Sau khi nhận cú điện thoại kia của Chu Kỳ, Tư Ngữ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Sợ tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến việc ghi hình chương trình kế tiếp, nàng không xem điện thoại, cùng Tiểu Hạ kéo vali đi ra khỏi phòng chờ sân bay, nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Nhân viên công tác tới đón các nàng vẻ mặt lạnh lùng, cũng không mở cửa giúp các nàng, hạ cửa kính xuống một nửa, lạnh lùng nói: "Sao các cô ra lâu vậy."

Trước khi lên máy bay Tiểu Hạ đã gửi thông tin chuyến bay cho nhân viên công tác này, máy bay hạ cánh đúng giờ, các nàng lấy hành lý cũng chỉ mất mười phút, không hiểu vì sao vị này lại khó chịu nưu vậy.

Kỳ thật là chuyện trên Tieba ầm ĩ rất lớn, tổ chương trình biết được tin tức, vừa rồi trong tổ còn đang sốt sắng bàn bạc xem rốt cuộc có nên để Tư Ngữ tiếp tục ghi hình chương trình hay không. Đạo diễn sợ đắc tội với Quang Ảnh, nên yêu cầu nhân viên công tác đi đón tiếp Tư Ngữ trước rồi tính sau.

Nữ nhân viên công tác này đã xem tin tức về Tư Ngữ, thật sự cảm thấy chán ghét nàng, toàn bộ cảm xúc hiện rõ ở trên mặt.

"Xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi." Tư Ngữ tốt tính nói.

Tài xế thì khá nhiệt tình, anh đi xuống định xếp hành lý giúp các nàng.

Tư Ngữ vội nói: "Chúng tôi tự làm được."

Tài xế đành phải thôi.

Tiểu Hạ nhỏ giọng nói thầm: "Chị là khách quý, bọn họ mời chị tới ghi hình chương trình mà sao lại thờ ơ như vậy."

Tư Ngữ không biết là do dư luận trên mạng, hay là do ghét nàng không đủ nổi tiếng nên nữ nhân viên công tác kia mới đối xử như thế với nàng, nàng ra hiệu cho Tiểu Hạ đừng nói chuyện, mở cốp xe ra đang định xếp vali vào, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thấy là Chu Kỳ gọi tới, nàng vội ấn nút nghe máy: "Chị Kỳ."

"Đừng ghi hình chương trình nữa, mấy đứa nhanh chóng trở về đi." Chu Kỳ nói.

Tư Ngữ hạ giọng: "Vậy không tốt lắm đâu, hợp đồng cũng đã ký rồi."

"Lục tổng nói ngài ấy sẽ chịu mọi tổn thất." Giọng điệu Chu Kỳ rất gấp gáp: "Chị đã giải thích rõ tình hình với đạo diễn rồi, giờ em quay về giải quyết chuyện trên Tieba rồi tính tiếp."

Trong lòng Tư Ngữ giật thót một cái.

Lục Tịch cũng biết chuyện này?

Liệu chị ấy có tin vào những tin đồn trên mạng không?

Chu Kỳ nói thêm vài câu, Tư Ngữ không chú ý nghe, nàng bình tĩnh lại, nói: "Giờ em về ngay."

"Mau lên đi, làm gì mà lề mà lề mề vậy." Vẻ mặt nữ nhân viên công tác kia tràn ngập vẻ không kiên nhẫn, thúc giục.

Tư Ngữ đóng cốp xe lại, đeo khẩu trang, cười lạnh: "Chúng tôi không ghi hình nữa."

Ở dưới ánh nhìn đầy nghi hoặc của nhân viên công tác, Tư Ngữ một tay kéo vali, một tay kéo Tiểu Hạ đi vào sân bay.

Các nàng đặt chuyến bay sớm nhất, khi tới thành phố B đã là năm giờ sau.

Sau khi hạ cánh, Tư Ngữ đi thẳng đến công ty.

Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, giám đốc ban quan hệ công chúng cùng mấy người cấp dưới không hề rời khỏi phòng họp, luôn theo dõi tình hình dư luận trên mạng. Rốt cuộc đây là nhiệm vụ mà Lục tổng tự mình giao phó, không ai dám buông lỏng.

