Về tới nhà, cũng chẳng thèm để ý quần áo ướt nhẹp, Vệ Lương ngã người xuống sô pha. Đầu đau như búa bổ, cổ họng nóng rát khó chịu, nhưng tất cả những thứ đó so ra chẳng bằng nỗi đau trong tim Nàng hiện tại. Cái cảm giác có thể mất đi người mình yêu thương dễ dàng đánh gục Vệ Lương.

Lấy di động ra, hình ảnh An Mân trên màn hình nền như nhát dao đâm vào tim Nàng. Vệ Lương nhìn hình thất thần, Nàng khóc, từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Nước mắt rơi trên má, trên tay cũng như rơi trong tim, lạnh lẽo mằn mặn.

Vệ Lương cảm thấy chính Nàng điên rồi. Lúc trước chính Nàng không thèm để ý chuyện gì, không thèm quan tâm hậu quả ra sao yêu cầu An Mân làm bạn gái của Nàng. Vậy mà hiện tại, cũng chính tay Nàng đem mọi chuyện phá hủy hết thảy. Nàng biết rõ, chuyện An Mân tình nguyện cùng Nàng một chỗ, cơ hội đó cực kỳ nhỏ nhoi, không phải sao?

Nhưng Vệ Lương không hối hận.

An Mân rất hoàn hảo, hoàn hảo tới mức làm cho bất kỳ ai cũng muốn sở hữu nàng, cùng muốn đem nàng giấu đi, không cho bất cứ kẻ nào khác nhìn thấy, không cho bất luận kẻ nào khác tổn thương.

Vậy nên Vệ Lương không cho phép chính mình tùy hứng, không cho phép chính mình quyết định con đường nàng đi, bởi vì Vệ Lương biết, hạnh phúc An Mân cần chính Nàng không biết có thể cho nàng được hay không.

Nhưng sâu thẫm trong tâm hồn Vệ Lương vẫn hi vọng, không ngừng hi vọng....Hi vọng rằng người con gái tuyệt mỹ kia sẽ thuộc về Nàng, chỉ của duy nhất mình Nàng thôi. Nàng gắt gao không muốn buông tay, không muốn đánh mất hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất.

Đáng lẽ nàng có bạn trai, có một cuộc sống bình thản tốt đẹp. Nhưng Vệ Lương lại bất ngờ xuất hiện trong đó, đem mọi thứ phá hủy hoàn toàn. Ở bên cạnh Vệ Lương, nàng không thể có một hôn lễ bình thường, không thể có những đứa trẻ đáng yêu, hơn thế nữa còn có thể bị bạn bè xa lánh, bị người đời cười nhạo. Kết cục như vậy Vệ Lương sao có thể nhẫn tâm để nàng gánh chịu cơ chứ?

<Nhưng An Mân, tôi thật sự rất yêu chị, tôi phải làm sao bây giờ??

Nghĩ đến đây Vệ Lương đột nhiên hận chính bản thân mình. Nàng đứng dậy, đấm tay thẳng vào vách tường, trái tim rỉ máu gào thét làm cho Nàng không còn quan tâm hết thảy mọi chuyện nữa, nổi đau thể xác chẳng thể nào kéo Nàng ra khỏi chốn âm u do nỗi đau tinh thần hành hạ.

"Em điên rồi sao? Đừng ngốc vậy chứ!"

Đường Chi Ngữ nhìn tay trái tràn đầy vết máu của Vệ Lương mà đau lòng, nàng vun tay đánh mạnh vào ót Vệ Lương. Máu chảy không ngớt, xương cốt có vẻ lệch đi, như vậy có thể thấy là vết thương nghiêm trọng thế nào....

"Chị ơi, vì sao yêu một người lại đau đến như vậy?" Vệ Lương ngẩng đầu nhìn Đường Chi Ngữ, trái tim như bị vạn mũi tên xuyên qua, đau đớn khó chịu.

Đường Chi Ngữ giật mình, nàng vừa nghe gì vậy? Vệ Lương, tên nhóc con từ trước tới giờ vô tư vô lo lại nói tiếng yêu sao? Là ai, là ai may mắn như vậy chứ.....

Không muốn để cho Vệ Lương nhìn thấy ánh mắt bi thương buồn bã của nàng, Đường Chi Ngữ cúi đầu băng bó vết thương cho Vệ Lương. Một tầng rồi lại một tầng, nàng thật muốn quấn thật nhiều vòng, thật nhiều, thật nhiều, đem trái tim nàng quấn vào trong đó. Như vậy có phải nàng sẽ được gần Vệ Lương, được Nàng sưởi ấm, cảm nhận hô hấp của Nàng mỗi ngày không????

"Thích thì theo đuổi! Trên đời này chưa có chuyện gì mà em gái của Đường Chi Ngữ này không làm được, đúng không? "

Không thể không thừa nhận Đường Chi Ngữ đóng kịch rất giỏi, nàng che giấu cảm xúc của mình rất tốt, đôi mắt đen láy xinh đẹp chỉ ảm đạm trong thoáng chóc rồi lại sáng sủa một lần nữa. Đúng vậy vì Vệ Lương nàng có thể hi sinh tất cả, chỉ cần Vệ Lương hạnh phúc mà thôi.

Vệ Lương tựa đầu vào lòng của Đường Chi Ngữ, không một lời nói không một câu than vãng, tất cả chỉ là một tiếng thở dài nhè nhẹ.

Vệ Lương còn có Đường Chi Ngữ, chỉ cần Nàng có chuyện, chỉ cần Nàng bị tổn thương, Đường Chi Ngữ luôn bên Nàng, ôm ấp bảo vệ Nàng. Nàng biết chứ, Nàng biết tất cả, nhưng đó chỉ là tình thân. Đúng không????

Đêm đến, Xuân Thu vẫn náo nhiệt như ngày thường, không vì chuyện buồn của Nàng mà có bất cứ gì khác lạ. Vệ Lương ngồi trên chiếc ghế cao bên quầy bar, Nàng mân mê thưởng thức ly cocktail mà Đường Chi Ngữ chuẩn bị cho mình. Nhưng vì sao, vốn là nhẹ nhàng tinh khiết mà giờ đây khi uống vào cổ họng lại chua sót đắng cay vậy chứ?

Đêm nay Vệ Lương ngủ lại trong quán bar, cũng như những mùa hè năm trước, Nàng rút mình chôn mặt vào hỏm vai của Đường Chi Ngữ mà ngủ, Nàng như đứa trẻ con sợ sệt cần người ôm ấp cần người chở che.

Màn đêm làm tốt chức trách của nó, thâm thẩm không chút ánh sáng, cô đơn lại bí ẩn tựa như một thứ ma mị quyến rũ vừa làm người ta sợ lại vừa dụ dỗ những kẻ u mê bước chân vào cạm bẫy của nó. Vệ Lương mơ thấy sấm sét đầy trời, lôi điện vang dội, cả không gian trắng xóa, bóng chớp cứ lóe lên, phá tan cái thế giới nhỏ bé của Nàng. Đêm nay, Vệ Lương ngủ không ngon......

An Mân thừa nhận lúc đến văn phòng nàng cố ý chọn con đường đi ngang qua lớp học để có thể nhìn thấy Vệ Lương. Nàng chỉ muốn nhìn tên nhóc đó, vẫn tốt hay không?

Nhưng cái nàng nhìn thấy là gì, bông trắng quấn cả bàn tay, nó như đâm thẳng vào mắt nàng. Là kẻ đáng ghét nào làm bị thương Nàng kia chứ?!! An Mân cứ không ngừng cắn môi, lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn Vệ Lương.

Nàng lặng im, hướng mắt về phía con người mà nàng không ngừng lo lắng, nhưng chỉ là nhìn mà thôi, nàng không dám, không dám bước tới, không dám phá vỡ hiện thực, nàng sợ như vậy chỉ càng làm nàng hãm sâu vào sự ngọt ngào mà Vệ Lương mang lại.

Cho đến có một vài sinh viên nhìn thấy nàng, tò mò hỏi thăm kêu tên nàng, nàng mới xấu hổ vội vã bỏ đi hướng về phía văn phòng.

Từ lúc đó cho tới giữa trưa, trong tâm trí nàng chỉ là hình ảnh đôi tay với bông băng trắng xóa, thói quen nụ cười ôn hòa, những câu nói tinh nghịch hay những tin nhắn chọc tức dường như biến mắt, biến mất một cách nhanh chóng như khi nó đến. Trở lại là khuôn mặt không chút cảm xúc, là cái ngạo nghễ ngang tàng. Chính nàng đã làm tổn thương Vệ Lương hay sao?

"Ở bên cạnh tôi, hoặc hai ta chỉ là người xa lạ, tất cả tùy chị quyết định...."

Vệ Lương vừa mỉm cười vừa nói những lời này, khi đó mưa thật to, cả người Nàng ướt đẫm, Nàng cũng không chút cảm giác, đứng thẳng trước mặt nàng, quật cường mà ẩn nhẫn. An Mân nghĩ, khi đó trong lòng Vệ Lương là đau đến chừng nào?

Nàng chỉ muốn hô to, chị đồng ý ở bên cạnh em.

Nhưng nàng không thể, không thể thốt lên dù trong lòng nàng đang gào thét, trái tim nàng cứ âm ỉ câu đồng ý, nhưng lý trí bắt buộc nàng không được làm như vậy. Nàng đã trưởng thành, đã lớn nên cũng biết chịu trách nhiệm những gì mình làm. Bỏ qua ý nghĩ của chính nàng, hai người con gái cùng một chỗ..... gia đình, luân lý, xã hội, miệng đời có tha cho nàng không, nghĩ đến đó cả người nàng toát mồ hôi lạnh, run rẩy....

Từ lúc học đại học nàng đã bị người nhà bắt buộc quen biết với Diệp Đình Tri, sáu năm, sáu năm để nàng từ cô gái ngay thơ đến trưởng thành, cũng đủ để biết bên Diệp Đình Tri nàng không có một chút cảm xúc, không chút yêu thương. Nàng bên Diệp Đình Tri, đáp ứng cùng hắn quen biết, nói yêu nhau không bằng nói hắn trở thành một thói quen của nàng thì đúng hơn..

Cũng có thể nói An Mân thật sự là một người phụ nữ theo tư tưởng truyền thống, tuy rằng nàng không yêu Diệp Đỉnh Tri nhưng nàng im lặng chấp nhận hết thảy, im lặng đi theo con đường được định sẵn. Nếu như một ngày, cha mẹ muốn nàng cùng Diệp Đình Tri kết hôn, nàng cũng sẽ đồng ý không một lời phản đối.

Nhưng đối với Vệ Lương nàng cũng không thể không suy nghĩ. Nàng tự thuyết phục chính mình, Vệ Lương chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, Nàng đối với chính mình tò mò, phấn khích nhất thời, theo thời gian mọi chuyện sẽ phai nhạt. Nàng cũng sẽ quên nàng thôi.....

Nếu thật sự có thể như thế......thì thật tốt.

Bưởi tối An Mân cầm chặt di động trong tay, nàng cuộn tròn trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm ti vi nhưng dường như trong mắt nàng chẳng phản ánh gì cả, không chút đường nhìn. Đêm đã khuya, mười giờ rồi nhỉ, còn hai tiếng nữa. Có phải chỉ qua hai giờ nữa chúng ta chỉ là hai người xa lạ???

Như vậy từ này về sau sẽ không có người bá đạo nói với chính mình: "chị là bạn gái của tôi". Không có người cần thận dùng bàn tay mang chút hơi lạnh dắt tay ta qua những nẻo đường. Cũng không có ai ôn nhu nhìn ta, thật galang hiểu chuyện giúp ta lột vỏ tôm, bỏ vào bát của ta.....Nhưng tất cả những thứ đó ta có thể nhịn được, còn Nhan Nhan thì sao? Không có ngươi chỉ bé con trượt ván, không có ngươi dạy bé mạnh mẽ??? Nếu bé con cứ như trước đây hết lần này tới lần khác muốn tìm chị đẹp trai thì ta nên làm sao đây????

<Vệ Lương, Vệ Lương, hãy tha thứ vì chị không đủ dũng cảm, chị không đủ dũng khí thừa nhận tình cảm của em. Mà nếu chị như vậy, chị làm sao đáng giá với tình cảm của em chứ? Vệ Lương, nói cho chị biết, tại sao trái tim chị lại đau như thế này, không phải vì em đâu, không phải đâu... Nói cho chị biết đi, không phải vì em, đúng không????....>

Tối, đồng hồ đã hơn mười giờ, An Mân ngủ quên ở trên sô pha bỗng bị An Ngưng gọi tỉnh. Nhan Nhan sốt cao, ba mươi chín độ.

Giật mình, nhảy dựng lên thay quần áo đi bệnh viện, xếp hàng đăng ký, kiểm tra, vô nước biển, trấn an Nhan Nhan. An Mân đi ra bệnh viện mua đồ ăn khuya cho cả hai nhìn đồng hồ trong quán, đã mười hai giờ. Đưa tay sờ sờ điện thoại trong túi quần, di động để ở nhà, không có đem theo.

Như vậy cũng tốt, liền như vậy đi, không cần bối rối, không cần suy nghĩ, rốt cuộc không cần quan tâm gì nữa, lại một lần nữa tất cả trở lại như lúc ban đầu.

Nhưng mà hai chữ "Vệ Lương", hai chữ xa lạ vì sao làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng?????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play