Chương 57: Chân tâm thật ý
Đối mặt với câu hỏi Cảnh Dung đặt ra, Lạc Tử Phong chỉ hơi đỏ mặt liền xoay đầu nghiêng qua một bên, "Cảnh Dung, nàng muốn làm gì? Ta còn đang bị thương....".
"Bị thương?", Cảnh Dung hơi mở to hai mắt, không hiểu ý tứ trong lời Lạc Tử Phong, "Chính là bởi vì ngươi đang bị thương, ta mới càng muốn làm như thế này không phải sao?".
"Nhưng mà....". Lạc Tử Phong khẽ cắn môi dưới, cuối cùng nuốt nuốt nước bọt, khép lại hai mắt, bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn nói: "Không ngờ đến Cảnh Dung lại yêu thích như thế này, đã như vậy.... vậy.... vọng quân thương tiếc....".
"Khụ khụ....". Lạc Tử Phong đã nói đến mức này, Cảnh Dung nếu còn không hiểu thâm ý trong lời nói của nàng thì cũng quá ngu ngốc, lúc lĩnh hội được nàng tức giận kéo kéo áo ngủ bằng gấm của ai kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tử Phong, thay nàng đắp tốt chăn, rồi mới lên tiếng: "Ngươi a, cả ngày không biết trong đầu đang nghĩ thứ gì, ta làm sao có thể ở thời điểm này làm loại chuyện kia. Lần này tiếp đón Tuyết Ly công chúa cũng vậy, biết rõ có người tập kích, tại sao ngươi không mang theo nhiều người một chút, Cửu Sao Sát Trận có lợi hại thế nào thì chỉ bằng mấy tên hộ vệ triển khai vẫn có nhược điểm trí mạng. Nếu ngươi sớm đến hoàng cung thương lượng với ta một phen, ta liền có thể phái vài ám vệ võ công thượng thừa ở trong tối bảo vệ ngươi. Ngươi cũng không đến nỗi thảm hại như vậy, động một cái liền máu chảy ồ ạt, Tương Vương cùng ta cũng chịu không nổi bị ngươi dày vò như vậy.
"Ta sai rồi còn không được sao?". Lạc Tử Phong dùng chăn che cả người, chỉ lộ ra đôi mắt to trong veo như nước, chớp chớp nhìn Cảnh Dung. "Cảnh Dung, chuyện Ngô thái y nàng không cần tự trách nữa. Nếu nói đến lỗi, ta cũng có, đã như vậy thì hậu quả giết người chúng ta liền cùng nhau gánh vác, cũng có thể bù đắp chút gì đó, không phải sao? Chỗ sư phụ.... nếu may mắn gặp lại lão nhân gia người, ta sẽ kể lại đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho rõ ràng, như vậy người sẽ không trách tội nàng. Còn nếu sư phụ không cách nào tha thứ thì ta liền cầu người, mãi đến khi người tha thứ mới thôi, được không? Cảnh Dung, đáp ứng ta, không được suy nghĩ lung tung, ta sẽ không bỏ mặc nàng, mặc kệ là Thạch Vân Phi hay là vương tử Hung Nô kia, ai cũng đừng hòng đoạt nàng khỏi tay ta.
"Ai lo lắng bị ngươi bỏ mặc, ai ở trong tay ngươi? Lạc Tử Phong, bớt thiếp vàng lên mặt mình đi, trước khi khôi phục còn làm ra động tác kịch liệt như hôm nay, ngươi Phò mã này biến thành ngựa chết, đến lúc đó ta gả cho người nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi biết chưa?".
"Biết rồi, biết rồi, vì để thuận lợi trở thành Phò mã, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường, mỗi ngày ăn cháo do Cảnh Dung đút a".
"Ngươi nghĩ cũng thật hay". Nói rồi, Cảnh Dung nhướng nhướng mày, ánh mắt băn khoăn trên người Lạc Tử Phong một vòng, sau đó ý vị thâm trường nói: "Đâu chỉ là cho ngươi ăn cháo, mấy ngày Tử Phong hôn mê chuyện lau người cho ngươi đều do tự tay ta làm hết. Vì vậy mấy ngày kế tiếp mong rằng được Tử Phong tiếp tục chỉ giáo nhiều hơn".
Lạc Tử Phong nghe vậy thì đôi mi thanh tú nhíu lại, ngữ khí khá là bất đắc dĩ than thở: "Cảnh Dung....", chuyện thẹn thùng như thế không cần nói thẳng ra như vậy được không?
Nhìn thấy Lạc Tử Phong cau mày, Cảnh Dung hơi cúi người liền ghé vào bên giường, ngón tay lành lạnh quét lên đôi lông mày thanh tú, tự cảm thán nói: "Quả nhiên lông mày không được vẽ vẫn thanh tú hơn, bộ ngực cũng vậy, mỗi ngày phải quấn bố ngực dày cộm như vậy hẳn là rất khó chịu đi. Hôm qua ta cũng thử một chút, có điểu chưa được nửa canh giờ thì đã thở không nổi, Tử Phong, nếu như có thể, ta cũng hi vọng ngươi có thể khôi phục thân nữ tử, chỉ là....".
Lạc Tử Phong nghe vậy, giở cái chăn bằng gấm lên, phủ lên người Cảnh Dung, nở nụ cười ôn nhu nói: "Cảnh Dung, ta hiểu rõ, bây giờ còn chưa phải lúc, đúng không?". Nói rồi, ngữ khí của nàng chuyển thành nồng đậm lo lắng: "Chỉ là, tên thích khách ngày ấy không biết đã đi đâu, nếu hắn đem tin tức hắn nhìn thấy nói ra ngoài, như vậy thân phận nữ tử của ta, nàng và ngoại công có muốn giấu cũng không thể giấu nổi".
"Ta làm việc ngươi còn lo lắng sao? Ngày ấy ta đã sớm phái ám vệ đuổi theo tung tích của thích khách kia, ám vệ đã gỡ đầu của hắn xuống, thân phận của ngươi cũng không bị tiết lộ ra ngoài, yên tâm đi".
"Thật sao?". Lạc Tử Phong lắc đầu một cái, nỗ lực nhớ lại cảm giác ngày đó tên thích khách kia mang lại cho nàng, luôn cảm thấy kì lạ, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra thứ gì, suy nghĩ hồi lâu đành phải từ bỏ: "Chắc là ta nghĩ nhiều rồi".
"Nghĩ nhiều rồi?", Cảnh Dung không rõ, "Tử Phong lẽ nào có nghi vấn gì sao?",
"Ngày đó lúc đang giao đấu với hắc y nhân, hắn có nói một câu "thật đúng là gia hỏa khó chơi", mặc dù đối phương hết sức đè giọng thế nhưng ngữ điệu đó vẫn khiến ta có chút quen thuộc. Ở kinh thành này, người ta biết Cảnh Dung nàng không thể không biết, thủ hạ ám vệ của nàng cũng càng không thể không biết. Thế nhưng lúc nãy Cảnh Dung cũng không nói thích khách kia là ai, vậy thì liền nói rõ thích khách đã bị giết đó cả ám vệ, ta và nàng đều không nhận ra. Vì vậy mới nói có lẽ ta nghĩ nhiều rồi".
"Không, Tử Phong, có lẽ ngươi không hề nghĩ nhiều". Lạc Tử Phong vừa đến kinh thành hơn một tháng, người quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, cẩn thận lọc qua những người Lạc Tử Phong quen, cuối cùng Cảnh Dung cũng đem kết quả khóa chặt trên hai người. Cho dù là ai trong hai người bọn họ thì thân phận của Tử Phong tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao đây cũng là quân bài uy hiếp đến nàng và Tương Vương phủ, đối phương sẽ không ngốc đến nỗi đem nhược điểm có lợi như vậy phơi bày ra trước công chúng, uổng phí hết thảy. Nhưng mà, đối phương tạm thời không có ác ý thì có liên quan gì đến nàng? Lại dám khiến Tử Phong bị thương thành thế này, bất kể là ai, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Nhìn vẻ mặt từ từ trở nên âm trầm của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong không khỏi nắm chặt tay nàng ấy: "Cảnh Dung, có chuyện gì nhất định phải nói với ta, chúng ta cùng thương lượng, không được tự mình gánh vác. Một thân một mình gánh vác quá nặng nề, sẽ có một ngày khiến nàng nổ tung". Giống như kiếp trước nàng một thân một mình tuân thủ hứa hẹn với Thạch Vân Phi vậy, kết cục cuối cùng chính là thê lương không nói nên lời, bi thảm trầm mình dưới đáy sông Thanh Hà. Tình huống bây giờ của Cảnh Dung không hề giống nàng, Cảnh Dung còn có nàng, nàng có thể cùng sóng vai với nàng ấy, mặc dù con đường phía trước phủ đầy gai nhọn thì chỉ cần các nàng hợp lực cũng có thể mở ra một con đường thênh thang, mà không phải là Cảnh Dung một mình đi trên con đường nhỏ địa ngục âm u.
"Cảnh Dung, ta hi vọng nàng có thể hiểu rõ, mặc dù nàng lựa chọn con đường Tu La thì ta cũng sẽ bồi nàng đi tiếp, cái gọi là đường xuống hoàng tuyền có bạn đồng hành, bây giờ xem ra là để nói ta và nàng".
"Âm mưu lòng người Tử Phong vẫn chưa hiểu nhiều lắm, bây giờ để ta đi trước mở một lối nhỏ, được không? Đợi đến ngày ngươi trở thành người có lòng phòng bị người khác, sẽ cùng ta sóng vai cũng không muộn". Nói rồi, Cảnh Dung liền che miệng cười khẽ: "Đến ngày đó, cho dù Tử Phong không muốn thì ta cũng sẽ ương ngạnh kéo ngươi đi cùng ta nha".
"A.... Nếu Cảnh Dung đã nói như vậy thì ta cũng miễn cưỡng đáp ứng đi". Lạc Tử Phong lắc lắc đầu, "Cảnh Dung, ta còn muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, hỏi xong ta sẽ ngoan ngoãn đi ngủ được không?".
Cảnh Dung nghe vậy hơi hơi nheo mắt, rất giỏi che đậy ý cười nơi đáy mắt của mình: "Tốt, ngươi hỏi đi".
"Có phải Lễ bộ có vấn đề không? Vừa nãy ta nghe nàng cùng ám vệ nói chuyện, pháo tín hiệu của chúng ta hoàn toàn không thể dùng sao? Chẳng lẽ Lễ bộ có mật thám nước khác lẻn vào?".
Lạc Tử Phong mở to hai mắt hiếu kì, chờ mong Cảnh Dung trả lời, ai người đối phương cũng là một mặt hiếu kì nhìn mình, tình trạng như vậy kéo dài cả một lúc, rốt cuộc nàng nhịn không được mà hỏi: "Cảnh Dung, làm sao vậy? Không muốn trả lời hay là nghe không rõ? Không rõ thì ta có thể nói lại lần nữa".
Ngay lúc Lạc Tử Phong định nói lại thì Cảnh Dung vô cùng quyết đoán đứng dậy: "Tử Phong, ngươi hỏi xong rồi?".
Ô? Cảnh Dung đứng dậy làm gì? Chẳng qua nghe nàng hỏi vậy thì chứng tỏ đã nghe rõ ràng, nghĩ đến đây, Lạc Tử Phong liền gật đầu nói: "Hỏi xong rồi".
"Vậy thì ta đi đây", Cảnh Dung nói xong liền một mặt oan ức xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ai ai ai, Cảnh Dung nàng đừng đi a, nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta mà". Lạc Tử Phong thấy thế mau chóng gọi Cảnh Dung đang chuẩn bị rời đi lại, đầu óc còn chưa thanh tỉnh hẳn khiến nàng không hiểu nổi, tại sao nàng hỏi xong thì Cảnh Dung liền muốn rời đi, hơn nữa còn có vẻ mặt oan ức như vậy, vấn đề nàng hỏi có vẻ cũng không phải không tốt gì cơ mà.
"Không phải chính Tử Phong tự mình nói sao? Hỏi xong một vấn đề cuối cùng thì ngươi liền ngoan ngoãn đi ngủ, bây giờ ngươi hỏi xong rồi, ta tất nhiên là không cần ở lại, bằng không quấy rầy ngươi tĩnh dưỡng cũng không hay. Cứ như vậy đi, Tử Phong ngươi thật vất vả mới tỉnh lại, ta vẫn nên rời đi sớm một chút, không quấy rầy ngươi mới đúng". Cảnh Dung vừa nói vừa đi về phía cửa phòng, chỉ chốc lát sau, lời nói xong thì cửa phòng cũng đã bị Cảnh Dung mở ra, sau đó bước ra ngoài, mà Lạc Tử Phong còn đang nằm trên giường bị lời của Cảnh Dung làm trợn to hai mắt nhìn xà nhà. Cảnh Dung lại lợi dụng lời nói của nàng, nhớ lại bóng lưng khẽ run lúc rời đi của Cảnh Dung, không cần nghĩ cũng biết nhất định là đang cười trộm, lại nắm lấy lỗ hổng trong lời của nàng a. Ai, sau này vạn lần không thể ở trước mặt Cảnh Dung phạm sai lầm cấp thấp như thế này nữa, bằng không lấy thông tuệ của Cảnh Dung, nếu không muốn trả lời thì nhất định sẽ làm theo cách làm hôm nay, bỏ của chạy lấy người. Ai nha, bây giờ người cũng đi rồi, nàng muốn làm gì nữa? Quên đi, nói nửa ngày nàng cũng mệt rồi, vậy thì nghe lời đi ngủ là được rồi.
Tử Phong, xin lỗi, có một số việc vẫn chưa thể cho ngươi biết được....
Nháy mắt sau khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Cảnh Dung liền biến mất không còn tăm tích. Có một số việc, biết càng nhiều càng nguy hiểm, trước khi nàng chuẩn bị tốt mọi thứ thì nàng tuyệt đối sẽ không lại để Tử Phong rơi vào phạm vi nguy hiểm mà nàng không có cách nào khống chế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play