Tư Ngữ lo lắng chạy tới phòng họp, nàng vừa mới ngồi xuống, chưa kịp thở ra một hơi, nhân viên nào đó bên ban quan hệ công chúng ngồi ở bên cạnh nàng đột nhiên hét lớn: "Ôi đm! Mọi người mau xem hot search, Lục tổng vừa mới thả dưa!"

Thấy mọi người vội vàng móc điện thoại ra, Tư Ngữ cũng tò mò lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo, ấn vào hot search, lúc nhìn thấy mấy chữ trên no.1 hot search #Nữ CEO Quang Ảnh đã kết hôn, trái tim đập chậm nửa nhịp.

Lục Tịch làm cái gì vậy???

Như này thì chẳng phải thân phận của nàng đã bị lộ rồi sao?!

Tư Ngữ hoảng hốt đứng bật dậy.

Không có ai nhận ra sự khác thường của nàng, bởi vì mọi người đều bị thu hút vào đoạn video mà nhân viên kia mở lên.

Trên màn hình là một đoạn phim trích từ video buổi họp báo, chính xác là đoạn Lục Tịch trả lời phỏng vấn của phóng viên khi buổi họp báo sắp kết thúc.

Trên màn hình máy tính 13 inches (~35cm), Lục Tịch mặc bộ quần áo công sở vừa trí thức lại vừa cấm dục, ánh mắt cô thanh lãnh nhìn thẳng vào ống kính.

Lúc phóng viên hỏi vấn đề đó, trái tim Tư Ngữ chợt đập nhanh hơn.

Nghe thấy Lục Tịch ôn nhu nói câu "Em ấy là vợ của tôi", trong lòng Tư Ngữ dâng lên một cảm xúc phức tạp khó lòng giải thích, nàng quên cả việc hít thở, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên màn hình máy tính.

Phóng viên: "Vậy cô ấy là minh tinh sao? Hay là thiên kim hào môn nào đó?"

Lục Tịch: "Không thể tiết lộ."

Phóng viên: "Vậy có thể tiết lộ ngài kết hôn vào lúc nào được không?"

Lục Tịch: "Cách đây ba năm."

Video kết thúc.

"Ôi vãi cả linh hồn!!!" Không biết là ai buột miệng chửi thề.

Tư Ngữ bị dọa giật cả mình.

Lục Tịch chỉ thừa nhận là đã kết hôn, vẫn chưa tiết lộ ra họ tên và thân phận của vợ, nhưng chuyện này đối với quần chúng ăn dưa trên mạng và nhân viên Quang Ảnh mà nói không thể nghi ngờ là miếng dưa to chà bá.

Mấy nhân viên ban quan hệ công chúng hưng phấn như chơi phải cỏ Mỹ.

"Lục tổng kết hôn sớm như vậy! Ngài ấy giấu cũng giỏi quá đi!"

"Rốt cuộc là tên khốn nào dám lan truyền tin đồn Lục tổng theo chủ nghĩa độc thân!?"

"Thế vợ của Lục tổng là ai mới được?"

"Bí ẩn như vậy, chắc là ngài ấy liên hôn với hào môn thiên kim nào đó."

Tư Ngữ càng nghe càng thấy chột dạ, vừa quay sang chỗ khác thì thấy Chu Kỳ ngồi ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, nàng đặt một ngón tay lên trên môi, ra hiệu cô đừng nói gì cả.

"Làm sao vậy ạ?" Tiểu Hạ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bị hành động của nàng làm cho không hiểu ra sao.

Tư Ngữ: "...."

Chu Kỳ: "...."

Trong lòng Chu Kỳ lúc này đang sóng to gió lớn.

Chỉ có Chu Kỳ nhận ra chiếc siêu xe lần trước lên hot search kia là của Tư Ngữ, biết được Tư Ngữ hôn môi với Lục tổng nhà các cô ở trên xe cũng đã đủ làm cô mở rộng tầm mắt, mà hiện tại Lục tổng công khai thừa nhận người cô hôn là vợ của cô. Vậy Tư Ngữ là vợ của Lục tổng???

Chu Kỳ phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này, cô cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, hắng giọng nói với những đồng nghiệp khác đang thảo luận càng xa vấn đề chính: "Tin nóng này của Lục tổng hẳn là có thể phân tán không ít lực chú ý, nhân lúc này chúng ta giải quyết vụ lùm xùm trên Tieba trước đi."

