Hôm nay chính thức khai giảng, Vệ Lương thay đổi rõ như ban ngày, không ai không biết, không ai không thấy, bạn bè trong khoa đều cơ hồ nghĩ là Nàng bị người nào đó thu phục. Không đối với ai lạnh lùng nghiêm mặt, đi học không hề ngủ, thậm chí có người cùng Nàng nói chuyện Nàng cũng đáp lại đôi lời chứ không như lúc trước trợn mắt đuổi người.

Vệ Lương vốn xinh đẹp, nay lại không có tàn độc ngạo nghễ như ngày xưa, mặt mày trở nên nhu hòa, không thể không thừa nhận, Vệ Lương như vậy "gần người" càng làm cho người khác truy đuổi thêm nhiệt liệt. Đặc biệt là các sinh viên năm nhất, cả ngày cứ ở trước cửa lớp của Vệ Lương đi qua đi lại, ý đồ muốn nhìn thấy huyền thoại của đại học C, may mắn một chút ai biết còn có thể cùng Nàng nói vài lời xã giao chào hỏi.

Liễu Ngạn nhìn một phong thư mà một sinh viên mang tới đưa cho Vệ Lương, giả giọng thở dài:

"Haizzz, nếu cứ tiếp tục như thế này chúng ta chắc chỉ có nước trở thành lưu manh mà thôi."

"Ừ, cho ông nè." Vệ Lương từ trong hộc bàn lấy ra một xấp thư quăng cho tên nam nhân nhiều chuyện:

"Đem các nàng đều lấy, làm thành ba cung sáu viện chơi đùa đi."

"Chẳng ham!" Liễu Ngạn trợn mắt, trước kia hắn thấy Vệ Lương rất thú vị, nhưng mà sợ cái mặt lạnh lùng muốn đông chết người của Nàng nên hắn không dám tới gần, hiện nay nữ vương đổi tính, cơ hội như thế làm sao hắn có thể bỏ qua được chứ.

Sự thật chứng minh suy nghĩ của hắn đúng, Vệ Lương cũng không phải người khó chịu, trừ bỏ một số lần bị nàng làm cho cứng họng thì cách chơi với bạn bè của Nàng rất ok. Đương nhiên, quan trọng hơn hết là ở bên cạnh Vệ Lương còn có thể dính chút quang man của Nàng, không biết chừng còn có thể dụ dỗ được tiểu muội muội dễ thương nào khóa sau nữa.....

"Ăn phải ruồi bọ? " Vệ Lương nhìn thấy khuôn mặt của tên kia thay đổi trong nháy mắt mà cảm thấy buồn cười.

"Ngao....Vệ Lương tên đáng ghét nhà ngươi..."

Liễu Ngạn từ trước tới nay rất ghét côn trùng, bất cứ con vật gì thuộc họ côn trùng đối với hắn đều cực kỳ phản cảm, ghê tỏm, nghe Vệ Lương nói thế không hiểu sao cảm thấy dạ dày quặn từng cơn mà muốn ói.

"Ê, cha đứa nhỏ là ai vậy?" Vệ Lương ngồi bắt chéo chân bên cạnh nhìn biểu cảm của Liễu Ngạn mà chê cười.

"Vệ Lương!! Ta, ta giết ngươi....!!" Liễu Ngạn thật tức muốn chết mà, quả thật giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù Nàng có thay đổi thế nào đi nữa cũng vẫn cứ phúc hắc, suốt ngày trong đầu toàn những ý nghĩ xấu xa....

Mà bạn cùng lớp dù thấy thế cũng không có thể trách gì, cảnh tượng này dường như mỗi ngày đều nhìn thấy, nhìn đến muốn nhàm rồi, đương nhiên cũng phải nói là do Liễu Ngạn tự mình rước lấy nhục, thế thì trách ai được cơ chứ.

"Ê, có phải là ông chọn môn tâm lý học không?" Chờ ai đó bình tĩnh lại rồi thì Vệ Lương thản nhiên hỏi.

"Đúng vậy, có gì không?" Liễu Ngan nói rất nhỏ, như thì thầm, hắn chỉ sợ lại nói sai gì đó mà bị Nàng chọc cho tức chết.

"Buổi chiều có lớp không? Tôi cùng đi với ông."

Nói mới nhớ, Nàng còn chưa bao giờ học lớp của An Mân, trước đó Nàng có hỏi thăm đôi chút, lớp học mà người yêu bé nhỏ của Nàng dạy thường chật ních người, thật là....rất được hâm hộ đây!!!

