Tần Tử Long trói lại Tần Diệp quỳ gối ngoài Tuyên Kiên Quyết điện, cung nhân đem đèn lồng thắp sáng cả Tuyên Kiên Quyết điện.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ.

"Làm cho bọn họ vào đi." Cảnh Thịnh ấn ấn huyệt Thái Dương.

Tần Tử Long lôi Tần Diệp vào Tuyên Kiên Quyết điện:

"Tội thần Tần Tử Long tham kiến Hoàng Thượng."

Tần Diệp thì không muốn quỳ xuống, bị Tần Tử Long cứng rắn túm quỳ rạp xuống đất, trên mặt đều là vẻ căm giận.

Cảnh Thịnh khóe miệng co rút, Tần Diệp quả nhiên hận nàng đến tận xương.

"Ái khanh xin đứng lên." Hoàng đế cũng coi như khách khí, mặc kệ như thế nào Tần Tử Long cùng Tần Diệp thắng trận lớn có công, là công thần.

"Thần không dám, hiện giờ đứa con bất hiếu của thần quấy nhiễu Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

Cảnh Thịnh đứng dậy đi đến trước mặt hai người, Tần Diệp vẫn hung tợn nhìn Cảnh Thịnh. Đi vào Cảnh Thịnh mới phát hiện Tần Diệp trên người có thương tích, ngay cả trên mặt cũng có ứ xanh.

Nhất định là vừa rồi lúc Tần Tử Long bắt hắn đã đánh, nói không đau lòng đó là giả, tốt xấu gì cũng là Cảnh Thịnh mối tình đầu, tuy nói chỉ là thầm mến.

"Chắc hẳn trong đó nhất định là có hiểu lầm, Tần đại nhân cần gì phải nghiêm túc như vậy." Được, trẫm là cho các ngươi bậc thang leo xuống.

Tần Tử Long mặc dù không quá hiểu rõ hoàng đế tại sao nói như vậy nhưng hắn bỏ qua như vậy chính là không muốn truy cứu chuyện này, nhưng e rằng chuyện Tần Diệp ban đêm xông vào hoàng cung đã huyên náo mọi người đều biết, dù hoàng đế không trách tội nhưng đại thần cùng dân chúng có thể nào bỏ qua.

"Hoàng Thượng, Diệp nhi lỗ mãng quấy nhiễu thánh an cần phải chịu chút đau khổ này mới có chút giáo huấn." Tần Tử Long là hạ quyết tâm phải để hoàng đế phạt Tần Diệp, bằng không như thế nào lấp được miệng thiên hạ.

Hoàng đế đối với Tần Diệp trước giờ rất tốt hắn cũng là biết.

"Việc này" Cảnh Thịnh khó xử.

"Thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!" Tần Tử Long lại thỉnh cầu.

Tần Diệp chỉ cúi đầu, hoàng đế không có trách tội hắn nhưng không có nghĩa là hắn tha thứ cho Cảnh Thịnh, đoạt vợ người thù này phải trả.

Mặc dù ngươi là hoàng đế lại thế nào, ở trong mắt Tần Diệp, Cảnh Thịnh hoàng đế này cũng chỉ là một vật trang trí thôi, cả ngày chơi đùa cùng người trong cung vốn không xứng làm hoàng đế, hắn không hiểu tại sao Tần Tử Long biết rõ hoàng đế là một kẻ bất lực còn muốn trung thành và tận tâm phụ tá như vậy, tuy Tần Diệp cũng không có lòng mưu phản, nhưng vẫn không phục lắm.

"Được rồi, như vậy sẽ phạt 30 đại bản tốt lắm." Cảnh Thịnh làm ra đau lòng quyết định.

30 đại bản đối với ban đêm xông vào hoàng cung nói rõ là quá nhẹ, nhưng mà tốt xấu gì cũng là trừng phạt, như vậy các đại thần hẳn là sẽ không nói được gì.

"Tạ ơn Hoàng Thượng."

