Lục Tử Cẩn cảm thấy chính mình sắp không được, Sầm Mặc Tiêu quá muốn mạng. Sầm Mặc Tiêu vừa lòng mà thấy nàng ánh mắt gia tăng, sau đó tay đã nắm chặt tay nàng, khóe miệng gợi lên cười, thấu đến càng gần: "Xem ra là hữu dụng."
Các nàng giờ phút này đang đi đến gần một gốc cây bạch quả lâu năm, thân cây to lớn rộng hơn vòng ôm một người, dưới mặt đất phủ xuống một tầng lá màu vàng óng ánh, mà trên cây lá bạch quả vàng rực bao quanh, đẹp đến say lòng người.
Lục Tử Cẩn giữ chặt Sầm Mặc Tiêu trực tiếp đưa tới trong lòng ngực, sau đó đem nàng kéo vào phía sau cây bạch quả, tránh ra đường dành cho người đi bộ.
Sầm Mặc Tiêu cười như không cười nhìn nàng, sau lưng chống cây bạch quả, một chút đều không thấy kinh hoảng.
Lục Tử Cẩn ánh mắt khóa ở trên người nàng, hạ giọng nói: "Em không phải làm nũng, là câu dẫn chị."
Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười, chạm ngón tay vào sườn mặt của nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Rõ ràng là chị câu dẫn em trước."
Lục Tử Cẩn đã không muốn cùng nàng tranh luận, lấy hôn phong giam, nàng chủ động Sầm Mặc Tiêu thực hưởng thụ, hai người ở dưới cây bạch quả hôn thật lâu. Những chiếc lá vàng trên cây thỉnh thoảng theo gió bay xuống, dừng ở trên người các nàng rồi lại trượt xuống mặt đất.
Chờ đến hai người bình phục lại hơi thở, Sầm Mặc Tiêu dựa vào thân cây nhẹ suyễn, sắc mặt hồng nhuận, trước mặt Lục Tử Cẩn khóe mắt ửng đỏ, vốn là dung mạo điệt lệ càng thêm mấy phần vũ mị động lòng người, Sầm Mặc Tiêu nhìn đến không dời mắt được.
Lục Tử Cẩn bình tĩnh lại mới phát giác chính mình tựa hồ quá mức gấp gáp, này vẫn là ở bên ngoài.
Nàng sửa sang quần áo cho Sầm Mặc Tiêu, sau đó hắng giọng nghiêm túc nói: "Không cần loạn làm nũng, em còn làm như vậy, không chỉ bị hôn mà còn bị ngủ đến."
Sầm Mặc Tiêu xì cười ra tiếng, sau đó chớp chớp đôi mắt, cong eo nghịch ngợm nói: "Tỷ tỷ?"
Lục Tử Cẩn: "..."
...... Được rồi, nàng không thể đấu lại Sầm Mặc Tiêu.
Sầm Mặc Tiêu thực sung sướng, nếu không phải tận lực giữ lại chút hình tượng, nàng cảm thấy chính mình đều có thể vừa đi vừa nhảy nhót.
Lục Tử Cẩn đi ở phía sau hừ một tiếng, rầu rĩ nói: "Em như vậy nhất định sẽ bị ngủ đến."
Sầm Mặc Tiêu mở cửa xe, chờ Lục Tử Cẩn lên xe, ngồi đi qua dán lấy nàng, ở bên tai nàng nói: "Cầu mà không được."
Hơi thở ấm áp phả vào tai ở cự ly gần, hoàn toàn nóng bỏng. Lục Tử Cẩn vừa nghẹn vừa xấu hổ, mặt đều đỏ, tức giận bất bình mà trừng mắt nhìn Sầm Mặc Tiêu, trong lòng âm thầm thề, chờ Sầm Mặc Tiêu thân thể hảo, nhất định phải làm nàng—— khóc ở trên giường.
Sau ngày đầu năm mới, hai người liền chuẩn bị khởi hành. Lục Tử Cẩn không có giao đơn từ chức, cũng không xin nghỉ, tùy tiện Lục Tuần xử lý.
Trần Tư Lương xin nghỉ phép, chuẩn bị lái xe mang Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu đi Vân Huyện.
