Gần đây Vệ Lương rất bận rộn, hầu như ngày nào cũng đi làm từ sáng sớm cho tới tối mịt mới về. An Mân nghĩ chắc là công việc ở khách sạn rất bề bộn, nhiều thứ để lo toan nên Vệ Lương mới phải mệt mỏi như vậy. Nàng đau lòng dặn dò Vệ Lương chú ý ăn uống giữ gìn sức khỏe cho tốt chứ không được làm việc tới quên ăn quên uống, nếu để nàng biết được thì nhất định xử đẹp Vệ Lương.
Một tuần sau, An Mân vừa kết thúc bài giảng cho khóa học buổi chiều, đưa tay xoa xoa ánh mắt có chút mong lung đầy mệt mỏi, nàng thu dọn đồ đạc để về nhà. Vừa bước ra cổng trường nàng liền nhìn thấy được chiếc Audi A5 màu trắng quen thuộc.
Khóe miệng bất giác kéo lên một nụ cười, mấy ngày nay người kia cứ sáng sớm khi mình còn chưa thức dậy thì đã đi mất đến lúc tối mịt khi mình ngủ say thì mới trở về. An Mân cảm thấy dường như lâu lắm rồi mình không có nhìn thấy Nàng.
Vừa mới tan học, sân trường vẫn còn tụ tập tốp năm tốp ba học sinh và giảng viên cười đùa trò chuyện. Nhưng dường như giữa biển người bao la đó Vệ Lương chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy thiên thần của mình. Áo vest ngoài màu đen kết hợp với chân váy đen bên trong là sơ mi trắng tinh khôi, tóc dài buộc cao kèm với một đôi kính mắt tinh xảo, xinh đẹp tao nhã nhưng vẫn không mất vẻ uy nghiêm của một giảng viên.
Xuống xe, mỉm cười, chờ nàng tới gần, mở cửa xe cho nàng bước lên, sau đó chính mình lại vòng qua ngồi vào, lại nhoài người đưa nàng một nụ hôn nồng nhiệt. An Mân đỏ mặt đẩy người yêu ra, gắt giọng:
"Đừng giỡn, để người khác thấy không tốt đâu."
"Đừng lo, người bên ngoài không thể nhìn thấy đâu." Cười cười, đạp chân ga nhanh chóng lướt đi.
"Sao hôm nay em tốt bụng tới đón chị vậy?" An Mân nghiêng người nhìn Vệ Lương mà hỏi, trong lòng cảm thấy hôm nay người này có vẻ là lạ.
"Chị hỏi lạ vậy, ông xã đón bà xã là đạo lý hiển nhiên mà. Nếu chị thích, sau này mỗi ngày tôi đều tới đón chị."
An Mân giật mình. "Thôi, không cần đâu, bộ em không nhìn thấy đám sinh viên kia nhìn chằm chằm em à, bộ dạng như sắp chảy nước miếng tới nơi!!Hừ chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Chị nói oan cho tôi rồi, chúng ta đều là người trưởng thành, người khác muốn nhìn tôi tôi cũng không thể nào bịch mắt họ lại được đúng không? Dù sao thì trong mắt tôi chỉ có một mình chị thôi."
"Hôm nay em bôi mật vào miệng hay sao mà nói chuyện ngọt quá vậy?"
"Chị có muốn nếm thử hay không?" Nói xong Nàng còn không quên kề sát miệng mình bên môi của An Mân.
"Không đứng đắn gì cả, chú ý lái xe đi!" An Mân tức giận liếc Nàng một cái.
Vệ Lương thấy vậy ngoan ngoãn ngồi yên, vươn tay mở nhạc. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, An Mân thoải mái nhắm lại hai mắt.
Cỡ chừng hai mươi phút sau, dường như An Mân phát hiện chuyện gì đó không đúng.
"Vệ Lương, chúng ta đi đâu vậy, đã chạy qua khỏi nhà rồi."
Lúc này mới phát hiện sao? Trễ rồi...... Vệ Lương mỉm cười gian xảo nói
"Nói mới nhớ, giảng viên An, chị vẫn chưa tới tham quan khách sạn của mình đúng không? Hôm nay chúng ta đi đến đó ăn cơm."