"Không cần cảm tạ trẫm." Đánh còn tạ ơn trẫm, trẫm làm sao chịu đựng được đây.

"Đã không còn sớm, các ngươi lĩnh phạt rồi trở về nghỉ ngơi đi." Hành quân đánh giặc cũng là cần thể lực.

Tần Diệp vẫn đều không nói chuyện, Cảnh Thịnh biết chuyện Tần Diệp xông vào hoàng cung tám phần là vì mình cưới người trong lòng của hắn nên tìm đến mình tính sổ.

Nhưng hắn làm như vậy không khỏi quá mức xúc động đi, xem ra Thiều Yên Nhiên ở trong lòng Tần Diệp vị trí là không người nào thay thế. Nghĩ đến đây Cảnh Thịnh có chút ăn dấm, thêm khi nãy ở Ngưng Hòa cung rõ ràng Thiều Yên Nhiên đã muốn vì Tần Diệp mà cầu xin, hai người thật đúng là tình chân ý thiết a.

Duy chỉ có trẫm một người là nhân vật phản diện cố hết sức cũng không lấy lòng được, rõ ràng là càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng ủy khuất, thầm mến một người dễ dàng sao.

Nếu mình là công chúa sớm đã muốn mẫu hậu ban chỉ gả cho Tần Diệp, cho nên nói lỗi này vẫn là phải trách mẫu hậu cùng tiên hoàng.

Cảnh Thịnh trước kia không ít lấy lòng Tần Diệp, nhưng thằng nhãi này một mực chính là xem cũng không xem nàng.

Cho nên mới nói tìm một người ngươi yêu không bằng tìm một người yêu ngươi, nhưng trong thiên hạ rộng lớn đi đâu tìm một người thật sự yêu trẫm đây? Vẫn là một nữ tử thân phận, gian nan a. Hiện giờ thật sự chỉ có thể là cùng Thiều Yên Nhiên hảo hảo mà sống.

Tần Tử Long nói muốn hắn tự mình hành hình Cảnh Thịnh cũng đồng ý, thật không hỗ là đại công vô tư phụ thân, kia 30 roi đó là dùng hết cường tráng đánh vào Tần Diệp trên người.

Đoán Tần Tử Long là hạ độc thủ không nương tay, mới mấy roi đã đánh nát một gậy, điều này làm Cảnh Thịnh ngồi xem không rét mà run.

Kia nhưng thân là cha nga, ngẫm lại phụ hoàng đối với trẫm vẫn không tệ, mẫu hậu kỳ thực cũng rất là thiện lương. Ít nhất không có bị thảm như vậy a.

Nhìn Tần Diệp bị phạt Cảnh Thịnh hết sức lo lắng, đánh vào thân ngươi đau ở ta lòng, đáng tiếc ngươi lại không hiểu ta đối với ngươi tình ý.

30 roi đánh xuống Tần Diệp thật sự không hừ một tiếng, rốt cuộc là người tập võ cũng kiên cường hơn người khác.

Tổng cộng đánh nát 7 gậy đại bản rốt cuộc đã xong, Tần Diệp cựquậy đứng lên, Cảnh Thịnh thấy thế muốn tiến lên nâng nhưng cuối cùng vẫn không có động tĩnh.

"Được rồi, đánh cũng đánh, việc này đến đây thôi. Giờ dần đã đến trẫm phải thượng triều, các ngươi hồi phủ nghỉ ngơi đi." Mau trở về thượng dược đi.

Cảnh Thịnh không đành lòng lại liếc nhìn Tần Diệp, hiện giờ nháo như vậy đoán chừng hai người tình cảm cũng hoàn toàn đoạn tuyệt. Tần Diệp cùng Cảnh Thịnh vốn đã không có tình gì đáng nói, chỉ là Tiểu hoàng đế nhất sương tình nguyện thôi.

Tần Tử Long mang Tần Diệp đi, hoàng đế nhìn Tần Diệp bộ dạng một bước một bước thầm nghĩ, kỳ thực vẫn rất đau đi.