Trước khi đi, Lục Tử Cẩn gọi điện cho Tiêu Khanh, xem xét một chút hoạt động của công ty, sau khi bắt lấy được khu đất kia, lại có tài chính của Sầm Mặc Tiêu duy trì, công ty tiền vốn cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Các dự án trước đây của nàng đã đi vào quỹ đạo, tài chính lần lượt thu hồi, lợi nhuận thập phần khả quan. Mà KB khoa học kỹ thuật đưa ứng dụng mới vào thị trường, trong thời gian ngắn đã thu hút được hơn 80 triệu người dùng, tăng trưởng 30% so với cùng kỳ, đến sang năm hẳn là có thể tới 200 triệu.
Lục Tử Cẩn muốn thương lượng với Tân Duyệt để tăng cường đầu tư vào ứng dụng mới, đây là một nền tảng nhanh, chính xác và có nhiều tiện ích. Hiện nay trên thị trường cũng có những nền tảng mới và hoạt động như vũ bão, chỉ có bắt lấy tâm lý người sử dụng, xây dựng tốt ngôi cao mới có thể chiếm cứ địa vị dẫn đầu.
Liền trước mắt đội ngũ KB làm thực không tồi, xử lý tốt mấy thứ này, không cần nàng nhọc lòng. Lục Tử Cẩn liền xuống tay chuẩn bị đi Vân Huyện.
Hiện tại là tháng giêng, nhiệt độ ở Vân Huyện có lẽ sẽ không hơn 8 độ, vẫn còn rất lạnh. Hơn nữa nơi đó điều kiện không tốt, nhà của nàng lại không trang bị điều hòa, nàng sợ Sầm Mặc Tiêu đông lạnh, đem áo lông vũ đều mang lên.
Sầm Mặc Tiêu chưa bao giờ đi du lịch xa, đối yêu cầu mang cái gì không có khái niệm, nàng cơ bản không giúp được, liền ở một bên nhìn Lục Tử Cẩn bận việc.
"Quần áo mang đi quá nhiều, còn muốn cái này sao?"
Nàng hỏi như một đứa trẻ tò mò, làm cho Lục Tử Cẩn bất đắc dĩ cực kỳ. Chỉ vào ly sữa ấm vừa bưng lên bàn, nghiêm túc nói: "Em ngoan ngoãn ngồi đó uống sữa đi, không được hỏi nhiều như vậy."
Sầm Mặc Tiêu ngậm miệng, nén cười phủng sữa bò ngồi ở kia uống, thỉnh thoảng thăm dò xem vài lần, nhưng đích xác thực ngoan mà không nói lời nào.
Lục Tử Cẩn có chút không thói quen nàng an tĩnh như vậy, quay đầu nhìn nàng, nhịn không được lắc đầu cười khẽ: "Sao em lại nghe lời như vậy."
Sầm Mặc Tiêu nghiêm trang nói: "Nếu muội muội không nghe lời, tỷ tỷ không chịu mang em theo thì phải làm sao?"
Lục Tử Cẩn không nói chuyện, cúi đầu che mặt, một lúc lâu sau mới muộn thanh nói: "A Tiêu, em không cần luôn trêu chọc chị."
Sầm Mặc Tiêu cười đến thực vui vẻ, uống sữa bò nhẹ nhàng điểm chân, liền như vậy nhìn Lục Tử Cẩn. Nàng cũng không muốn a, nhưng ai bảo vợ nàng đáng yêu như vậy, vừa mới trêu một chút liền thú vị cực kỳ.
Sầm Mặc Tiêu đương phủi tay chưởng quầy, Lục Tử Cẩn lại thu thập một giờ, xác định sẽ không đông lạnh hư tiểu công chúa nhà nàng, lúc này mới ngừng tay.
Sầm Mặc Tiêu rót cho nàng ly nước, nhìn một đống đồ vật, nhịn không được nói: "Tử Cẩn, chúng ta muốn dọn về quê ở sao?"