Bấy giờ mấy người kia mới nhớ ra có việc quan trọng phải làm, họ nhanh chóng ngừng buôn chuyện, đồnh loạt nhìn về phía Tư Ngữ.

Giám đốc ban quan hệ công chúng nói: "Những tin nóng trên Tieba đều nói là bạn học của cô, một đám nói có sách mách có chứng là cô đã từng....đánh gãy xương bạn học cùng bàn Trương Tiểu Đào, còn ép người ta nghỉ học? Cô phải nói thật với chúng tôi, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không?"

"Quả thật là tôi từng có xích mích với Trương Tiểu Đào." Tư Ngữ trầm ngâm, chậm rãi nói: "Có điều trong chuyện này có chút hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì vậy?"

Cái này phải kể đến chuyện của bốn tháng trước, trong một buổi dạ tiệc long trọng Tư Ngữ có nghe Lâm Sảng nhắc đến.

Trong buổi dạ tiệc đó, Tư Ngữ được xếp ngồi cùng một bàn với Lâm Sảng. Lúc ở đại sảnh, Lâm Sảng nhìn thấy nàng, chất vấn nàng có còn nhớ chuyện năm đó bắt nạt trương Tiểu Đào, ép cô ta phải nghỉ học hay không.

Lâm Sảng là bạn học thời cấp 2 của nữ phụ, lúc ấy Tư Ngữ vẫn chưa xuyên qua, nữ phụ từng trải qua chuyện gì nàng đương nhiên không biết được, đành phải hỏi tiểu B.

Tuy rằng Tư Ngữ thường xuyên mắng tiểu B là hệ thống chó chết rác rưởi, nhưng đến lúc quan trọng thì vẫ có chút hữu ích. Khi tiểu B cung cấp cho nàng phần ký ứ kia của nữ phụ, nàng mới biết hoá ra trong chuyện bắt nạt bạn học còn chứa ẩn tình khác.

Trương Tiểu Đào là bạn cùng bàn với nữ phụ thời cấp 2, điều kiện gia đình rất khó khăn, khi ấy, hoàn cảnh của nữ phụ cũng không khác cho lắm. Vào một ngày đẹp trời, ba của nữ phụ bỗng nhiên phất lên, ông muốn đưa vợ và con gái đế thành phố sinh sống. Sau khi làm thủ tục chuyên trường xong xuôi, nữ phụ trở về trường lấy học bạ, tình cờ gặp được Trương Tiểu Đào, phát hiện trên tay cô ta là chiếc đồng hồ đắt tiền mà lúc trước nàng ta bị mất. Thế nhưng Trương Tiểu Đào sống chết không chịu thừa nhận, hai người ẩu đả với nhau. Trong lúc đang giằng co, chiếc đồng hồ rơi xuống đất và bị hỏng, làm cho nữ phụ cực kỳ tức giận, liền xô đẩy Trương Tiểu Đào. Cô ta bị đánh thảm thiết đến mức phát khóc, may mắn thay ba của nữ phụ đến kéo nàng ta rời đi.

Chuyện vốn là do người này ăn trộm đồng hồ của người kia nên mới xảy ra ẩu đả, người ngoài không biết rõ, Trương Tiểu Đào lại không dám nói ra sự thật, thế nên mọi người đều cho rằng nữ phụ cậy nhà có tiền nên ức hiếp cô ta.

Còn về lý do vì sao chuyện lại phát triển thành hướng nữ phụ ép Trương Tiểu Đào phải thôi học, cái này còn kỳ quái hơn.

Trên đường đạp xe về nhà, Trương Tiểu Đào không may bị ngã gãy tay, cô ta sợ bị ba mẹ quở trách nên nói dối là do nữ phụ đánh gãy tay mình.

Sau đó, ba mẹ Trương Tiểu Đào đến trường học làm ầm ĩ một trận, nhưng lúc ấy nữ phụ đã theo ba mẹ chuyển đến sống ở thành phố, nhà trường cũng không giải quyết được gì.

Kể từ đó, lời đồn thổi về chuyện nữ phụ bắt nạt Trương Tiểu Đào, đánh gã tay cô ta cứ thế truyền đi

Bởi vì bị thương, Trương Tiểu Đào phải tạm thời nghỉ học, sau đó thì do trong nhà không có tiền nên ba mẹ cũng cho cô ta nghỉ hẳn luôn.