"Sao tự dưng lại muốn đi tới đó ăn cơm? Về nhà tự làm không tốt sao? Hay là......"An Mân đột nhiên nhíu mày tức giận: "Em chê chị nấu ăn dở hả?"
"Làm gì có chuyện đó." Vệ Lương liếc mắt, có cần nhạy cảm như vậy không chứ.
"Bà xã yêu dấu, tôi đau lòng nhìn chị mệt mỏi mà còn phải nấu ăn."
An Mân hừ một tiếng xoay người đi hướng khác.
Vệ Lương mỉm cười bất đắc dĩ trước hành động trẻ con của An Mân. Người yêu bé nhỏ của Nàng, trước mặt người khác luôn giả trang thành thục chững chạc, nhưng luôn ở trước mặt Nàng lộ vẻ ngây thơ.
Xe dừng lại trước khách sạn, lập tức có một nhân viên phục vụ mặc một bộ quần áo tinh tế bước tới nghênh đón, cử chỉ nho nhã lễ phép.
Vệ Lương nắm tay An Mân bước vào đại sảnh, An Mân nhìn tới nhìn lui rốt cục nhịn không được tò mò hỏi Vệ Lương:
"Vệ Lương, em đừng nói với chị là bình thường nơi này cũng vắng tanh như thế này nha!!"
Vệ Lương cười cười vuốt nhẹ cái mũi nhỏ nhăn nhó của An Mân:
"Hôm nay nhà hàng đóng cửa không buôn bán, chỉ phục vụ một mình chị thôi. Thích không?"
An Mân từ chối cho ý kiến chỉ nhè nhẹ gật đầu, đi theo Vệ Lương bước vào thang máy, nhìn thấy Nàng ấn tầng thứ ba mươi hai.
Khách sạn nhà họ Vệ ở thành phố C tổng cộng có ba mươi hai tầng. Từ tầng một đến tầng ba mươi là kinh doanh nhà hàng và khách sạn, tầng trên cùng – tầng thứ ba mươi hai là chuyên môn chuẩn bị dùng để công ty tổ chức tết niên hội họp hay tiệc rượu linh tinh.
"Đinh" của thang máy mở ra, Vệ Lương dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn chạm khắc tinh xảo, Nàng nhìn thẳng vào mắt An Mân, không chút do dự mà nói:
"Giảng viên An, suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay chị ra...." Nói xong không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của An Mân, Vệ Lương mỉm cười giơ tay đẩy cánh cửa ra.
"Đùng đùng đùng....." tiếng pháo mừng vang lên khắp gian phòng, thật nhiều người từ bốn phía chạy ra. Đường Chi Ngữ, A K, An Ngưng, Tiểu Trí, Vũ Cách, Liễu Ngạn, Hà Tự, thậm chí ngay cả Vệ Khuynh Lương cũng đến. Nhưng làm cho An Mân càng kinh ngạc hơn nữa là đại sảnh bố trí giống như một lễ đường.
"Dì út!!" Giọng một cô bé ngọt ngào nũng nịu vang lên, An Nhan mặc một bộ đầm công chúa, tay cầm một bó hoa tươi đi đến trước mặt An Mân, ánh mắt tròn xoe mỉm cười:
"Dì út, sinh nhật vui vẻ!!! Nhan Nhan chúc dì út luôn luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Còn có, sau này dì út không được ăn hiếp Lương Lương."
[Sau khi Vệ Lương và An Mân xác định quan hệ, Vệ Lương nhất định không cho An Nhan kêu bản thân là chị, như thế không phải nói thân phận của Nàng nhỏ hơn An Mân sao??Không thể chấp nhận được, vì vậy cả hai thống nhất là Nhan Nhan sẽ phải ngoan ngoãn kêu ai đó bằng tên.]
Nghe câu cuối của bé, cả hội trường cười ầm lên. An Mân đỏ mặt nhận lấy bó hoa, giả vờ tức giận liếc nhìn Vệ Lương. Người nào đó vừa thấy thì lập tức chân chó chạy tới bên cạnh An Mân hun một cái "bẹp" lên mặt nàng.