Lục Tử Cẩn trắng mắt liếc nàng, "Mình sẽ đi năm sáu ngày, đây điều là những thứ cần thiết. Nơi đó giao thông bất tiện, dù có xe cũng khó chạy, thân thể em yếu ớt cần phải chú ý, ngàn vạn không thể cảm lạnh. Đương nhiên, nếu em ngại đồ vật nhiều......"
Nói xong nàng ngừng lại, uống lên ngụm nước, cười như không cười nhìn Sầm Mặc Tiêu nói: "Chỉ cần để lại tiểu công chúa dính người ở nhà, chị liền một người một cái ba lô là đủ rồi."
Sầm Mặc Tiêu lập tức lắc đầu, phá lệ nghiêm túc nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm, còn có thể mang thêm một ít."
Lục Tử Cẩn vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn hành lý lớn nhỏ một đống, nói: "Dù sao có xe của em chở, nhiều chút cũng không có việc gì."
Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười, sau đó ý thức được cái gì, có chút chần chờ nói: "Xe của em hơi phô trương quá, có gây phiền phức cho chị không?"
Lục Tử Cẩn không ngờ nàng lại nghĩ nhiều như vậy, lắc đầu nói: "Phô trương cái gì, có phô trương bằng việc chị mang theo tiểu công chúa về quê sao? Hơn nữa thôn làng của chị tương đối kín đáo, đại khái không nhiều người biết đến xe của em, chỉ là đường sá không tốt, lái chiếc Maybach của em đi, thật là ủy khuất nó."
Nhắc mới nhớ, xe của Sầm Mặc Tiêu đại khái là nơi nàng phô trương nhất, chiếc Maybach đó có giá hơn 12 triệu, cũng là thứ duy nhất xem như trương dương khi nàng đi ra ngoài, mặc khác nàng vẫn luôn rất điệu thấp.
"Không ủy khuất, có thể đưa chị về nhà, nơi nào ủy khuất nó."
Sầm Mặc Tiêu cười thò lại gần, cho nàng một cái hôn lâu dài, làm nàng tự mình cảm nhận một chút, đường nhiều hay không.
Tắm rửa xong, Sầm Mặc Tiêu ôm Lục Tử Cẩn nằm ở trên giường, thật lâu cũng chưa ngủ. Lục Tử Cẩn hiện tại trên cơ bản đều không có mất ngủ thống khổ, ôm Sầm Mặc Tiêu thơm mùi sữa, nàng ngoài dự đoán mà ngủ ngon.
Nàng có điểm mệt nhọc, nhưng còn có thể cảm giác được Sầm Mặc Tiêu không buồn ngủ, vì thế nàng đánh cái ngáp sờ sờ đầu Sầm Mặc Tiêu: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Sầm Mặc Tiêu cọ cọ vào cổ nàng: "Không biết vì cái gì, nghĩ đến muốn đi nơi nào liền ngủ không được."
Lục Tử Cẩn mở mắt ra, trong phòng đèn đầu giường cũng đã tắt, nàng thấy không rõ tiểu công chúa của nàng, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng ấy:
"Có phải em nghĩ đến chuyện trước kia, cho nên ngủ không được?"
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc, không nói chuyện.
Lục Tử Cẩn một chút một chút vỗ lưng nàng: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, muốn đi đâu đều là tùy em, chị đều ở, em có thể nghĩ về chị nhiều một chút."
Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười, "Không biết xấu hổ."
Lục Tử Cẩn duỗi tay bắt lấy chăn đem Sầm Mặc Tiêu quấn chặt, hừ thanh nói: "Hiện tại sẽ nói chị không biết xấu hổ, ban ngày da thực dày."
Hai người cắn lỗ tai tâm tình, cuối cùng cũng không biết khi nào ngủ rồi.
Ngày hôm sau Trần Tư Lương sáng sớm liền tới, Lục Tử Cẩn đem chuyện trong nhà bàn giao tốt cho Lưu tẩu. Đến nỗi Lý Khải Thắng, các nàng chỉ là chào hỏi, lại không đề cập đi nơi nào.
