Ngày hôm sau Cố Thành đã điều tra ra người đứng sau hợp tác cùng với Thẩm Nhạc Y, bất ngờ là người này lại chính là Hạ An An, thật không ngờ sau lần trước hãm hại cô và Cố Thành trước mặt Hàn Trạch Dương không thành, lần này cô ta lại tiếp tục ra tay, tất nhiên chuyện này cũng sẽ không thoát khỏi sự can thiệp của Từ Minh Diễm, dẫu sao tâm cơ của Hạ An An cũng sẽ không sâu đến độ nghĩ ra được cách làm như vậy.

Bạch Lăng Diệp thật không hiểu mình đã đắc tội gì với người em họ này, mà cô ta năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô. Có lẽ cũng không phải là đắc tội gì mà căn bản là người nhà bọn họ nhìn cô thấy ngứa mắt mà thôi.

Bạch Lăng Diệp cười lạnh, cô vốn không tính động đến người nhà họ Hạ vì họ dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ cô, nhưng mà nếu họ đã chủ động gây chuyện, cô không ngại cho bọn họ một bài học.

Bên ngoài tin tức về cô và Cố Thành vẫn còn rất nóng, nhưng độ nóng này là chưa đủ, cô muốn để nó nóng hơn nữa, sau đó sẽ một tay thu lưới khiến bọn họ không kịp trở tay.

Hôm nay Bạch Lăng Diệp cũng không tính sẽ ra ngoài, nhưng may mắn thay hôm nay là cuối tuần, Hàn Trạch Dương cũng sẽ ở nhà cùng cô.

Ngồi tựa đầu vào vai Hàn Trạch Dương xem ti vi, Bạch Lăng Diệp thở dài, "Haiz! Thật là chán! Một ngày đẹp trời như vậy, em còn muốn cùng anh ra ngoài xem phim đấy! Bây giờ thì chỉ có thể ở nhà xem ti vi!"

Hàn Trạch Dương xoa đầu cô, khẽ cười, "Vậy em muốn làm việc khác không?"

Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

Nhìn bộ dạng này của cô, Hàn Trạch Dương bật cười: "Ha ha! Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ muốn chúng ta cùng chơi đàn thôi!" Hàn Trạch Dương ghé sát vào tai cô thì thầm, "Hay là em muốn làm việc khác?"

Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra, "Anh cái đồ lưu manh!" nói rồi Bạch Lăng Diệp đứng dậy đi tới trước cây đàn.

Trong không gian yên tĩnh tiếng đàn của hai người vang lên cứ thế xóa bỏ đi những phiền muộn trong thực tế.

****************

Tiếng chuông báo thức khiến Bạch Lăng Diệp thức dậy, cô mở mắt phát hiện người đàn ông bên cạnh đã tỉnh đang nằm chống tay nhìn cô, "Sao vậy? Hôm nay em định ra ngoài sao?"

Bạch Lăng Diệp vẫn chưa hồi thần trước cảnh đẹp trước mắt, vừa sáng sớm mở mắt ra đã thấy mỹ nam khoả thân nằm bên cạnh, những cơ ngực rắn chắc cứ thế thu vào mắt cô, thử hỏi còn có cái gì bổ mắt hơn thế này nữa chứ.

Thấy cô thất thần, Hàn Trạch Dương đưa tay nhẹ nhéo má cô, "Sao? Nhìn đủ rồi chứ?"

Bạch Lăng Diệp hồi thần, thu lại tầm mắt, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, "Cái đó, hôm nay em có việc muốn ra ngoài một chuyến!"

Hàn Trạch Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Vậy thì nhớ cẩn thận! Có cần anh đưa em đi không?"

Bạch Lăng Diệp lắc lắc đầu, ngồi dậy, "Không cần đâu! Chẳng phải anh còn phải tới công ty sao? Em tự đi là được! Anh nằm thêm chút nữa đi! Em sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng!"

Hàn Trạch Dương cười cười nhìn cô đi vào trong phòng vệ sinh, anh cũng vén chăn đứng dậy đi theo cô.

Bạch Lăng Diệp đang đánh răng vừa ngẩng đầu lên liền thấy bóng dáng của Hàn Trạch Dương trong gương, cô suýt thì phun hết kem đánh răng trong miệng ra ngoài.

Cô vội vã súc miệng sau đó quay lại nhìn anh, " Tại sao anh không mặc đồ?"

"Em đi tắm còn phải mặc đồ sao?" Hàn Trạch Dương thản nhiên tựa vào tường nhìn cô nói.

Bạch Lăng Diệp: "..." Chứ không phải anh cố tình quyến rũ em à?

Bạch Lăng Diệp vội vã hoàn tất thủ tục sau đó liền nhanh chân đi ra ngoài, trước khi đóng cửa cô còn ngó vào nhìn anh, "Lần sau anh còn tùy tiện không mặc đồ khi ở nhà như vậy thì đừng hòng ngủ cùng em!"

Hàn Trạch Dương: "..." Anh cũng chỉ tùy tiện như vậy khi có cô ở nhà mà thôi!

Ăn sáng xong Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương cùng nhau rời khỏi nhà.

Bạch Lăng Diệp muốn tới tập đoàn Bạch Long, hôm nay chính là ngày họp cổ đông cuối năm.

Hiện giờ vì những tin tức trên mạng kia, chắc là các cổ đông đang loạn cào cào hết cả lên rồi, đây cũng là cơ hội tốt để cô xuất hiện trước mặt bọn họ.

Kể từ khi thành lập công ty, cô chưa từng tham gia vào một cuộc họp nào, cũng chưa từng công khai xuất hiện, cho nên mấy vị cổ đông chỉ biết công ty của họ còn có một vị chủ tịch thần bí luôn đứng sau chỉ đạo mọi chuyện, còn người bên ngoài thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của vị trí này.

Theo như lời dặn của Bạch Lăng Diệp, Cố Thành đúng giờ cử tài xế lái xe tới đón cô.

Đáng lẽ cô nên tự lái xe tới, nhưng như vậy sẽ thu hút sự chú ý của cánh phóng viên, lại tạo thêm tiêu đề hot cho bọn họ.

Tài xế lái xe xuống thẳng tầng hầm của tập đoàn, nơi này có một cầu thang chuyên dụng của tổng tài có thể đi tới tầng cao nhất, làm như vậy sẽ không gây sự chú ý, cũng sẽ không kinh động đến các nhân viên.

Sau lần trước đụng phải Thẩm Nhạc Y trong thang máy, cô đã rút ra kinh nghiệm rằng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play