"Hoàng Thượng, tới thời gian lâm triều." Tiểu Lí Tử không thể không nhắc nhở, Tần tướng quân sớm đã đi không còn bóng dáng, ngài còn nhìn cái gì a.

"Ân, đi thôi."

"Ngài y phục còn chưa đổi đâu" Vào triều phải mặc triều phục a.

"Ngươi đi Ngưng Hòa cung mang tới cho trẫm, trẫm ở phía sau điện chờ. Nếu hoàng hậu hỏi chuyện có liên quan đến Tần tướng quân ngươi nói ngươi không biết, trẫm sẽ tự cùng nàng nói."

"Vâng"

Đúng như Cảnh Thịnh dự đoán, Thiều Yên Nhiên thấy Tiểu Lí Tử tới lấy y sam liền hỏi về chuyện Tần Diệp, Hoàng Thượng là xử trí như thế nào?

Chỉ đánh roi thôi. Tiểu Lí Tử lén nói với Thiều Yên Nhiên.

"Hoàng Thượng vốn không cho nô tài nói, nhưng Hoàng hậu nương nương lo lắng như vậy nô tài cũng chỉ nói có tí tẹo." Tiểu Lí Tử vẻ mặt xin lỗi nhìn hoàng đế.

"Quên đi, đã biết ngươi nô tài này là một đầu tường cây cỏ mà." (gió chiều nào theo chiều đó)

Lúc lâm triều một vài đại thần vẫn đối với chuyện có liên quan đến Tần Diệp xông vào cấm cung mà bàn tán, nhưng hoàng đế không có chút ý muốn đề cập đến, cũng là không tốt nói cái gì nữa.

Hơn nữa nghe nói Tần Diệp này đã bị phạt, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Hoàng đế hạ triều cũng không đi Ngưng Hòa cung, không biết tại sao nàng đột nhiên không muốn gặp Thiều Yên Nhiên. Vì Tần Diệp nháo như vậy, vốn hôm nay cử hành nghi thức hoan nghênh cũng đã không bệnh mà chết, nhưng mà Tần Tử Long mang binh có công, khánh công yến tiệc này vẫn là phải làm, việc này vốn là chuyện lòng người tán thành.

Khánh công yến tiệc tại 3 ngày sau cử hành, đến lúc đó Tần Diệp thương tích cũng sẽ tốt hơn một chút.

Thật không biết khi đó Tần Diệp nhìn thấy Thiều Yên Nhiên hai người sẽ thế nào đây, ngẫm lại cũng là thật thú vị a.

Cảnh Thịnh đã nghĩ đến tình cảnh như vậy, khi Tần Diệp biết mình cưới người hắn yêu, tất nhiên là phẫn nộ, bởi vậy Tần Diệp lại nhìn không vừa mắt Cảnh Thịnh.

Thất tình thôi, ai không có một thời không thoải mái về tình cảm đâu, Tiểu hoàng đế tự an ủi mình như vậy.

"Hoàng Thượng, thái hậu thỉnh ngài đi Phượng Minh cung."

Nhất định là vì chuyện sáng sớm, không biết mẫu hậu sẽ phải lải nhải cái gì đây.

Tiểu hoàng đế cảm thấy thật mệt, quả thực mình không thích hợp làm một quân chủ quyết đoán anh minh, vẫn làm người đùa giỡn với đời người vui hơn.

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Không ngờ Thiều Yên Nhiên cũng ở đây.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

Nhìn thấy Thiều Yên Nhiên trong lòng Cảnh Thịnh lại càng không thư thái, không biết tại sao chỉ cần nghĩ đến Thiều Yên Nhiên đối với Tần Diệp quan tâm trong lòng Cảnh Thịnh cũng rất không phải tư vị.

Có thể nào là mình ghen tị, được rồi, dù ghen cũng là ăn Tần Diệp dấm chua, cùng nàng Thiều Yên Nhiên nửa phần quan hệ cũng không có.