"Chị dâu, lão đại vì muốn làm chị bất ngờ thật sự bị mệt không ít!!" Tiểu Trí ôm Vũ Cách, cười gian.
"Đúng vậy, Lương Lương là một ông chồng nhị thập tứ hiếu, mỗi lần kiếm Nàng uống rượu, Nàng liền một câu,.........." AK ho khan một tiếng cố ý học giọng điệu của Vệ Lương: "Không đi, tôi muốn về nhà với bà xã."
"Haha........." Tất cả mọi người mỉm cười, An Mân cũng cười, sao nàng lại không biết chứ, người này đối với mình, thật sự rất tốt.
Vài người líu ríu vây quanh một cái bàn, mặt trên đặt phong phú thức ăn. Cứ như vậy ngươi một chén ta một chén, vừa ăn uống vừa trò chuyện, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc. An Mân nhìn bên cạnh lần thứ N Vệ Lương thay mình chắn rượu, bất giác cảm thấy thật tự hào. Cái tên nhóc đáng yêu lại dịu dàng này là của mình, thuộc về một mình nàng thôi!!!
Cơm nước xong xuôi mọi người vây quanh một cái bánh kém thật lớn, ăn có chơi có, bỗng chốc bánh kem liền thành vũ khí, cả đại sảnh đầy mảnh kem và bánh vụn. Vệ Lương đáng thương nhất, một bên vừa phải lo lắng tránh né, một bên còn muốn bảo vệ An Mân, sau một hồi chiến đấu ác liệu, toàn thân trên dưới trừ khuôn mặt ra, không chỗ nào sạch cả.
Nháo qua nháo lại một hồi, An Mân kéo Vệ Lương vào toilet rửa sạch sẽ, lúc đi ra một đám người kia bỗng nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Vệ Lương nắm tay An Mân, dịu dàng nói.
"Giảng viên An, chúng ta lên sân thượng ngắm sao đi!!"
An Mân nhéo mũi Nàng, cười gật đầu. Chỉ cần em muốn, chị đều vui vẻ đồng ý.
Đến sân thượng, An Mân mới phát hiện dường như bản thân bị "Tính kế". Trước mặt nàng xuất hiện một trái tim được xếp cẩn thận bằng nến, chẳng cần nghĩ cũng biết mọi chuyện đã được chuẩn bị từ trước. Gió nhẹ phất phơ, ánh nến dập dờn gợn sóng, tạo nên một khung cảnh cực đẹp.
Vệ Lương nhìn đồng hồ, rồi lại ngưỡng cổ nhìn bầu trời, đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt An Mân.
"Giảng viên An, hôm nay là sinh nhật chị, cũng là ngày thứ một ngàn ba trăm mười bốn (1314) chúng ta quen biết nhau. Ngay tại nơi đây, tôi lấy sinh mệnh của bản thân đối với trời đất mà thề: "Cả cuộc đời này, chỉ yêu duy nhất mình chị, không bao giờ rời xa."
"An Mân, gả cho tôi nha?"
Vệ Lương vừa nói xong lời này, bầu trời vốn tĩnh lặng bỗng nhiên nổ tung từng chùm pháo hoa, đôi mắt hồng hồng An Mân ngẩng đầu nhìn lên, từng chùm pháo sáng rực cả một khung trời xếp thành sáu chữ: "An Mân, gả cho tôi nha?"
Lúc này ánh pháo từ trên chiếu xuống thắp sáng một bên khuôn mặt của Vệ Lương cùng với cặp mắt thâm tình chân thành, làm cho An Mân cảm động không thôi. Nước mắt rơi xuống, An Mân gật đầu, hé miệng thốt ra ba chữ: Chị nguyện ý.
Vệ Lương từ trong túi lấy ra một cặp nhẫn được Nàng chuẩn bị từ lâu, bên trong có khác tên của cả hai người các Nàng, khoảnh khắc đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của An Mân, mặt Nàng cũng ướt đẫm nước mắt.
"Ta dục cùng quân hiểu nhau
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Nước sông vì kiệt,
Đông sét đánh chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi dám cùng quân tuyệt!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT