Tiểu hoàng đế một kế có thể nào lại bại một kế, lúc này dùng chính là khổ nhục kế. Hoàng đế chính là vạn kim chi khu nếu trên thân thể có một tật xấu thái hậu chắc chắn sẽ lo lắng vạn phần, đến lúc đó chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của Cảnh Thịnh.
"Không tốt thái hậu, không tốt." Trương công công hoảng loạn chạy vào tẩm cung của thái hậu cũng bất chấp lễ nghi này nọ.
"Chuyện gì khẩn trương như thế?" Thi ma ma hỏi.
"Là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng gặp chuyện không hay!" Trương công công sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
"Là Thịnh Nhi sao? Thịnh Nhi sao lại thế?" Vốn đang nghỉ tạm thái hậu nghe Trương công công nói Thịnh Nhi gặp chuyện không hay, vội vàng đứng dậy hỏi.
"Nghe Tiểu Lí Tử nói hôm qua sau khi Hoàng Thượng trở về vẫn không vui vẻ còn nháo muốn xuất cung, khó khăn lắm trấn an xuống ai ngờ ban đêm Hoàng Thượng lại làm ầm ĩ, hôm qua một đêm chỉ mặc áo đơn ở trong viện ngồi một đêm gió, mặc cho ai khuyên cũng không chịu. Sau đó trực tiếp ngất xỉu ở trong viện."
"Thái hậu, ngài không có việc gì chứ?" Thi ma ma đỡ lấy thái hậu, Hoàng Thượng này cũng không biết quý trọng thân thể của mình a.
"Ai gia không có việc gì, còn không chết được. Chúng ta đi xem tên nghịch tử kia đi." Cuối cùng cũng là đứa con của thái hậu, hiện giờ Hoàng Thượng sinh bệnh thái hậu vẫn là đau lòng.
Thi ma ma đỡ lấy thái hậu đi theo Trương công công qua chỗ hoàng đế.
Tiểu hoàng đế sắc mặt tái nhợt nằm trên long sàng, bên cạnh Tống thái y đang giúp nàng bắt mạch.
"Thái y, hoàng nhi thế nào?"
"Hồi bẩm thái hậu, Hoàng Thượng là tích tụ công tâm, hơn nữa hôm qua bị thổi gió lạnh, tà gió xâm lấn, thân thể rất hư."
"Vi thần trước kê đơn thuốc, Hoàng Thượng trước uống thuốc đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống, còn khúc mắc này, muốn tháo chuông thì nên tìm người buộc chuông."
Hoàng đế khúc mắc là cái gì, chính là không cưới được Thiều Yên Nhiên.
Kia thật sự phải đáp ứng với hoàng đế yêu cầu cưới Thiều Yên Nhiên làm hậu sao? Chuyện hôm qua là hoàng đế lần đầu tiên như vậy cương ngạnh, nhiều năm như vậy hoàng đế trong lòng khổ sở thái hậu không phải không biết, chỉ là không có cách nào. Ai bảo nàng trời sinh chính là đứa con của Cảnh gia.
Nhìn hoàng đế khuôn mặt tái nhợt kia thái hậu trong lòng bắt đầu do dự.
"Các ngươi hảo hảo chăm sóc Hoàng Thượng."
Thái hậu trở về Phượng Minh cung.
"Lan nhi, ai gia thật sự phải đáp ứng hoàng đế yêu cầu, làm cho Thiều Yên Nhiên tiến cung sao?"
"Thái hậu, hiện giờ Hoàng Thượng thái độ kiên định, nàng xem ra không cưới Thiều Yên Nhiên không thể, nếu ngài không đáp ứng nô tỳ thật không biết Hoàng Thượng lại làm ra đến chuyện gì."
Thi ma ma một tay nuôi lớn hoàng đế, khi nãy thấy Tiểu hoàng đế bộ dạng ốm yếu kia trong lòng cũng là khó chịu, một nữ tử hoàng đế muốn liền cấp cho nàng đi.
"Không phải ai gia không muốn, chỉ là việc này liên lụy trọng đại. Tần Diệp mang binh xuất chinh vì quốc gia ở chiến trường giết địch, trở về lại phát hiện vị hôn thê của mình bị hoàng đế cướp, ngươi nói hắn sẽ nghĩ như thế nào, còn có thể trung thành và tận tâm vì triều đình vì Đại Lăng sao, chẳng lẽ hắn sẽ không có ý nghĩ khác sao?"
"Nhưng thái hậu ngài sẽ trơ mắt nhìn Hoàng Thượng như vậy sao?"
"Thôi thôi, hoàng đế nàng muốn thế nào thì thế đó đi, ai gia cùng tiên hoàng đến cuối cũng chỉ có nàng, lần này liền như nàng mong muốn đi."
Thái hậu suy nghĩ một phen cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của hoàng đế, cưới Thiều Yên Nhiên có lợi cũng có chỗ hại, còn Tần Diệp, đến lúc đó rồi nói sau. Cùng lắm thì lại vì hắn xem xét một nữ tử tốt khác.
Làm mẫu thân cuối cùng cũng là thiên vị đứa con của mình, cuối cùng cũng là ích kỷ.
"Trương Thuận" thái hậu gọi Trương công công.
"Có nô tài."
"Gọi Thiều thừa tướng tiến cung một chuyến, ai gia có chuyện cùng hắn thương lượng."
"Dạ" Trương Thuận theo lệnh lập tức ra cung đi tìm Thiệu Khang.
Tiểu hoàng đế lần này là bị bệnh thật, vì để đạt được hiệu quả nàng thật sự ở trong viện cho gió thổi một đêm, Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đối với việc này cũng là cảm giác sâu sắc bội phục.
Nếu người không biết còn tưởng rằng hoàng đế là đối với Thiều Yên Nhiên dùng tình thâm sâu đâu, làm sao sẽ biết trong này bí mật không thể cho ai biết.
"Không uống, đắng chết." Hoàng đế ghét nhất uống những thứ đó một chén thuốc đen xì.
"Kia cũng không được, ngài không uống bệnh liền sẽ không tốt." Chiêu Nguyệt không đáp ứng, bảo người ta đem chén thuốc bưng qua, một ngụm một ngụm uy Tiểu hoàng đế uống.
Tiểu hoàng đế chau mày, sớm biết như vậy tội gì chứ, giả bệnh không phải tốt hơn sao.
Cảnh Thịnh uống thuốc xong lại lần nữa quay về long sàng nằm.
"Chỗ mẫu hậu có tin tức gì không? không thể để trẫm ốm đau một trận uổng phí được."
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nghe nói chỗ thái hậu đã nhả ra. Lúc nãy thái hậu kêu Trương công công đi triệu Thiều thừa tướng tiến cung, Hoàng Thượng, không chừng kế hoạch của chúng ta rất nhanh sẽ thành công." Tiểu Lí Tử không giấu được hưng phấn.
"Thật sao? trẫm đã nói khổ nhục kế dùng được rồi. Sớm biết trực tiếp dùng khổ nhục kế, cũng không cần trúng mẫu hậu một cái tát kia." Tiểu hoàng đế đối với chuyện thái hậu đánh mình một cái tát ký ức vẫn còn mới mẻ.
"Hoàng Thượng việc này cuối cùng trước phải có một cái đệm không phải sao? bằng không ngài trực tiếp làm khổ nhục kế thái hậu lại như thế nào biết ngài muốn làm gì, việc này rất dễ dàng bị vạch trần a."
"Nhưng Hoàng Thượng, ngài cưới Thiều Yên Nhiên khi Tần tướng quân trở về chắc chắn sẽ hận chết ngài."
"Nếu hắn không yêu trẫm vậy hận trẫm cũng tốt, cái này cũng là một loại phương thức nhớ trẫm."
Chiêu Nguyệt bất đắc dĩ mắt liếc Tiểu Lí Tử.
"Đều tại ngươi, cấp cho Hoàng Thượng xem cái gì tiểu thuyết ngoài cung, cái này tốt rồi, cũng học được bản lĩnh."
Tiểu Lí Tử oan uổng le lưỡi: "không phải ta cấp cho Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng cứng rắn muốn xem a. Có thể nào chọc giận Hoàng Thượng được ngài sẽ trừ của ta ngân lượng a."
"Thần giữ của, quỷ tham tiền." Chiêu Nguyệt chưa cho Tiểu Lí Tử sắc mặt hoà nhã.
"Các ngươi đây là làm gì? Dám ở trước mặt trẫm không coi vào đâu mắt đi mày lại, khi trẫm là người mù à." Hoàng đế rất bất mãn.
"Ai cùng người kia mắt đi mày lại, là nàng mắt bị mù." Chiêu Nguyệt tức giận nói.
Tiểu Lí Tử cũng nhanh phun ra: "Kia ta cũng vậy mắt bị mù."
"Ngươi" Chiêu Nguyệt khó thở.
Hoàng thành phủ Thừa tướng
Thiều Yên Nhiên đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, Tần Diệp rời kinh đã gần một tháng không biết hắn có hay không mạnh khỏe.
Trong tay còn nắm búp bê khi Tần Diệp rời khỏi tặng cho nàng, nghe nói đây là một đôi, còn một con ở trong tay Tần Diệp.
"Kẽo kẹt" cửa phòng mở ra, nha hoàn Tiểu Thúy bưng một chén tổ yến tiến vào.
"Tiểu thư ngươi lại nghĩ về Tần tướng quân. Tần tướng quân anh dũng vô cùng chắc chắn sẽ bình an trở về, ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ngươi nhưng là Tướng quân phu nhân."
Thiều Yên Nhiên hơi thở dài, không biết sao trong lòng luôn hoảng loạn.
"Tiểu thư, ban nãy lão gia trở về, nhìn dáng vẻ của lão gia tựa như sắc mặt không được tốt."
"Phụ thân không phải tiến cung sao? Chẳng lẽ là trong cung có chuyện gì?" Thiều Yên Nhiên tuy luôn ở khuê phòng, nhưng đối với chuyện trong cung vẫn có chút hiểu biết.
Cũng từng ở miệng của cha biết được Thánh Thượng một việc, trong ấn tượng của Thiều Yên Nhiên đương kim hoàng đế như một đứa trẻ không lớn nổi, cũng khó trách cha sẽ cảm thấy mệt.
Hiện giờ quyền to cũng ở trong tay thái hậu, hoàng đế chỉ như một vật trang trí thôi.
Cửa phòng lại bị gõ vang, Thúy Nhi mở cửa.
"Lão gia"
"Cha"
"Ân, Thúy nhi ngươi lui xuống trước đi, ta có lời cùng Yên Nhiên nói." Thiều Khang vẻ mặt nghiêm túc.
"Cha, xảy ra chuyện gì? tại sao lại mặt co mày cáu như vậy?" Thiều Yên Nhiên quan sát sắc mặt, nàng có loại dự cảm, tâm sự của cha có liên quan đến mình.
"Yên Nhiên, đến ngồi xuống." Thiều Khang gọi Yên Nhiên ngồi bên cạnh mình.
"Ở trong lòng cha Yên Nhiên vẫn là một nhu thuận hảo hài tử, cha cũng biết chuyện ngươi cùng Tần Diệp, cha cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."
"Cha, có chuyện ngài không ngại nói thẳng." Thiều Yên Nhiên nghĩ Tần Diệp xảy ra chuyện.
"Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngài không cần xin lỗi ta." Thiều Yên Nhiên an ủi nói.
"Ngươi có biết, thái hậu gọi ta tiến cung là vì chuyện gì sao?"
Thiều Yên Nhiên lắc đầu.
Thiều Khang bất đắc dĩ thở dài:
"Hoàng Thượng muốn cưới ngươi làm phi."
Thiều Yên Nhiên sắc mặt trắng bệch, vô duyên vô cớ hoàng đế vì sao phải cưới nàng.
"Yên Nhiên, cha muốn cũng là ngươi một câu, nếu ngươi không muốn dù cha liều mạng già này vị trí Thừa tướng này cũng sẽ không làm cho ngươi tiến cung. Cha sẽ lập tức sai người ta đưa ngươi đi chỗ Tần Diệp." Thiều Khang làm quyết định, dù sao cũng phải cho con gái mình chọn lựa.
"Cha, việc này trăm triệu không thể." Có thể nào vì nàng một người mà hy sinh cả nhà đây.
"Cha, thật sự không có biện pháp khác sao?" Thiều Yên Nhiên không muốn gả cho hoàng đế nhưng lại không muốn chính mình liên lụy trong nhà.
"Hoàng Thượng không thú được ngươi làm vợ, không tiếc thương tổn thân thể mình, thái hậu cùng ta đều là bất đắc dĩ."
"Nhưng ta cùng với Hoàng Thượng chưa từng gặp mặt tại sao Hoàng Thượng cố ý muốn cưới ta." Bị người tính trẻ con kia vừa ý cũng không phải là gì chuyện tốt, huống chi Thiều Yên Nhiên không nhớ mình từng gặp qua hoàng đế.
"Chuyện này ta cũng không biết, Yên Nhiên việc này là hạnh phúc cả đời ngươi cho nên quyền lựa chọn ở trong tay ngươi."
Măt kệ con gái làm ra bất cứ lựa chọn gì Thiều Khang đều hỗ trợ.
Thiều Yên Nhiên nhắm mắt lại, trong tay còn nắm thật chặt búp bê kia.
Mở mắt ra lại là một mặt dửng dưng:
"Cha, ta nguyện ý tiến cung."
"Yên Nhiên nhưng là nghĩ kỹ?" Thiều Khang vẫn không nhiều kinh ngạc.
"Vâng, Yên Nhiên quyết định." Yên Nhiên trên mặt lộ ra tươi cười, đó là dùng để an ủi Thiều Khang.
Tâm tư của con gái Thiều Khang sao lại không biết, Yên Nhiên làm như vậy là vì Thiều gia mà hy sinh.
"Yên Nhiên, cha xin lỗi ngươi." Thiều Khang trước mắt áy náy.
"Cha đừng nói như vậy, ngài vất vả dưỡng dục Yên Nhiên, Yên Nhiên hẳn là nên làm như vậy." Cuộc đời này chỉ cần yêu qua một lần là đủ rồi, chỉ có thể nói mình cùng Tần Diệp hữu duyên vô phận, đây là ý trời.
Ba ngày sau khi một đạo thánh chỉ chính thức thay đổi vận mệnh Thiều Yên Nhiên, cũng đã định nàng cùng Cảnh Thịnh cả đời gút mắt cùng ràng buộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT