa từng giết, nhưng giờ lại buộc phải đi giết tang thi, mà tang thi vốn dĩ từng là con người, giết bọn nó cũng không khác gì giết người. Nhưng bọn họ không có biện pháp nào giải quyết tốt hơn, vì sống tiếp, họ chỉ có thể làm thế.

Bọn họ thậm chí còn không thể ra ngoài cứu người, ngay cả khi những người đó ngay bên ngoài ngân hàng, bọn họ cũng không thể mở cửa, có một rồi sẽ có hai, cứu được một người sẽ tới hai người, nhiều người tới hơn, tang thi theo tới càng nhiều hơn, lúc đó căn bản sẽ không còn ai sống sót.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ôm nhau ngồi trong góc, Hà Lam Sơn cầm một cái chăn lại, Tô Tuệ Dung cười một tiếng rồi nhận lấy, đem chùm lên mình cùng Lam Linh Úc, cảm giác tốt hơn nhiều.

Hà Lam Sơn ngồi bên hai người, mặt giả vờ đùa cợt nhìn Lam Linh Úc: "Nè nè, đội trưởng của tôi có ý theo đuổi cô nha."

Tô Tuệ Dung lập tức liếc hắn một cái: "Nói lung tung gì đấy?"

Hà Lam Sơn nhún vai: "Cô cũng không nên không tin nha, đội trưởng tôi từ trước tới giờ chưa từng đối tốt với ai như vậy, thấy dị năng giả hệ không gian kia không? Cô ấy là thanh mai trúc mã với đội trưởng, một thành viên coi đội trưởng là tất cả, nhưng đội trưởng lại không có cảm giác với cô ấy." Dị năng giả hệ không gian đã ít lại càng ít, vật tư mang ra ngoài cũng không lo lắng bất tiện, nhưng khả năng tự vệ lại kém hơn các hệ khác không ít.

Tô Tuệ Dung hừ lạnh một tiếng, dưới tấm chăn cầm chặt tay Lam Linh Úc, khuôn mặt đầy mất hứng.

Lam Linh Úc bất đắc dĩ cười, không quản Hà Lam Sơn còn ở đó, lại gần, hôn Tô Tuệ Dung một cái rõ to. "Đừng mất hứng, người mình thích chỉ là cậu."

Hà Lam Sơn khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả lời nói cũng không nói ra được.

"... Hai, hai người,... hai người cư nhiên..."

Tô Tuệ Dung tìm lấy đôi môi Lam Linh Úc, khẽ hôn một cái rồi quay ra nhìn Hà Lam Sơn: "Nhìn không được liền cút."

Tâm lý Hà Lam Sơn coi như tương đối tốt, rất nhanh thu lại vẻ mặt khiếp sợ, cười hì hì nói: "Tôi vốn dĩ nghĩ hai người là bạn tốt của nhau mà thôi chứ chưa từng nghĩ tới hai người lại là quan hệ này." Ánh mắt hắn chứa đầy bình thản, không có chút khinh bỉ nào bên trong.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau một chút, Lam Linh Úc cười nhẹ: "Tôi cùng Tuệ Dung ở chung một chỗ đã lâu."

Hà Lam Sơn nở nụ cười: "Tình hình như bây giờ, có thể luôn bên nhau cũng không phải chuyện dễ dàng nha."

Sau khi Hà Lam Sơn rời đi, Tô Tuệ Dung tiếp tục tựa vào người Lam Linh Úc.

"Giờ cậu hài lòng chưa?" Lam Linh Úc bây giờ là bó tay luôn với Tô Tuệ Dung.

Tô Tuệ Dung vừa ý gật đầu: "Dĩ nhiên rồi." Người nào cũng muốn nhìn chằm chằm vào Linh Úc nhà cô, trước đó là Ngụy Nam Vũ, giờ lại là An Tu Vũ, thật sự như vậy là quá đủ rồi.

Lam Linh Úc thật sự bất đắc dĩ, đôi tay phía dưới tấm chăn nhẹ nhàng luồn qua hông Tô Tuệ Dung, hai người ôm lấy nhau, nghe bên ngoài kêu thét, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tang thi lượn lờ bên ngoài suốt đem, ngặm nhấm từng mẩu thức ăn ngon lành, bọn chúng đưa mắt tới ngân hàng, cửa ngân hàng vốn dĩ rất chắc chắn, lại được Vương Mạnh cùng An Tu Vũ gia cố thêm, vì thế mọi người mới may mắn qua khỏi đêm qua.

Sáng hôm sau, mặt trời xuất hiện.

Mọi người đã có thể thở phào nhẹ nhõm, có thể sống sót dưới tình huống đó, quả thật rất khó khăn.

Nhóm người An Tu Vũ bắt đầu nấu cháo, hương thơm lan tỏa khiến cho đám người cả đêm chịu đựng cơn đói phải nuốt nước miếng.

An Tu Vũ kêu người mời nhóm Vương Mạnh cùng ăn.

Vương Mạnh cũng không từ chối, liền ngồi xuống bưng bát.

Sau khi ăn xong, An Tu Vũ mở miệng: "Vương Mạnh, anh có muốn gia nhập chúng tôi không?"

Vương Mạnh nhìn nhóm người đi theo mình một lượt, lại nghĩ tới đám người bỏ bọn họ lại chạy mất dạng, rồi nghĩ tới đám người không muốn ra ngoài hắn giúp đỡ, gật đầu một cái: "Tôi sẽ gia nhập."

An Tu Vũ nói: "Chúng tôi đều là học sinh ở đại học thành, những học sinh biến thành tang thi đều đã xử lí, những người ở đây đều là những học sinh may mắn sống sót. Chúng tôi quản lí rất nghiêm, những đồ thu được sau khi ra ngoài sưu tầm không được cầm hết mà phải đóng tám mươi phần trăm vào công quỹ. Còn những đồ khác sẽ tính thành tích phân, có thể dùng tích phân để trao đổi mua bán, không có tích phân thì không thể sống tại chỗ bọn tôi, cái này là quy củ."

Vương Mạnh trầm mặc một hồi, "Được." Những người kia, hắn đã không muốn liên quan, hắn quản không nổi.

Trường đại học bên ngoài có tường rào lớn, lại đúng vào dịp nghỉ đông nên trong trường không có bao nhiêu người, cho nên khi mạt thế tới, tang thi trong trường rất nhanh bị xử lí, những sinh viên ở lại trường đều là những người rất khỏe mạnh, giữ được trường học, cũng sẽ cứu trợ được không ít người may mắn sống sót, cũng phải có luật lệ, không tuân theo sẽ bị đuổi ra ngoài.

Đám người An Tu Vũ nhìn đường, chọn đường gần nhất để trở về trường đại học.

Trường đại học hiện giờ chỉ còn lại một cửa sắt nhỏ vừa đủ năm người cùng đi vào. Cổng chính trước kia đã bị dị năng giả chặn lại, nhóm An Tu Vũ xuất hiện liền có người mở cửa cho họ vào.

"Đội trưởng An, mấy người bình an vô sự là tốt quá rồi." Người giữ cửa như trút được gánh nặng "Mấy người không biết nha, tối hôm qua, rất nhiều tang thi công kích vào đây, nếu như không phải Ngụy hội trưởng ngăn chặn kịp thời, nơi này thực sự không thủ được nữa. Có trời mới biết sao tang thi lại nổi điên, thực sự dọa người a."

An Tu Vũ khẽ cau mày: "Tình huống giờ ra sao?"

Người giữ cửa đưa mọi người đến một căn phòng nhỏ: "Thương vong không ít, lại không thiếu người chạy đi, những người kia lần này tới đây sao?" Hắn chỉ nhóm Vương Mạnh.

An Tu Vũ gật đầu một cái.

Giữ cửa nói: "Quy củ ở đây như thế nào An đội trưởng chắc đã nói cho mấy người biết, mới tới cũng tự nhiên do mấy người, tôi sẽ không dài dòng, mấy người muốn tìm người kiểm tra hay đứng đây 5 giờ?"

Bị tang thi làm bị thương trong 5 giờ sẽ biến thành tang thi. Vì an toàn của những người khác trong trường học, mỗi lần đi ra ngoài sưu tầm, ai cũng phải làm kiểm tra này, không ai có thể thoát khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play