Nhân sinh quan và giá trị quan của lũ trẻ cấp 2 khi ấy chưa được hình thành hoàn chỉnh, chúng chỉ là bảo sao hay vậy, ời đồn truyền đi càng lúc càng thái quá, tam sao thất bản rồi trở thành nữ phụ đánh gay xương Trương Tiểu Đào, ép cô ta buộc phải thôi học.

Trong chuyện lần này có rất nhiều ẩn khuất, Tư Ngữ buộc phải chạy tới một huyện hẻo lánh để tìm Trương Tiểu Đào. Năn nỉ với hứa hẹn đủ điều, mãi Trương Tiểu Đào mới chịu nói cho nàng hay.

Tư Ngữ lược bỏ đoạn tiểu B, nàng dùng giọng điệu trần thuật để kể ra toàn bộ câu chuyện.

Giám đốc ban quan hệ công chúng nghe xong, đăm chiêu nói: "Nói cách khác là, Trương Tiểu Đào đã ăn trộm đồng hồ của cô rồi còn bôi nhọ cô... Theo như những gì cô vừa kể, người tung tin bóc phốt lần này không có nhiều kinh nghiệm, dù sao thì lời đồn bắt nguồn từ Trương Tiểu Đào, nhưng bài bóc phốt khác cùng lắm chỉ là những bạn học hiểu nhầm năm đó."

"Nếu như có người biết rõ là hiểu nhầm nhưng cố ý tung tin đồn công kích tôi thì sao?"

"Ý cô là sao?"

Tư Ngữ cầm lấy điện thoại, tìm được ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện lúc trước Trương Tiểu Đào gửi cho nàng, trong đó là lịch sử trò chuyện của Trương Tiểu Đào với Lâm Sảng.

Tư Ngữ giải thích: "Lâm Sảng cũng là bạn học thời cấp 2 với tôi, là một diễn viên."

Có rất nhiều ảnh chụp màn hình, những người khác lại gần xem cùng.

Xuyên suốt lịch sử trò chuyện, Lâm Sảng đầu tiên là nói bóng nói gió nhắc tới bộ phim |Nụ Cười Của Em| do Tư Ngữ đóng, nhắc tới nữ hai Trần Sương là người thích bắt nạt bạn học nữ, tiếp theo là tán gẫu chuyện năm đó Tư Ngữ ức hiếp Trương Tiểu Đào ép cô phải bỏ học, giọng điệu lên án cực kỳ mãnh liệt, từng câu chữ để lộ ra sự căm giận cùng chán ghét không thèm che dấu đối với Tư Ngữ. Trương Tiểu Đào nói cho Lâm Sảng biết chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, Tư Ngữ không có bắt nạt mình. Lâm Sảng hoàn toàn không tin, hỏi cô có phải là bị Tư Ngữ uy hiếp nên không dám nói hay không.

Nói chuyện với Lâm Sảng tới đây thì Trương Tiểu Đào mới cảm thấy không ổn, cô không trả lời Lâm Sảng nữa, lập tức gọi điện thoại cho Tư Ngữ.

Trước khi đi ghi hình chương trình, Tư Ngữ đã biết Lâm Sảng đến tìm Trương Tiểu Đào để hỏi thăm chuyện năm đó, chỉ là nàng đoán không ra Lâm Sảng muốn làm gì. Lúc xuống máy bay, được Chu Kỳ báo cho nàng biết là bị người khác bôi xấu, nàng cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Giám đốc xem lịch sử trò chuyện không sót một chữ nào, sờ sờ cằm, suy tư hỏi: "Cô đang nghi ngờ là Lâm Sảng cố ý bôi xấu cô?"

Tư Ngữ nhíu mày, lo lắng nói: "Tôi không biết có phải là cô ta hay không, nhưng cô ta là người đáng nghi nhất."

Lâm Sảng là một diễn viên lăn lê bò lết ở trong thành phố lớn, Trương Tiểu Đào cùng lắm chỉ là một công nhân nhà máy học chưa hết cấp 2, hai người chẳng có liên quan gì tới nhau, cũng không biết Lâm Sảng là từ chỗ nào biết được phương thức liên lạc của Trương Tiểu Đào rồi kết bạn WeChat, lại vô tình hỏi thăm chuyện từ mười mấy năm trước, chỉ riêng điều này đã người ta nghi ngờ.

Giám đốc vuốt vuốt mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu, nói: "Lâm Sảng có làm hay không không quan trọng, nếu người kia tung tin không đúng sự thật, vậy thì đi báo cảnh sát lập án trước đi. Lục tổng thông báo đã kết hôn, hiện giờ trên mạng đều đang thảo luận chuyện này, xem như là tạm thời áp chuyện của cô xuống đi, nhưng cũng không duy trì được bao lâu."

Hóa ra Lục Tịch thả dưa lớn như vậy, là vì giúp nàng chuyển hướng sự chú ý của cư dân mạng sao? Tư Ngữ kinh ngạc.

"Đi thôi, chúng ta đến đồn công an." Thanh âm Chu Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

"Vâng ạ."

Các nàng đi xuống tầng hầm, vừa khéo gặp phải Lục Tịch và Trần Nghiên trở về từ buổi họp báo.

Bước chân Tư Ngữ dừng lại.

"Lục tổng." Chu Kỳ và Tiểu Hạ lần lượt chào hỏi Lục Tịch.

Lục Tịch hơi gật đầu, nhìn lướt qua các cô, ánh mắt dán vào trên người Tư Ngữ đang đứng phía sau, cô cất bước đi tới chỗ nàng: "Giải quyết xong chuyện đó chưa?"

"Chưa..." Tuy rằng thân phận chưa bị lộ, nhưng không biết vì lý do gì mà Tư Ngữ có cảm giác như bị người ta lột sạch, đặc biệt là Chu Kỳ còn dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn chằm chằm vào nàng, làm cả người nàng không được tự nhiên.

Nàng bất động thanh sắc lui về phía sau một bước.

Chu Kỳ bị nàng trừng mắt nhìn một cái, cô vội kéo Tiểu Hạ đang ngây ngốc lên xe trước.

Trần Nghiên cũng thức thời nói: "Lục tổng, tôi đi lên trước."

Lục Tịch gật gật đầu.

Trong chớp mắt, chỉ còn lại hai người các nàng ở nơi trống trải này.

Tư Ngữ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt quá mức ôn nhu của cô, nhìn sang nơi khác, nói: "Có phải chị cố ý nói những lời đó ở trước mặt phóng viên đúng không?"

Vẻ mặt Lục Tịch cứng lại, cô nhẹ giọng hỏi: "Em xem video phỏng vấn rồi?"

Tư Ngữ mất tự nhiên "vâng" một tiếng, nhớ lại vẻ mặt và ngữ khí của Lục Tịch lúc mỉm cười với ống kính, dịu dàng nói ra câu "Em ấy là vợ của tôi", trong lòng lại rung động thêm một chút xíu.

"Lúc ấy ban quan hệ công chúng cũng không có kế sách gì khả thi, Trần Nghiên đành phải sắp xếp một người vào, tới cuối buổi họp báo thì hỏi tôi những câu hỏi đó." Sợ Tư Ngữ không vui vì mình chưa được nàng đồng ý đã tự tiết lộ, Lục Tịch cẩn thận nhìn phản ứng của nàng, dừng một chút rồi nói: "Chị biết em không muốn công khai cho mọi người biết quan hệ của chúng ta, cho nên chị cũng không có nói quá nhiều."

"...." Trong lòng Tư Ngữ xẹt qua một tia cảm xúc khác thường, nàng ngước mắt nhìn cô, nói: "Cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì?" Lục Tịch không hiểu lắm.

"Cảm ơn chị đã tin tưởng em." Tư Ngữ chân thành mà nói.

Nếu không phải là vì tin tưởng nàng, Lục Tịch nhất định sẽ không tiết lộ chuyện mình đã kết hôn để giúp nàng. Hơn nữa sau khi gặp mặt, câu đầu tiên Lục Tịch nói không phải là hỏi nàng chuyện kia là thật hay là giả, mà cô hỏi nàng đã giải quyết xong chuyện chưa.

Ở dưới tình huống không biết thực hư thế nào, Lục Tịch lại lựa chọn tin tưởng nàng, nàng thật sự cảm thấy rất bất ngờ.

Cũng thật cảm động.

Lục Tịch chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Em là vợ của chị, chị không tin em thì tin ai."

________

Editor: vote đi mấy chế, đừng để tui phải tự vote cho bản thân nữa để nhìn cho đỡ trống trải nữa 🤡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play