Cảnh Thịnh trong lòng nghĩ như vậy đương nhiên cũng không cho Thiều Yên Nhiên sắc mặt hoà nhã, chỉ điềm tĩnh ứng lời.

"Ai gia có nghe nói chuyện của Tần Diệp, Hoàng Thượng xử lý như vậy ai gia cũng thấy hợp lý, dù sao Tần gia có công với Đại Lăng, nhẹ tội khiển trách cũng là lấp được miệng thiên hạ."

"Nhi thần vốn không có ý nghĩ muốn phạt Tần Diệp, thêm là hoàng hậu cũng cầu tình, trẫm đương nhiên không tốt bác bỏ ý của hoàng hậu. Trừng phạt nhỏ răng đe, ta nghĩ Tần Diệp về sau sẽ không dám tái phạm."

Thái hậu đương nhiên là biết Thiều Yên Nhiên cùng Tần Diệp quan hệ, hiện giờ lại bị Cảnh Thịnh nói ra như vậy, Thiều Yên Nhiên vẫn nhớ thương tình cũ Tần Diệp, lại nhìn sắc mặt Cảnh Thịnh vẫn không được tốt, liền hiểu ra đạo lý trong đó.

"Được rồi, việc này cũng dừng ở đây thôi, các ngươi cũng mệt mỏi, cũng trở về nghỉ ngơi đi." Thái hậu cố ý làm cho Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên cùng rời khỏi.

"Như vậy nhi thần cáo lui."

Biết hoàng đế khí không thuận, Thiều Yên Nhiên cũng là không nói lời nào.

Cảnh Thịnh để ý cũng không để ý tới Thiều Yên Nhiên một mình trở về Kiền Thanh điện, nói là buổi tối không đi Ngưng Hòa cung, sẽ ở Kiền Thanh điện trụ.

Hoàng đế tâm tư vốn chính là vui giận hay thay đổi, huống chi là Cảnh Thịnh.

Có lẽ là đã nhiều ngày quen cùng Thiều Yên Nhiên cùng nhau ngủ, hiện tại một thân một mình ngủ thật đúng là không ngủ được, lăn qua lộn lại cũng không thể ngủ.

"Người đâu." Cảnh Thịnh vô cùng bực bội.

"Hoàng Thượng, ngài sao thế?" Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt vừa nghe hoàng đế kêu to vội vàng tiến vào.

"Trẫm không ngủ được."

"Không ngủ được sao? Hoàng Thượng, có thể nào là buổi chiều ngài ngủ quá nhiều không?" Tiểu Lí Tử đoán, hoàng đế sau khi từ chỗ thái hậu ấy trở về liền ngủ, khi đó vẫn là ngủ thẳng tới dùng bữa tối.

Bây giờ còn ngủ được chính là có quỷ.

"Không phải, buổi chiều trẫm mới ngủ một canh giờ vậy cũng coi như ngủ sao?"

Đâu chỉ một canh giờ, nhưng mà Tiểu Lí Tử cũng không dám phản bác.

"Hoàng Thượng không ngủ được, nếu không đọc sách đi, mỗi lần ngài vừa nhìn thấy sách không bao lâu sau sẽ ngủ." Chiêu Nguyệt đề nghị trái lại không tệ, dù sao Cảnh Thịnh vừa thấy sách sẽ chóng mặt sau đó liền khò khò ngủ.

"Không phải, lần này đọc sách cũng không dùng được." Tiểu hoàng đế đối với gián tiếp giễu cợt như vậy tỏ vẻ rất bất mãn, nàng không cần đọc sách.

"Vậy Hoàng Thượng muốn làm gì, đại buổi tối này chứ?" Chiêu Nguyệt không hiểu.

"Nhanh tới thay quần áo cho trẫm, trẫm muốn đi Ngưng Hòa cung." Tiểu hoàng đế trực tiếp xốc chăn lên muốn rời giường.

Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử tiến lên hỗ trợ.

"Hoàng Thượng, nhìn trời cũng đã trễ thế này, Hoàng hậu nương nương sợ sớm đã nghỉ ngơi, ngài đi qua như vậy có tốt không?"

Nói là nói như vậy có điều vẫn giúp hoàng đế mặc y phục.

"Ngài lúc buổi chiều còn nói không đi Ngưng Hòa cung, sao lúc này lại muốn đi chứ?" Chiêu Nguyệt khó hiểu.

"Trước khác nay khác, buổi chiều trẫm nói chính là nói dỗi, không biết tại sao không có hoàng hậu ngủ ở bên cạnh trong lòng trẫm luôn không yên." Tiểu hoàng đế quyết định cùng bọn họ chia sẻ một chút tâm sự của mình.

"Là như thế sao? Có thể nào Hoàng Thượng ngài đã thích Hoàng hậu nương nương?" Tiểu Lí Tử há to miệng nói.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó. Trẫm sao sẽ thích nàng, trẫm thích chính là Tần Diệp, theo lý thuyết Thiều Yên Nhiên coi như là tình địch của trẫm, trẫm sao sẽ đi thích tình địch." Cảnh Thịnh một mực phủ nhận.

"Hoàng Thượng đừng kích động a, nô tài không phải là phân tích cho ngài thôi sao. Nếu ngài không thích Hoàng hậu nương nương tại sao không có nàng ngài không ngủ được chứ?"

Chiêu Nguyệt cảm thấy Tiểu Lí Tử phân tích rất có đạo lý, đã nhiều ngày hoàng đế cùng hoàng hậu ở chung rất không tệ, người không biết còn tưởng rằng các nàng vợ chồng hòa thuận, ân ái vô cùng đâu.

"Các ngươi cũng đừng quên thân phận thực sự của trẫm, nếu thật sự thích Thiều Yên Nhiên vậy trẫm chẳng phải là trở thành đoạn tay áo sao? Thích Tần Diệp là bình thường, nếu thích Thiều Yên Nhiên như vậy mười phần sai." Tiểu hoàng đế bào chữa, đây là vấn đề quan trọng a.

"Như vậy nô tài cũng không biết, nếu ngài không thích Hoàng hậu nương nương nô tài thật không nghĩ ra được lý do khác."

"Ai" ba người thở dài.

"Vậy ngài còn đi chỗ Hoàng hậu nương nương không?"

"Đi a, tại sao không đi, trẫm ngày mai còn phải lâm triều, đừng chậm trễ nhanh chút đi."

"Thông báo cũng không cần, trực tiếp đi thôi." Trong hoàng cung Cảnh Thịnh là lớn nhất, nàng muốn đi chỗ nào liền đi chỗ nào, muốn khi nào đi thì khi đó đi.

Lúc này Thiều Yên Nhiên vừa ngủ không lâu, hôm nay Cảnh Thịnh nói sẽ không đến Ngưng Hòa cung cũng vui vẻ yên tĩnh.

Đối với tính tình của nàng chợt nóng chợt lạnh Thiều Yên Nhiên đã tập mãi thành thói quen, chính là một đứa trẻ hư hỏng không lớn lên nổi, đây là Thiều Yên Nhiên đối với Cảnh Thịnh làm khẳng định.

Đối với chuyện của Tần Diệp trong lòng Thiều Yên Nhiên hoặc ít hoặc nhiều vẫn có vướng bận, là mình có lỗi với hắn trước, lại là vì chuyện này làm hại hắn bị phạt, Thiều Yên Nhiên có chút băn khoăn.

Chỉ trách họ quả thật hữu duyên vô phận, mặc kệ Tần Diệp có thể hay không tiếp nhận, rất nhiều chuyện đã không trở về được, thật sự không trở về được.

Thiều Yên Nhiên cũng chỉ có thể thở dài, cả đêm đàn khúc táng tuyết, trong đầu lại hiện lên bóng dáng hai người.

Tần Diệp cuồng dại cùng Cảnh Thịnh đùa giỡn với đời khuôn mặt tươi cười.

