Hạ Diệp Chi ra khỏi cửa Hạ thị, liền đi thẳng đến trạm xe bus.

Lúc này người chờ xe bus rất đông, bỗng nhiên, một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe hạ xuống, Hạ Lập Nguyên quay đầu nhìn cô: “Lên xe.”

Hạ Diệp Chi do dự chút xong mở cửa lên xe. Ngôn Tình Hay

Trong xe chỉ có bác tài lái xe và Hạ Lập Nguyên, sau khi Hạ Diệp Chi lên xe, cũng không chủ động lên tiếng.

Tài xế lái xe được một đoạn thì dừng xe đến gần bên đường.

Qua một hồi, Hạ Lập Nguyên mở miệng sâu xa: “Diệp Chi, bố biết chuyện con trốn việc là một sự hiểu lầm, hôm nay chị con đã phải chịu tội nặng như vậy, việc này cho vào dĩ vãn đi, đừng để trong lòng nữa.”

Hạ Diệp Chi cười nhạo một tiếng: “Dĩ vãn?”

Hạ Lập Nguyên cau mày: “Chị con đã phải chịu tội nặng như vậy rồi, con còn muốn thế nào?”

“Chỗ này.” Hạ Diệp Chi chỉ vào mặt mình: “Là Hạ Hương Thảo đánh.”

Dựa vào cái gì mà Hạ Lập Nguyên nói chuyện này vào dĩ vãn là dĩ vãn?

Hạ Lập Nguyên lạnh lùng nói: “Sao lúc trước bố không phát hiện ra là con ác độc như vậy!”

“Không ác bằng bố, con gái minh sinh mà cũng có thể đánh độc như vậy.” Hạ Diệp Chi cúi đầu dùng tay gảy dây xích của túi xách, dáng vẻ thờ ơ, nhưng sự trào phúng trong lời nói hai năm rõ mười.

Hạ Lập Nguyên hôm nay bị “Mạc Gia Thành” làm cho mất mặt to như vậy đến giờ trong lòng vẫn còn bực bội cực kì.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng ông ta còn tức giận ngút trời.

“Con còn không biết xẩu hổ mà nhắc đến chuyện này à? Bố lớn tuổi nhường này, bị một thằng nhóc con ép đánh Hương Thảo nặng đến thế, chẳng lẽ bố không đau lòng à?” Hạ Lập Nguyên cảm xúc kích động, ngay cả tiếng nói cũng to lên.

Hạ Diệp Chi bịt tai mình lại, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, con biết rồi, có chuyện gì thì nói nhanh.”

Cô còn vội về nhà nấu cơm cho “Mạc Gia Thành.”

Hạ Lập Nguyên nhìn Hạ Diệp Chi một cái, sự không kiên nhẫn và thờ ơ trên mặt cô rõ đến mức chỉ liếc một cái cũng có thể nhìn ra.

Hạ Lập Nguyên vốn là nắm chắc có thể khiến Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn nghe lời thuyết phục Mạc Đình Kiên rót tiền vào Hạ thị, giờ cũng không tránh khỏi có chút không chắc.

Ông ta hơi chút suy tư, thở dài một tiếng: “Hôm nay chuyện Mạc Gia Thành nói, con cũng nghe rồi đấy.”

Hạ Diệp Chi không nói chuyện, ông ta tiếp tục nói: “Vì công ty đầu tư sai lầm, cho nên vốn tài chính bị gãy đoạn, bất luận nói thế nào, con cũng là một thành viên của nhà họ Hạ, vào thời điểm này, con nên kéo nhà họ Hạ.”

Hạ Diệp Chi khóe miếng kéo lên châm biếm, ngữ khí sắc bén: “Không phải là còn 1000 tỷ đồng sính lễ nhà họ Mạc đưa sao? Ngay cả tiền bán thân của mình con cũng bồi vào cho các người, bố còn muốn con giúp thế nào? Lại đi bán một lần nữa? Chỉ sợ là người ta không thèm.”

Hạ Lập Nguyên ngữ khí nghiêm khắc nói: “Con là danh chính ngôn thuận gả sang, làm sao có thể nói khó nghe như vậy!”

“Người vốn nên danh chính ngôn thuận gả đi là Hạ Hương Thảo.” Hạ Diệp Chi ngửa đầu đối thẳng tầm nhìn của ông ta, không chút sợ hãi ông ta.

Hạ Lập Nguyện bị ánh mắt của Hạ Diệp Chi làm cho sững sờ, lãnh đạm mà xa cách như vậy, không hề giống chút nào với Hạ Diệp Chi lúc trước nhẫn nhục chịu đựng.

Nếu đã không thể thuyết phục, mặt của Hạ Lập Nguyên cũng lạnh đi, uy hiếp nói: “Con cho là nhà họ Hạ suy sụp thì nhà họ Mạc bọn họ sẽ đối xử tốt với con sao? Cô chủ nhà họ Mạc mà không có sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ, thì rất khó đứng vững ở nhà họ Mạc!”

“Đứng không vững thì ly hôn là xong!” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi tỏ ra chẳng đáng.

Cô cuối cùng hiểu ra, Hạ Lập Nguyên tại sao lại bằng lòng cho cô cổ phần công ty, và cũng muốn cô quay về làm việc ở Hạ thị.

Hóa ra là muốn cô thuyết phục Mạc Đình Kiên rót vốn cho Hạ thị.

Người nhà họ Hạ việc đàng hoàng không làm, ngược lại tính toán rất hay.

Hạ Lập Nguyên tức đến chỉ Hạ Diệp Chi nói không ra lời: “Con...”

“Con nói một câu thật lòng.” Hạ Diệp Chi thu liễm vẻ mặt, ngữ khí khó được có chút chân thành: “Ban đầu tại sao Mạc Đình Kiên sẽ đính hôn với Hạ Hương Thảo, trong chuyện này có điều gì khuất tất không?”

Sắc mặt Hạ Lập Nguyên thay đổi, ngữ khí gấp gáp: “Con nói lung tung cái gì! Chị con chỗ nào không xứng với Mạc Đình Kiên! Có mà Mạc Đình Kiên hắn ta không có phúc!”

Hạ Lập Nguyên luôn cân nhắc giữa cái lợi và cái hại, Hạ thị 10 năm trước kém hơn chút so với bây giờ, kể cả ông ta có yêu thương Hạ Hương Thảo, hẳn là cũng biết, trong tình huống bình thường, khả năng nhà họ Mạc liên hôn với nhà họ Hạ là con số 0.

Mà Hạ Lập Nguyên bỗng trở mặt, lại còn vội vàng phản bác, đều chứng thực cho việc cuộc liên hôn này có thể là có điều gì không thể nói.

Hạ Diệp Chi vốn luôn nghi ngờ mối liên hôn của nhà họ Mạc và nhà họ Hạ, chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ lại trái lại dấy lên sự hứng thú của cô.

“Giờ cũng không còn sớm, con phải về nhà rồi, có chuyện để mai lại nói.” Hạ Diệp Chi nhìn thời gian, kéo mở cửa xe nhảy xuống.

Hạ Lập Nguyên quát lớn phía sau: “Hạ Diệp Chi!”

Hạ Diệp Chi quay đầu mặt cười đầy xán lạn vẫy tay về phía ông ta, thong dong rời đi.

……

Về đến biệt thự, Hạ Diệp Chi vừa vào cửa liền nhìn thấy “Mạc Gia Thành.”

Trên người anh vẫn khoác bộ vest mặc ban ngày, màu sọc xanh đen retro, có vài phần hương vị thanh lịch xa hoa, với điều kiện tiên quyết là anh mở miệng ra nói chuyện.

“Cô về nhà muộn hơn mọi ngày 1 tiếng đồng hồ, trong thời gian 1 tiếng này đủ cho cô và một tên đàn ông nào đó ăn xong một bữa tối dưới ánh nến.” “Mạc Gia Thành” giơ cổ tay lên nhìn thời gian, bày ra bộ mặt lạnh lùng nhìn cô.

Hạ Diệp Chi trừng anh ta, xách theo túi trên tay ném thẳng về phía anh, xong quay người vào nhà bếp.

Mạc Đình Kiên bắt chính xác được cái túi xách của cô, nhướng mày liếc nhìn bóng lưng cô một cái.

Đây là nổi cáu sao?

Một đoạn nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Mạc Đình Kiên phát hiện là từ trong túi của Hạ Diệp Chi phát ra.

Anh kéo khóa túi, lấy điện thoại của Hạ Diệp Chi từ trong túi ra.

Người gọi điện thoại đến lưu tên: Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ? Hình như ngôi sao nhỏ của nhà Cố Tri Dân cũng gọi là cái gì Tiểu Lệ?

Hình như là con gái?

Anh chú ý đến điện thoại còn được dán cường lực rất cẩn thận, xem ra chủ nhân rất quý trọng nó.

Mạc Đình Kiên giương môi, lòng tốt đột phát cầm điện thoại đi hướng nhà bếp, nhưng giữa đường lại không cẩn thận chạm vào màn hình nhận cuộc gọi.

Giọng nói khoe khoang của Thẩm Lệ từ trong điện thoại truyền ra: “Diệp Chi, cậu biết không? Trần Tuấn Tú về thành phố Hà Dương rồi, cậu rảnh thì đi lòng vòng nói không chừng lại có thể ngẫu nhiên gặp được anh ấy! Tớ cũng nhanh có thể quay về rồi, đến lúc đó xem xem có thể nghe ngóng được anh ấy ở đâu, tham gia hoạt động gì không các kiểu, rồi tìm cơ hội dẫn cậu đi gặp anh ấy...”

Mạc Đình Kiên nghe được lời của cô ấy thì ngừng bước.

Thẩm Lệ đầu bên kia vẫn hết sức buồn bực: “Alo? Diệp Chi, sao cậu không nói gì vậy? Cậu mừng đến ngốc rồi à? Hay là chỗ tớ không có tín hiệu...”

Lúc này, Hạ Diệp Chi vừa hay từ nhà bếp đi ra: “Tôi nghe thấy tiếng điện thoại tôi kêu.”

Mạc Đình Kiên mặt vô cảm ném điện thoại cho cô, quay người rồi đi.

Hạ Diệp Chi suýt thì không đỡ được điện thoại, nhìn bóng lưng “Mạc Gia Thành” một cái, “hứ ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Tính tình như ngày tháng sáu! Nói trở mặt là trở mặt được ngay...”

Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại đi vào bếp, Mạc Đình Kiên lúc này quay đầu, ánh mắt u sầu.

Mạc Đình Kiên nhớ đến cái ngày mà Hạ Diệp Chi về nhà rất sớm, ngày đó cũng đúng ngày Trần Tuấn Tú trở về thành phố Hà Dương, lúc họ gặp nhau, Trần Tuấn Tú còn hỏi vài câu có liên quan đến Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên chậm rãi đung đưa điện thoại, bám gọi cho Thời Dũng: “Điều tra một chút thứ tư tuần trước Hạ Diệp Chi đi đâu, gặp ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play