"Có, nhưng mà ngươi phải đến sớm một chút, nếu không là không có chỗ ngồi đó. Lớp của giảng viên An rất được mọi người yêu thích.!!!" Nói đến An Mân, Liễu Ngạn bỗng nhiên thay đổi một vẻ mặt kiêu ngạo, dường như giảng viên An là người nhà của hắn không bằng.

"Giữ một chỗ tốt cho tôi, nhất định phải có." Vệ Lương nói xong, cũng không quan tâm Liễu Ngạn kinh ngạc há hốc, nhanh chóng thu thập sách vở trước mặt chăm chú nhìn.

Hai giờ chiều, An Mân đúng giờ vào lớp, cả hội trường lớn chật ních người không còn một chỗ trống. Như một thói quen, nàng đưa mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó bước về phía bục giảng. Giáo án đều vững vàng, lý thuyết thuộc nằm lòng cứ như vậy mà viết ra, hạ bút thành văn, sinh viên bên dưới không ngừng nháo nhào say sưa chăm chú.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay có chút là lạ, nàng luôn cảm giác được có một đạo ánh mắt cực kì nóng bỏng nhìn chằm chằm lấy nàng không chút di chuyển. Nhưng khi nàng quay lại nhìn thử thì cũng chẳng phát hiện có gì khác lạ.

Thời gian nghỉ giữa giờ, có sinh viên cầm câu hỏi lên hỏi nàng, An Mân cố ý cự tuyệt vài lần nhưng không có kết quả gì nên cũng vui vẻ tận tình trả lời. Có người tiến tới bắt chuyện với nàng, nàng cũng lễ phép đáp lại.

Ở trong lòng nàng, sinh viên chính là học sinh, cho dù nàng biết bọn họ không chỉ nghĩ đơn giản như vậy. Dù sao thì không phải ai cũng bá đạo giống tiểu tử kia, chỉ không ngừng tuyên bố quyền sở hữu của chính mình.

"Giảng viên An, có người nào từng nói với cô là cô rất đẹp không, thực mê người."

Đang trò chuyện thì di động của nàng run lên, lấy ra xem đến tin nhắn thì không khỏi làm cho khuôn mặt của An Mân bỗng chốc đỏ ửng.

"Ha ha...." Vệ Lương ngồi bên dưới đột nhiên cười to lên, hành động của Nàng dọa đến Liễu Ngạn đang ở bên cạnh ngủ bù.

An Mân ngẩng đầu một chút, lại lập tức cúi xuống, ngón tay như bay trên các phím chữ:

"Vệ Lương, tên đáng ghét nhà em, nếu em còn nhìn chị chằm chằm như vậy nữa, chị.....chị móc hai tròng mắt của em ra! "

Thì ra ánh mắt cực nóng cứ theo dõi nàng từ đầu giờ tới giờ là của tiểu quỷ này. Trong lòng nàng không hiểu sao có chút vui vui.

"Nhưng là trưa nay tôi ăn cơm không no, hiện tại lại đói."

"Chuyện đó thì có liên quan gì tới chị chứ?"

"Giảng viên An thanh tú như vậy có thể thay cơm ăn mà."

Khuôn mặt An Mân càng đỏ ửng hơn, mà Vệ Lương lại càng cười to hơn.

Hậu quả của việc đùa giỡn giảng viên An là từ đó cho tới cuối tiết giảng viên An nhà ta cứ lơ đi, coi Vệ Lương như không khí. Mặc kệ sau đó Vệ Lương không ngừng ân cần hỏi thăm không ngừng dỗ ngọt, An Mân chỉ nhắm chặt miệng, không nói một câu, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Nàng lấy một cái.

"Giảng viên An, An Mân, tôi sai rồi, tha cho tôi đi." Vệ Lương bó tay,vẻ mặt đau khổ lôi kéo cánh tay của An Mân mà khẩn cầu tha thứ.

"Sai chỗ nào? "

Rốt cục cũng mở miệng, tuy rằng khẩu khí vẫn đầy thuốc súng, nhưng là cũng là tốt hơn rồi.

"Tôi không nên trong lúc học....đùa..." chữ "giỡn" còn không nói ra Vệ Lương đã thấy khuôn mặt An Mân biến đổi, Nàng nhanh chóng sửa miệng:

"Không nên quấy rầy giảng viên giảng bài, tôi tự biết mình lỗi lầm nặng nề, nhưng không biết giảng viên đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, đại nhân đại lượng mà tha cho tôi một lần không?"

An Mân nhìn chằm chằm Nàng không nói lời nào.

"Tôi... chỉ cần giảng viên bằng lòng tha thứ, tôi đồng ý về nhà quỳ thẻ tre, chà xát y bản.....Quỳ, quỳ cái gì cũng được." Bất cứ giá nào!!

An Mân rốt cục mỉm cười, kéo tay Vệ Lương, nhẹ nhàng xoay người, sau đó thoải mái cười:

"Đi, mời chị ăn cơm đi."

"Tốt tốt tốt, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Vệ Lương cười hớn hở đáp lời, vui vẻ suy nghĩ mang An Mân đi đâu an mới tốt.

Hai ngươi ngồi xuống, An Mân chống cằm nhìn Vệ Lương:

" Sao tự nhiên lại tham gia lớp học của chị?"

Vệ Lương giúp nàng rót một chén trà, thử thử độ ấm rồi mới đưa đến trước mặt nàng: "Tôi nghe nói lớp học của giảng viên An đặc biệt tốt, người người đều thích, vậy nên tự nhiên muốn đến học một buổi để có thêm kiến thức thôi mà."

"Đừng nói xạo!" An Mân liếm liếm môi "Có trời mới tin em nói!"

"Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận, tôi có ý đồ khác, là tôi có động cơ không tốt, vậy được chưa?" Vệ Lương quyết định thẳng thắn thành khẩn để được khoan hồng.

"Nói, động cơ gì? " An Mân bị bộ dạng nghiêm túc của Vệ Lương chọc cười.

"Nói sao đây ta, ừ thì,....... tôi nghĩ nhìn xem vợ mình có hay không bị người khác cướp mất."

Một lần nữa An Mân bị Vệ Lương mặt dày không biết xấu hổ nói bậy mà đỏ mặt.

Sau khi ăn uống xong xuôi hai người lại đi dạo chốc lát, Vệ Lương đưa An Mân về tới nhà đã gần chín giờ tối. Vệ Lương là muốn nhìn An Mân vào cửa rồi mới trở về, nhưng rất nhanh lại có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm lấy Nàng.

"Chị ơi, chị ơi!!!!" An Nhan nhanh chóng bay ra khỏi cửa bắt lấy cánh tay của Vệ Lương dắt Nàng vào nhà, hưng phấn vui vẻ không nói nên lời.

Vệ Lương bất đắc dĩ đi theo An Mân vào nhà, cúi người xoa xoa đầu An Nhan:

"Tối rồi sao Nhan Nhan còn chưa ngủ, bé ngoan là phải ngủ sớm chứ?"

"Định đi ngủ rồi, nghe được tiếng mở cửa, biết là dì út về, muốn nói chúc dì út ngủ ngon, ai ngờ còn có thể gặp chị Lương Lương."

Vệ Lương hỏi bé một câu vậy mà khuôn miệng nhỏ nhắn kia lại như một cái súng máy liên thanh như nhau, nói này nói nọ luyên thuyên không dứt.

Vì thế Vệ Lương ôm An Nhan tới sô pha, kể chuyện cổ tích cho bé nghe. Kể từ chuyện Công chúa Bạch Tuyết rồi lại kể Nông phu giết chết rắn rồi lại bịt tay trộm chuông tiếp theo là hồ ly và quạ đen.... Vệ Lương không khỏi đem tất cả truyện ngụ ngôn, đồng thoại mà mình biết ra kể cho bé nghe, đến nỗi miệng lưỡi đều khô, cổ họng rát bỏng, khàn khàn, mà bé con trong lòng thì cứ mở mắt trừng trừng nhìn Nàng không chút nào thể hiện muốn đi ngủ cả.

"Chị ơi, chị kể chuyện hay quá, không giống mẹ chỉ kể toàn là chuyện ma cà rồng, quỷ quái yêu tinh làm em sợ mà thôi." An Nhan nháy mắt, vẻ mặt vô tội.

An Ngưng đi ra lấy cà phê vừa vặn nghe được con gái cưng tâm sự với Vệ Lương, nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Con bé này, thế nào lại vạch áo cho người xem lưng, nói xấu nàng trước mặt người khác chứ.

"Chị." Nhìn thấy An Ngưng đi ra, Vệ Lương lễ phép chào nàng một tiếng.

Vốn định bước vào nhà bếp lấy cà phê, còn Vệ Lương vẫn nghĩ nói một chút nữa rồi về thì lại bị một câu nói của An Ngưng làm cho cả kinh thiếu chút nữa há hốc miệng kinh ngạc:

"Lương Lương, đã trễ như thế này rồi, con gái con đứa một mình đi ra ngoài trễ như vậy cũng không an toàn, vậy đi, đêm nay em liền ngủ lại đây đi, giường của Mân Mân cũng đủ lớn để hai đứa ngủ mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play