Quả nhiên chờ Cảnh Thịnh đi vào Ngưng Hòa cung hoàng hậu đã nghỉ ngơi, cả Ngưng Hòa cung cũng ở trong một mảnh đen tồi, không giống Cảnh Thịnh ở đây là cái loại sáng.

"Hoàng Thượng, nô tỳ liền đi bẩm báo." Là cung nữ bên cạnh Thiều Yên Nhiên.

"Không cần, trẫm tự mình đi vào là được."

Cảnh Thịnh cho lui bọn Tiểu Lí Tử tự đi vào phòng ngủ, Thiều Yên Nhiên vẫn chưa ngủ sâu, nàng tựa như nghe được tiếng cửa mở rồi lại khép lại.

Nàng biết là có người vào, người nọ động tác rất nhẹ.

Này đại ban đêm chính là ai chứ?

"Thanh Liên là ngươi sao?" Thiều Yên Nhiên nâng lên nửa thân thể cố gắng nhìn về cửa, nhưng không nghe tiếng trả lời gì.

Cảnh Thịnh chợt nghe Thiều Yên Nhiên kêu to trong lòng nảy lên ý trêu chọc, cố ý muốn hù dọa Thiều Yên Nhiên, sau đó nghĩ sao liền làm vậy.

Nàng không trả lời Thiều Yên Nhiên, mà cố ý chậm rãi ở trong phòng đi lại.

Bên trong cũng không có đốt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.

Hồi lâu không nghe đáp lại, Thiều Yên Nhiên chắc chắn là có người vào phòng, lại không phải cung nữ Thanh Liên, đã trễ thế này rốt cuộc là ai dám xông vào hoàng hậu tẩm cung, còn như thế lén lút.

Có thể nào là thích khách không? Thiều Yên Nhiên bị suy đoán của mình làm hoảng sợ.

Nàng thuận tay cầm một cái ngoại y khoác lên trên vai, xuống giường muốn đi đốt đèn, lại bị bóng đen chợt tới hoảng sợ.

"Ngươi là người phương nào?" Xuất phát từ bản năng, Thiều Yên Nhiên trực tiếp nắm lên một thứ đập về phía bóng đen.

"Ai u" Cảnh Thịnh vừa vặn bị đập. Ăn trộm gà còn có thể nào mất luôn nắm gạo a.

"Hoàng Thượng sao?" Nghe xong giọng nói xác định người nọ chính là hoàng đế Cảnh Thịnh.

Bị đập trong lòng Cảnh Thịnh tức giận không nhẹ, ông trời rõ là thật không có mắt mà. Nàng từ trên mặt đất đứng lên không đợi Thiều Yên Nhiên kịp phản ứng trực tiếp một cái ôm nàng đem nàng quăng ở trên giường, tiếp theo hung tợn đè ép lên.

Chờ Thiều Yên Nhiên phục hồi tinh thần lại là lúc mình đã bị Cảnh Thịnh đặt ở dưới thân, từ khi thành thân về sau đây là lần đầu tiên các nàng thân mật tiếp xúc, Thiều Yên Nhiên không biết hoàng đế kế tiếp muốn làm gì theo bản năng muốn chống đẩy, nhưng Cảnh Thịnh chính là không cho nàng như ý, nàng càng là chống đẩy, Cảnh Thịnh dựa vào lại càng gần, đến cuối cùng hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau. Giống nhau dồn dập, giống nhau nặng nề.

"Hoàng Thượng, thần thiếp không biết là Hoàng Thượng cầu thỉnh Hoàng Thượng thứ tội." Thiều Yên Nhiên cuối cùng vẫn là ngừng vùng vẫy.

"Hừ." Một tiếng này là từ trong mũi Cảnh Thịnh hừ ra, có thể nghĩ nàng có bao nhiêu tức giận, nhưng ôm ý xấu rõ ràng là ngươi nga, còn có thể thế nào để ý.

Hơn phân nửa đêm nếu là người khác cũng đều sợ tới mức không nhẹ.

Thiều Yên Nhiên thân thể mềm mại vô cùng, vốn chỉ mặc áo ngủ khi nãy bị Cảnh Thịnh ôm như vậy trên vai áo khoác sớm đã không biết quăng đi nơi nào, dán sát áo ngủ Cảnh Thịnh có thể cảm nhận được nhiệt độ của Thiều Yên Nhiên, còn có cái loại hương thơm chỉ riêng thuộc về nàng.

Điều này làm Cảnh Thịnh lại cảm thấy ngẩn ngơ, Tiểu Lí Tử nói mình là thích Thiều Yên Nhiên, là thật sao?

Trong bóng đêm Cảnh Thịnh không thấy Thiều Yên Nhiên biểu tình, có điều có thể từ trong hô háp của nàng biết được Thiều Yên Nhiên cũng là khẩn trương đi.

Phải, hai người cũng đã thành thân lâu như vậy mình cũng chưa chạm qua nàng, mặc cho ai đều hoài nghi.

Nghĩ đến đây Cảnh Thịnh bắt đầu đỏ mặt, chuyện phòng the của hai nữ tử là làm như thế nào đây? Lúc trước có chút tò mò nàng lén gọi Tiểu Lí Tử tìm một vài tư liệu, sau khi xem cũng là xấu hổ vô cùng.

Hiện giờ đối mặt với dáng người tuyệt mỹ như vậy Cảnh Thịnh trong lòng lại bắt đầu rục rịch, có thể nào mình quả thật đoạn tay áo, lúc này cũng tốt nếm một ngụm.

Cảm nhận được Cảnh Thịnh hơi thở kề sát, Thiều Yên Nhiên đã ngừng vùng vẫy nhắm mắt lại, tuy trong bóng đêm căn bản không thấy đối phương nhưng nàng vẫn không muốn đối mặt Cảnh Thịnh, một người mình không yêu lại muốn đoạt thân thể mình, nhưng chuyện này lại chính là thiên kinh địa nghĩa, vì hắn là phu quân của mình, danh chính ngôn thuận phu quân, không có một chút lý do cự tuyệt.

Tại lúc Thiều Yên Nhiên cảm thấy đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì, thì Cảnh Thịnh cũng đột nhiên mà rời ra, nàng từ trên người Thiều Yên Nhiên bò xuống.

Vẫn không làm được, mặc dù có xúc động muốn phóng túng một chút nhưng thiện lương Cảnh Thịnh vẫn không thể đối đãi Thiều Yên Nhiên như vậy.

Cảm thấy trên người sức nặng giảm bớt, Thiều Yên Nhiên lại mở mắt, nàng nhìn thấy một bóng đen ngồi bên cạnh mình.

Đối với hoàng đế dừng cương trước bờ vực Thiều Yên Nhiên trong lòng có chút nghi hoặc, nguyên nhân hoàng đế không chạm vào nàng có thể hay không là yếu nhược.

Cảnh Thịnh ngồi đưa lưng về phía Thiều Yên Nhiên, bỗng nhiên trong lòng có chút ảo não, nàng lần đầu tiên cảm thấy hối hận, thật sự không nên vì bản thân tâm tư mà cưới Thiều Yên Nhiên.

"Xin lỗi" Cảnh Thịnh rầu rĩ nói, đúng là bất đắc dĩ cùng áy náy.

"Hoàng Thượng tại sao?" Cái này Thiều Yên Nhiên càng thêm xác định suy đoán lúc nãy.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm đi." Cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với Thiều Yên Nhiên, hoàng đế như trốn chạy ra Ngưng Hòa cung.

"Hoàng Thượng sao ngài lại trở ra?" Tiểu Lí Tử tò mò hỏi.

Cảnh Thịnh thần tình sương lạnh một chữ không nói, chạy thẳng hướng đến tẩm cung của mình đi.

Chiêu Nguyệt đẩy Tiểu Lí Tử khủy tay, bảo hắn đuổi theo.

Vội vàng đến lại vội vàng đi, Hoàng Thượng rốt cuộc ngài là làm sao vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play