Từ trong nhà xuất phát, các nàng ngồi xe bốn tiếng mới đến được Vân Huyện. Sầm Mặc Tiêu vốn dĩ rất sợ ngồi xe, lâu như vậy càng là phá lệ lần đầu. Mới vừa bắt đầu nàng vẫn luôn nhẫn nại, đến lúc sau sắc mặt liền có chút khó coi, người cũng không có tinh thần.
Nhưng Sầm Mặc Tiêu rất quật cường, vẫn luôn không hé răng. Lục Tử Cẩn chỉ có thể ôm nàng ở ghế sau, làm nàng nằm trong lòng ngực chính mình, tận lực làm nàng thoải mái chút. Như vậy một đường dày vò, tới rồi Vân Huyện, Lục Tử Cẩn mới buông một lòng.
Tuy rằng rời đi rất nhiều năm, nhưng Lục Tử Cẩn mỗi năm đều sẽ trở về, cho nên trên cơ bản vẫn rất quen thuộc. Tìm một quán ăn sạch sẽ, muốn cho Sầm Mặc Tiêu nghỉ ngơi, ăn một chút gì.
Mặc dù nhiều người trong huyện nhỏ không biết đến chiếc xe này, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được xe này cấp bậc, hơn nữa Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu trông rất xinh đẹp và có khí chất, đi đến nơi nào đều thu hút ánh mắt người.
Lục Tử Cẩn rót nước ấm cho Sầm Mặc Tiêu, trên mặt lo lắng đều tàng không được, một đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, "Có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải rất đói bụng không?"
Sầm Mặc Tiêu hít một hơi thật sâu, quét mắt nhìn xung quanh một nhóm người đang không ngừng đánh giá các nàng, khẽ cười nói: "Hảo, em không có việc gì. Xuống xe em liền tốt hơn nhiều rồi, em chỉ là có điểm không thích ứng, có chị ở bên cạnh em cũng không khó chịu nhiều, đừng quá lo lắng."
Nói xong nàng xuyên thấu qua cửa kính nhà ăn nhìn bên ngoài, nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy suốt chặng đường, thấp giọng nói: "Hoàn toàn khác với những gì em nhớ."
Lục Tử Cẩn thấy nàng thật sự khôi phục, nhẹ nhàng thở ra, "Đều mười tám năm, tuy rằng Vân Huyện phát triển không nhanh, nhưng nó vẫn biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trang viên Hoa Oải Hương mà em nhắc đến, hiện tại cũng chỉ được bảo tồn một phần, mặt khác trồng không ít hoa hồng, còn có vườn trái cây, thời điểm được mùa liền rất tươi tốt sum suê."
"Tiệm ăn này tuy rằng không lớn, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống của chị tại đây, hương vị là Vân Huyện số một số hai. Chị đã gọi một vài món ăn gia đình, em ăn nhiều một chút, xóc nảy một đường khẳng định đói bụng." Cũng may Sầm Mặc Tiêu không say xe, có thể ăn được đồ vật.
Sầm Mặc Tiêu vươn tay ngăn chặn nàng đang chọn đồ ăn cho mình, đôi mắt màu sáng dịu dàng lại có điểm áy náy: "Chị không cần bận việc, phía trước em đã nằm trên người của chị nghỉ ngơi thật lâu, nhưng thật ra chị vẫn luôn không nghỉ qua. Vốn dĩ chị là vợ em, em theo chị về quê cũng nên chiếu cố chị, nhưng là em có điểm vô dụng, ngược lại liên lụy chị. Hiện tại đều đến nơi đây em lại không có việc gì, chị không cần luôn chiếu cố em. Tuy rằng chị nói em giống tiểu công chúa, nhưng cũng không đến mức ăn cơm còn muốn chị hỗ trợ, em chính mình tới."
Lục Tử Cẩn buồn cười, duỗi tay véo véo gương mặt có phần quá nghiêm túc của nàng, "Làm gì đâu, gắp đồ ăn cho em thôi mà, em lại làm như chị bị ủy khuất đến."
Nói xong nàng lại múc canh cho Sầm Mặc Tiêu, thuận tiện nhìn Trần Tư Lương vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên, "Tư Lương, anh lái xe một đường cũng mệt hỏng rồi, ăn nhiều chút."
Trần Tư Lương đột nhiên bị nhắc đến, gật đầu liên tục, xem nhẹ Lục Tử Cẩn đang gắp một miếng sườn non đưa tới bên miệng Sầm Mặc Tiêu.
Luật hôn nhân đồng tính mới được thông qua chưa đầy ba năm, người yêu đồng tính cũng phần lớn điệu thấp, nhất là ở những vùng hẻo lánh, hành động của hai nàng thập phần khiến người chú mục, Lục Tử Cẩn cũng không thèm để ý, liền muốn cho Sầm Mặc Tiêu ăn nhiều một chút.
Buổi chiều thái dương tươi đẹp, xe men theo con đường núi uốn lượn, hai sườn dãy núi núi non trùng điệp, cuối mùa thu rừng cây sắc thái so ngày xuân càng thêm bắt mắt, lá phong cùng một ít lá vàng rụng xuống như ngọn lửa nhỏ, dưới ánh mặt trời phảng phất đều lộ ra quang mang.
Sầm Mặc Tiêu ngồi ở bên sườn, dựa vào người Lục Tử Cẩn để nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Lục Tử Cẩn lấy ra di động, đem tai nghe nhét vào lỗ tai nàng, bồi nàng an tĩnh nhìn.
Sau một lúc lâu Sầm Mặc Tiêu xoay đầu nhìn Lục Tử Cẩn, dáng vẻ có chút buồn cười.
Lục Tử Cẩn có chút kỳ quái: "Như vậy nhìn chị làm gì?"
Sầm Mặc Tiêu chỉ chỉ tai nghe: "Chị có phải hay không đem ca khúc của Taylor đều tải về."
Lục Tử Cẩn nhướng mày: "Chị thích nghe cô ấy hát, tải về có gì kỳ quái, làm gì cười như vậy."
Sầm Mặc Tiêu thấp thấp ngâm vài câu ca, tựa hồ không thèm để ý phu nhân nhà nàng mạnh miệng, sau đó xe quẹo qua một cung đường, nàng mới thấp giọng nói:
"Em cười là bởi vì em thích chị."
Lục Tử Cẩn oai hướng ngoài cửa sổ không nhìn Sầm Mặc Tiêu, bất quá khóe miệng giương lên lại bại lộ tâm tình của nàng.
Không biết có phải tốc độ xe vừa phải, cảnh sắc bên đường thật đẹp, hay duyên cớ vẫn là bài hát bên tai, Sầm Mặc Tiêu thoạt nhìn thả lỏng rất nhiều.
Buổi chiều hai giờ, theo Lục Tử Cẩn dẫn đường, xe rốt cuộc đi tới thôn Mười Tám Cử.
Đây là một thôn trang nhỏ được xây dựng uốn lượn dọc theo dòng sông, phía nam là liên miên núi non, phía bắc là từng mảnh cánh đồng phẳng phiu tươi đẹp, sau đó có một con đường dẫn đến những ngôi nhà trệt nhỏ gạch xanh ngói đỏ, ngẫu nhiên có thể nhìn đến những gia đình có điều kiện xây một ngôi nhà nhỏ ba tầng kiểu phương tây, hầu hết nhà ở đều thập phần đơn sơ giản dị.
Khi xe dừng lại, đàn chó trong thôn bắt đầu sủa, thôn dân nhìn thấy có chiếc xe lạ vào làng, xa xa tò mò nhìn, một lát sau có người bắt đầu lớn tiếng kêu: "Là A Cẩn đã trở về rồi sao?"
Lục Tử Cẩn nhận ra giọng người này, "Bà Cúc Chi, cháu đã về."
Nàng trả lời xong, thấp giọng cùng Sầm Mặc Tiêu giải thích: "Bà ấy là hàng xóm của chị, là người thân cận với nhà chị nhất."
Sầm Mặc Tiêu gật đầu, lập tức đứng thẳng thân thể, trên mặt biểu tình nghiêm túc, phảng phất ở trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lục Tử Cẩn nhìn đến một trận buồn cười.
Lúc ba người mang hành lý đi ngang qua, lão nhân gần bảy mươi kia mặt đầy tươi cười chạy chậm tới, mái tóc của bà bạc phơ, khuôn mặt rám nắng nhăn nheo vì gió sương nhưng rất có phúc, trông rất hiền từ.
"Ai nha, bà đều đợi nửa ngày, rốt cuộc các cháu đã đến. Mệt muốn chết rồi đi, các cháu ăn cơm chưa? Bà đã ra chợ mua ít đồ ăn về chuẩn bị."
Bà nói chuyện hấp tấp, sau đó còn không đợi Lục Tử Cẩn các nàng đáp lời, lập tức kêu một nam nhân cao gầy trong nhà: "A Lượng, lại đây giúp đỡ mang đồ vật."
Sau đó bà mới đánh giá Sầm Mặc Tiêu cùng Trần Tư Lương đang xách hành lý ở phía sau, "Ai u, đây là bạn của cháu à, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, thanh niên này cũng thật chỉnh tề."
"Cháu chào bà ạ." Sầm Mặc Tiêu phi thường có lễ phép mà kêu bà một tiếng, cười đến mi mắt cong cong.
"Ai ai, hảo hảo, đây là lần đầu tiên bà thấy A Cẩn dẫn người trở về, còn không có ăn cơm đi." Bà nỗ lực nói tiếng phổ thông, nhưng như cũ mang theo mùi phương ngữ, Sầm Mặc Tiêu nghe được nửa hiểu nửa không, có chút xin giúp đỡ mà nhìn Lục Tử Cẩn.
Bà Cúc Chi tính tình sôi nổi, nói chuyện cũng nhanh, trong chốc lát hỏi một đống vấn đề, cũng chưa cho Lục Tử Cẩn cơ hội trả lời, làm nàng có chút buồn cười.
Bà có vẻ rất quan tâm đến Sầm Mặc Tiêu, bà nói chuyện với nàng rất vui vẻ bằng tiếng phổ thông hơi vất vả của mình, Sầm Mặc Tiêu hảo tính tình đáp lời, lại ngượng ngùng không nghe hiểu vài câu, một bên cười gật đầu trả lời ân ân, một bên ánh mắt liếc Lục Tử Cẩn, dáng vẻ có chút ủy khuất.
Lục Tử Cẩn chỉ là cười, cũng không đi qua nói giúp nàng, thẳng đến vào nhà, bà Cúc Chi chỉ vào gian phòng được thu thập sạch sẽ lưu loát cười nói: "Buổi sáng cháu gọi về, Nguyên Lương biết cháu sắp trở lại, chẳng những giúp dọn dẹp nhà cửa, còn đi trong huyện mua đệm chăn mới. Nặc, gần nhất nhiệt độ xuống thấp, hắn đem trong nhà lò sưởi dọn lại đây, vừa rồi người trong thôn tìm hắn có việc, lúc này mới vội đi. Mấy ngày nay hắn liền nhớ kỹ cháu sắp trở lại, vẫn luôn nhắc mãi."
Sầm Mặc Tiêu nghe được cái hiểu cái không, chính là lại phát hiện Lục Tử Cẩn sắc mặt có chút xấu hổ, còn lộ ra ngượng ngùng, liền cảm thấy không đúng.
Sau đó nàng liền nghe thấy nãi nãi nhiệt tâm kia nói một câu: "A Cẩn à, Nguyên Lương là thằng bé tốt, người khác làm mai hắn vẫn luôn không chịu, bà biết hắn vẫn đang chờ đợi cháu."
Vẫn luôn nghe không hiểu lắm phương ngôn, Sầm Mặc Tiêu ngoài dự đoán minh bạch những lời này ý tứ, vì thế nhấp môi nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha Sầm dỗi dỗi ghen, tình địch online.
Tác giả: Đây chính là nhân gia thanh mai trúc mã.
Dỗi dỗi: Ta là vợ nàng, là phu nhân do nàng cưới hỏi đàng hoàng.
Nhưng mà, vẫn chua?
Thế cho nên, công chúa sữa dỗi dỗi, biến thành sữa chua oa oa.
P.S Chuyến này Lục phò mã xong rồi, phải bị tiểu công chúa ăn đến gắt gao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT