Chương 33: Mặt hồ gợn sóng
Cảnh Thái đế đứng trên đài cao vui mừng nhìn Lạc Tử Phong và Cảnh Dung "tình chàng ý thiếp", lựa chọn của mình vô cùng cính xác đi. Lạc Tử Phong thân là Tương Vương Thế tử nhất định có thể bảo vệ được đứa con gái mà hắn không có cách nào bảo vệ, vậy thì được rồi, vậy thì được rồi....
"Công chúa, đa tạ nàng". Lạc Tử Phong hơi khuynh thân về trước, khom lưng nói bên tai Cảnh Dung. Nếu không có câu nói vừa nãy của Cảnh Dung thì có lẽ nàng vẫn đứng ngốc ở đó, xấu mặt trước nhiều người. Sau này, làm Tương Vương Thế tử, làm Phò mã của Cảnh Dung, có lẽ nàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều cảnh tượng như vậy, sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt tương tự. Ngẫm lại thì cảm thấy quyết định ban đầu rất bất cẩn, thế nhưng chỉ cần đối diện với đôi hồng mâu tỏa ra sắc thái như nắng hoàng hôn kia thì trái tim không bình tĩnh liền từ từ bình lặng. Đây là sức mạnh thế nào, nàng không hiểu được, thế nhưng nàng hiểu rõ một chuyện khác, tất cả những gì của Cảnh Dung nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa. Từ khi đối mặt với gấu đen, Cảnh Dung không để ý bản thân bị thương nguy hiểm cứu nàng thì quan hệ giữa các nàng đã thay đổi. Nàng không còn đơn thuần vì trách nhiệm nhận lời với Cảnh Thái đế mà thực hiện tất cả, bây giờ, Cảnh Dung công chúa là bằng hữu cùng nàng trải qua sinh tử hoạn nạn, càng là ân nhân cứu mạng. Mặc dù đối phương không nghĩ như vậy thì nàng cũng tự ý quyết định. Cảnh Dung công chúa không còn đơn thuần là nữ nhân sắp trở thành thê tử của nàng mà còn là hào bằng hữu mà Lạc Tử Phong sống hai kiếp người này nhận định.
"Thế tử đang nghĩ gì thế, ở trước mặt nhiều người như vậy mà nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt....". Cảnh Dung né tránh không nhìn đến chân thành trong mắt Lạc Tử Phong, bàn tay chạm lên vị trí trái tim mình, nơi đó đã bị thế nhân thương tổn, nàng không cần, cũng sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào trên thế gian này nữa, cho dù là người đã không né tránh mà bảo vệ nàng dưới công kích của gấu lớn.
Động tác né tránh không nhìn vào mắt mình của Cảnh Dung khiến Lạc Tử Phong hiểu nhầm, khiến Lạc Tử Phong không coi Cảnh Dung thành trách nhiệm liền nổi lên tâm tư đùa giỡn vị công chúa "thẹn thùng" này, không những không nghe lời Cảnh Dung dời mắt đi mà còn trắng trợn nhìn thêm, cuối cùng còn nói bên tai Cảnh Dung: "Công chúa không cần để ý đến ánh mắt xung quanh, người sắp trở thành Phò mã của Công chúa là ta chứ không phải ai khác, nàng chỉ cần chuyên tâm để ý hai chúng ta là được rồi".
Cảnh Dung nghe vậy liền ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi đen nhánh của Lạc Tử Phong, cũng nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lạc Tử Phong, ngươi có biết mình đang nói gì không?
Thì ra không phải Cảnh Dung công chúa đang thẹn thùng, vậy lúc nãy nàng ấy nói vậy là có ý gì?
Cảnh Dung và Lạc Tử Phong không tiếng động nhìn nhau vài giây, điều này khiến Cảnh Thái đế đứng một bên có chút nhìn không nổi đôi bích nhân này "mắt đi mày lại", mấy vị quan ngồi dưới đài cũng ồn ào nói Cảnh Thái đế nên tổ chức hôn lễ sớm hơn, nói vài lời linh tinh, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Huyên náo bốn phía ngày càng lớn, hơn nữa ý kiến cũng có xu thế thống nhất, Cảnh Dung nhìn thấy mặt Lạc Tử Phong xoát cái liền đỏ lên thì thở dài. Thật là, rõ ràng là da mặt mỏng mà cứ đi nói mấy lời như vậy a, bây giờ thì tốt rồi, để nàng đến thu thập cục diện hỗn loạn này.
"Phụ hoàng, nhi thần thấy sắc mặt Thế tử có vẻ không khỏe, có lẽ do một ngày mệt nhọc, người xem.....". Muốn thoát khỏi cảnh túng quẫn này tốt nhất là dựa vào Cảnh Thái đế có tiếng nói nhất ở đây, ngay cả Cảnh Dung cũng không chút do dự lôi Cảnh Thái đế ra làm đối tượng giải vây cho các nàng.
Cảnh Thái đế vốn đang đau khổ nghĩ xem có nên thuận theo ý mọi người thay đổi ý chỉ hay không thì vừa vặn nghe được lời này của Cảnh Dung, như được cho cái thang leo xuống, lập tức lấy lí do thân thể Lạc Tử Phong không khỏe vội vàng kết thúc nghi thức trao giải xuân săn lần này, trực tiếp để mọi người về lều nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần no đủ tối nay tham gia yến tiệc. Đuổi xong mọi người rồi, Cảnh Thái đế quay về doanh trướng của mình mới nhớ ra hôn nhân của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung chỉ là giao dịch của hắn và Lạc Tử Phong, hắn sao lại có thể vì diễn xuất của Lạc Tử Phong mà quên sạch mọi chuyện cơ chứ? Lúc trước định hôn lễ vào trung thu bốn tháng sau cũng vì suy tính như vậy, cảm thấy hai người lâu ngày ở chung sẽ bồi dưỡng tình cảm thâm hậu. Dù sao hắn rất có tự tin với dung mạo của đứa con gái hắn thương yêu nhất, hắn tin Lạc Tử Phong ở chung lâu ngày nhất định sẽ nảy sinh ái mộ với Cảnh Dung, nên cũng không vội vã thúc đẩy cuộc hôn nhân chính trị này. Thế nhưng hôm nay nếu không có Cảnh Dung lên tiếng nhắc nhở thì hắn suýt nữa đánh vỡ bố cục của mình, may mà bây giờ nhớ lại, sau này ở phương diện này phải chú ý một chút. Hắn không chỉ muốn Cảnh Dung một đời bình an mà còn muốn nàng một đời hạnh phúc vô ưu.
Sau khi về lều Cảnh Dung liền cho gọi Thanh Nhi, có chút tâm tình không yên sai Thanh Nhi đứng bên cạnh mài mực cho mình. Bây giờ nàng cần luyện chữ tĩnh tâm, có thể nàng muốn đem tất cả mọi chuyện tạm thời đặt xuống một bên. Hơn nữa cũng là lúc nên điều chỉnh tâm tư, trong tay nàng có củ khoai lang nóng là quyền quyết định Hoàng trữ tương lai, đến cuối cùng phải lợi dụng như thế nào để mình không bị hãm trong nguy hiểm, cũng không làm hại đến tương lai vương triều Thanh Lam. Tìm điểm thăng bằng giữa hai chuyện này chính là chuyện khó nhất trên đời.
Một lều trại khác, sau khi xong nghi thức thì Lạc Tử Phong bị hai người Tương Vương và Lạc thừa tướng kéo đi cũng đã thanh tỉnh hơn một chút. Thế nhưng càng tỉnh táo thì càng cảm thấy ngượng ngùng, đỉnh đầu như bốc khói cho thấy nàng không phải người hay bị trêu đùa.
Mà Tương Vương và Lạc thừa tướng sau khi kéo Lạc Tử Phong đến một góc thì liền bắt đầu nổi lên tranh chấp. Lạc Tử Phong nên đi theo về lều của ai tuyệt đối là vấn đề nan giải, cuối cùng dưới sự tấn công ba tấc không nát lưỡi của Lạc thừa tướng thì Lạc Tử Phong liền ngây ngốc vứt bỏ Tương Vương, đi theo Lạc thừa tướng.
Tương Vương cướp ngoại tôn thất bại ủ rủ một lúc liền thôi, cũng chỉ là một hôm thôi, bây giờ Lạc Tử Phong đã là Tương Vương Thế tử, như vậy Tương Vương phủ mới là chỗ của nàng. Hôm nay coi như hắn từ bi, cho Lạc gia và Lạc Tử Phong có cuộc đoàn tụ nho nhỏ đi.
Hoạt động xuân săn kết thúc ba ngày liền tuyên cáo kết thúc, Lạc Tử Phong mới sáng sớm đã bị Lạc thừa tướng giật dây đến vấn an thương thế của Cảnh Dung công chúa. Cũng vừa vặn nàng đang lo lắng cho vết thương của Cảnh Dung, sau khi rửa mặt liền đi đến trước lều của Cảnh Dung, lúc đang đợi người đi thông báo thì nàng tẻ nhạt đứng ngoài cửa lều chờ đợi.
"Đây không phải là Tương Vương Thế tử sao? Sao mới sáng sớm đã chờ trước lều của Cảnh Dung rồi?".
Một giọng nói không quen lắm vang lên cách đó không xa, Lạc Tử Phong trong lúc nhất thời không nhớ mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu liền quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó kinh ngạc mở miệng: "Tứ hoàng tử, sao ngươi cũng đến đây?".
"Hình như mỗi lần bản hoàng tử xuất hiện Thế tử đều kinh ngạc như vậy, không biết Thế tử có thể cho bản hoàng tử biết nguyên nhân hay không?". Cố Hi Hoằng cười rất ôn hòa với Lạc Tử Phong, che giấu tâm tư thật sự của mình dưới nụ cười kia. Lạc Tử Phong a Lạc Tử Phong, để ta nhìn thử xem rốt cuộc ngươi có biết chút gì đó hay không?
Đối mặt với nụ cười của Cố Hi Hoằng, trong lúc hốt hoảng Lạc Tử Phong rõ ràng cảm thấy Cảnh Dung đang ở trước mặt mình. Đương nhiên, bề ngoài của Cố Hi Hoằng và Cảnh Dung không quá giống, thế nhưng lúc cười lại cho người ta cảm giác rất giống. Chỉ có điều, chung quy thì vẫn có sự khác biệt, ít ra đối với nụ cười của Cảnh Dung nàng thấy nhiều hơn là an bình, thế nhưng đến lượt Cố Hi Hoằng thì lại biến thành bất an và sợ hãi. Chỉ là đế vương tương lai mà thôi, đối mặt với đế vương bây giờ cũng không có thất thố như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Lạc Tử Phong sau khi điều chỉnh tâm tình thì cũng có thể tạm thời lấy trái tim bình tĩnh đối mặt với đối phương, giọng điệu trả lời cũng không có dị thường: "Vi thần biết được Tứ hoàng tử kiêm nhiều chức vụ, rất được Hoàng thượng coi trọng, là người bận rộn danh xứng với thực, không nghĩ rằng có thể xảo ngộ, cho nên có hơi chút kinh ngạc mà thôi".
"Là như vậy a", ánh mắt Cố Hi Hoằng phảng phất như có thể nhìn thấu đôi mắt bình tĩnh của Lạc Tử Phong, hơi hơi ung dung vui vẻ nói: "Trong lúc xuân săn thì chức vụ của bản hoàng tử tạm thời có thể tạm dừng, trong lúc rảnh rỗi liền đi xung quanh một chút, Thế tử có thể thường gặp được bản hoàng tử cũng không có gì lạ".
Lạc Tử Phong gật gù, tâm tư không đặt trên câu trả lời của Cố Hi Hoằng cho nên cũng không nghi ngờ hắn, mà dáng vẻ không để ý lắm này của nàng lại bị Cố Hi Hoằng nhìn thấy. Xem ra Tương Vương Thế tử này cũng không biết gì, thế nhưng vì sao hai người bọn họ chạm mặt đối phương lại đều có thể kinh ngạc hoặc ngấm ngầm sợ hãi như vậy?
"Thế tử, ngươi đến rồi!", Cảnh Dung xuất hiện đánh gãy tâm tư Cố Hi Hoằng, cũng thu hút ánh mắt của Lạc Tử Phong.
"Công chúa, ta tới xem thương thế của nàng, đã đắp cỏ Tinh Lung được một ngày rồi, lấy xuống nhìn hiệu quả, nếu khôi phục tốt rồi thì nên dùng một ít kim sang phổ thông, vài ngày nữa cánh tay của Công chúa có thể trắng nõn trơn bóng như ban đầu".
Cảnh Dung gật đầu: "Vậy làm phiền Thế tử giúp ta xem một chút". Nói rồi lại đưa mắt nhìn Cố Hi Hoằng, nở nụ cười xin lỗi với hắn: "Tứ hoàng huynh, bây giờ Cảnh Dung cùng Thế tử có việc trong người, thứ không thể phụng bồi".
"A? Không mời Tứ hoàng tử vào doanh trướng ngồi một lát sao?". Lạc Tử Phong bị Cảnh Dung kéo vào lều hoàn toàn quên mất chuyện tập kích hôm qua có thể cũng có Tứ hoàng tử tham gia, chỉ ngây ngốc hỏi như vậy. Cố Hi Hoằng đứng cách đó không xa tất nhiên nghe được lời này của Lạc Tử Phong, trên mặt lóe lên tia cười không rõ ý vị, sau đó liền rời khỏi khu vực lều của Cảnh Dung, tiếp tục tẻ nhạt tản bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play