Tiếp tục đi về phía trước, Hàn Y Lãnh đột nhiên nghe thanh âm có người đến. Liền thấy Tống Linh Ngọc từ đằng xa tung tăng đi tới, Hàn Y Lãnh vội nói: "Tống sư muội!"

Tống Linh Ngọc nhìn thấy Hàn Y Lãnh, vui vẻ nói: "Sư huynh, sao lại tới đây?"

Hàn Y Lãnh nói: "Muội không tới hội họp với chúng ta, mọi người đều rất lo lắng."

Tống Linh Ngọc tự động bỏ qua chữ mọi người, nghe sư huynh nói lo lắng, trong lòng nàng liền ngọt như uống mật. Tống Linh Ngọc có chút ngượng ngùng nói: "Ta không sao, không cần lo lắng."

Hàn Y Lãnh thầm nghĩ nhìn cũng biết mà, ngươi vừa rồi còn vui vẻ tung tăng. Hắn nói: "Sư muội có chuyện gì vui vẻ sao?"

Lấy được một động phủ của Âm Thần tôn giả chắc hẳn coi như chuyện vui đi, Tống Linh Ngọc tuy rằng thích Hàn Y Lãnh, nhưng cũng sẽ không chuyện gì đều nói hết cho hắn. Nàng cười lắc đầu, nói: "Không có a."

Hàn Y Lãnh cảm thấy Tống Linh Ngọc có chuyện gạt hắn, nhưng mà hắn cũng không tiện truy hỏi, một tu sĩ có bí mật của riêng mình là bình thường. Hàn Y Lãnh liền nói: "Đi thôi, hôm nay chúng ta trở về La Phù đi."

Vốn dĩ không phải bí cảnh hung hiểm gì, một đám người La Phù tiến vào lại nhiều lần gặp phải nguy hiểm, tất cả mọi người cảm thấy có thể mình đi vào tư thế không đúng. Cộng thêm linh thảo Băng Sương Ngư đều thu được không ít, cũng không tính là tay không mà về, cho nên mọi người cũng không có ý kiến gì, theo Hàn Y Lãnh rời khỏi bí cảnh.

Mới vừa trở lại La Phù mọi người liền bị sợ hết hồn, bởi vì La Phù lại khắp nơi giăng đèn kết hoa một mảnh hỉ khí dào dạt.

Một sư muội tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chưởng môn muốn kết hôn?"

"Nhưng mà râu chưởng môn đến một cọng đen còn không tìm được."

"Ngươi biết cái gì? Tu sĩ chúng ta tuổi căn bản không trọng yếu, làm cho ta kỳ quái chính là ai nguyện ý gả cho chưởng môn?"

Đây là một vấn đề đáng giá suy nghĩ sâu xa, tất cả đệ tử đều bị cái vấn đề này khốn nhiễu. Sau khi đám người Hàn Y Lãnh trở về rất nhanh đã có người tới tìm, "Đại sư huynh Tống sư tỷ, mọi người rốt cuộc trở lại rồi, chưởng môn đang tìm các ngươi."

Hàn Y Lãnh và Tống Linh Ngọc mặt đầy vi diệu, lòng nói chẳng lẽ chưởng môn muốn hai người họ làm đồng tử bưng hoa dắt váy? Nhưng mà bọn họ đã không còn nhỏ nha.

Hai người mặt không hiểu ra sao đi tìm chưởng môn, chưởng môn nhân gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, ngồi ngay ngắn ở trên bảo toạ nhìn hai người, liền cười nói: "Các con rốt cuộc trở lại rồi, may mà về kịp."

"Sư phụ."

Hai người hành lễ xong, Hàn Y Lãnh nói: "Không biết sư phụ tìm chúng con có chuyện gì?"

"Đại hỷ sự." Chưởng môn vui tươi hớn hở nói.

Hàn Y Lãnh và Tống Linh Ngọc hai mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được nội dung giống nhau, xong rồi, sư phụ thật muốn làm đám cưới.

Liền nghe chưởng môn nói: "Y Bạch tổ sư của bổn môn trước đây không lâu đột phá tu vi xuất quan, bây giờ đã là Nguyên Thần chân nhân, thầy muốn để cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ của bổn môn đi đến các phái phát thiệp mời, mời các đạo hữu tới La Phù tham gia Nguyên Thần đại điển."

Hàn Y Lãnh mặt kinh hỉ: "Thật sao?"

Tống Linh Ngọc thì nghĩ, hóa ra La Phù thật sự có một tổ sư bế quan nhiều năm, trời đất vậy là đã bao nhiêu năm? Có phải là già đến không còn hình người?

"Đây cũng là đại hỷ sự a." Thân là đại sư huynh Hàn Y Lãnh đương nhiên biết có một Nguyên Thần chân nhân đối với môn phái có ý nghĩa như thế nào, hắn kích động nói: "Sư phụ, con và sư muội cùng đi đưa sao?"

Chưởng môn vuốt râu nói: "Tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ của bổn môn đều đi rồi, nhân thủ vốn eo hẹp, hai con tự mình lên đường đi."

Tống Linh Ngọc âm thầm đáng tiếc, lại bỏ lỡ cơ hội cùng sư huynh đơn độc ở riêng với nhau.

Tống Linh Ngọc cầm thiệp mời đi Côn Luân đưa tin, trước khi đi nghe nói Hàn sư huynh kêu Viên Phỉ bồi hắn cùng đi. Nàng vừa tức giận lại hết cách, đột nhiên hối hận bản thân đột phá đến Trúc Cơ kỳ. Nếu như bản thân vẫn chỉ là Luyện Khí kỳ, có lẽ có thể đi theo sư huynh rồi.

Tống Linh Ngọc đang khó chịu, đột nhiên nghĩ tới mình còn có cái hệ thống thần thông quảng đại, nàng nói: "Hệ thống hệ thống."

Đào Nhiên: "Chuyện gì?"

Hắn thầm nghĩ Tống Linh Ngọc hiện tại không chỉ không có tích điểm còn nợ mình năm mươi điểm, nàng kêu mình có thể có chuyện gì?

Tống Linh Ngọc nói: "Có đan dược gì có thể mê hoặc lòng người không?"

Đào Nhiên: "..." Nàng muốn làm cái gì?

Đào Nhiên nghĩ một chút, nói: "Âm Dương Hợp Hoan Tán chính hãng do Hợp Hoan Tông xuất phẩm, một ngàn điểm một viên."

"Thật là đắt nha..."

Tống Linh Ngọc đầy mặt đau lòng nói: "Thật không hổ là Âm Dương Hợp Hoan Tán trong truyền thuyết, ý? Ta nói là mê hoặc lòng người, hệ thống tại sao đề cử Âm Dương Hợp Hoan Tán?"

Đào Nhiên: Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì.

Bất quá thuốc này cũng coi như đề cử trúng tâm khảm Tống Linh Ngọc, nghe nói Âm Dương Hợp Hoan Tán của Hợp Hoan Tông đã sớm tuyệt diệt này diệu dụng vô cùng, người dùng qua đều nói tốt. Bản thân nếu cùng sư huynh dùng, có lẽ hắn sẽ đem Viên Phỉ quên đến sau ót.

Trong lòng Đào Nhiên có cảm giác bức thiết, Tống Linh Ngọc đã không dằn nổi muốn dùng thuốc, xem ra mình phải nhanh một chút giúp nàng tăng lên tu vi a. Muốn đưa đồ cho Tống Linh Ngọc, thì phải bắt Tống Linh Ngọc làm nhiệm vụ, Đào Nhiên đảo qua thần thức, phát hiện trên mặt biển có một chiếc thuyền bị hải quái tập kích.

Đúng là ngủ gà ngủ gật có người đưa gối, Đào Nhiên nói: "Nhiệm vụ chi nhánh mỗi ngày làm một việc thiện, phía trước có chiếc thuyền bị hải quái tập kích, thỉnh đi phía trước cứu viện, nhiệm vụ hoàn thành thưởng hai trăm tích điểm, nhiệm vụ thất bại khấu trừ một trăm tích điểm."

Nghe nội dung nhiệm vụ, Tống Linh Ngọc cảm động lệ nóng doanh tròng, cuối cùng không cần tích điểm số âm nữa rồi.

Trên một chiếc tàu thủy chở khách kích cỡ lớn, tràn lan người kinh hoảng thất thố. Phía trên tuy chủ yếu là người Trung Quốc, nhưng mà cũng không ít người ngoại quốc. Vốn dĩ mới du lịch Châu Âu trở lại, không ngờ sẽ ở trong biển đụng phải quái vật kinh khủng như vậy. Từng cái xúc tu khủng bố vươn ra, tàu thủy lớn như vậy lại sắp bị làm cho lật thuyền.

Không ít người liền nhớ lại các bộ phim điện ảnh về tai họa từng xem qua, cái gì Hàm cá mập cái gì Bạch tuộc khổng lồ, không ngờ trên thế giới thật sự có loại quái vật này.

"Thượng đế ôi..."

Mấy người tín đồ tôn giáo đã tay trong tay ngồi chung một chỗ chuẩn bị chờ chết, người trên thuyền hoảng sợ chạy trốn tứ tán. Mấy người Trung quốc mặt tái nhợt nói: "Mẹ nó chỉ biết ở chỗ này tập kích lão tử, có bản lãnh tới Trung Quốc a, lão tử lập tức bỏ vốn đầu tư KFC, để cho ngươi gia nhập bữa ăn sang trọng."

Tống Linh Ngọc xa xa nhìn thấy hải quái kia, phát hiện chỉ là Luyện Khí kỳ, chẳng qua hình thể tương đối lớn mà thôi. Đối phó nó còn không phải tiện tay là xong sao? Tống Linh Ngọc bay qua, liền hướng về đỉnh đầu hải quái vỗ tới một đạo Chưởng Tâm Lôi.

Trên đầu hải quái thoáng qua một trận hoa lửa, đau đến kêu loạn.

Người trên thuyền đều sợ ngây người, mấy người ngoại quốc ngơ ngác nhìn Tống Linh Ngọc bay trên trời, "Thiên sứ!"

"Là thượng đế tới cứu chúng ta sao?"

Tống Linh Ngọc không tâm tư chú ý mọi người, hải quái quá lớn có hơi không dễ giết, nàng vây quanh hải quái loạn chuyển, không ngừng ném hỏa cầu Chưởng Tâm Lôi đến trên người nó.

Trên thuyền có đứa con nít bỗng nhiên nói: "Mẹ, nàng đang ngự kiếm phi hành aiz, con muốn bái nàng làm thầy."

Ba ba đứa nhỏ kích động vỗ đùi nói: "Trên đời thật sự có tu sĩ? Sớm biết thế ban đầu ta đã không kết hôn, tu luyện thú vị biết bao?"

Mẹ đứa nhỏ âm u dữ tợn cười nói: "Ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa?"

"... Ta vừa rồi có nói chuyện sao?"

Nhưng mà nhiều người khác lại là lấy điện thoại di động ra chụp lấy chụp để, đầu năm nay xảy ra tai nạn xe cộ đều phải đăng weibo, bây giờ nhìn thấy có người biết bay còn có thể không quay sao? Tống Linh Ngọc một kiếm đục thủng đầu hải quái, sau khi nhìn hải quái chìm xuống, nàng xoay người hạ xuống boong tàu.

Oa cha! Thiên sứ lên thuyền, thật kích động a!

Mấy người nước ngoài vây quanh, hướng về Tống Linh Ngọc đủ loại khen ngợi cảm tạ.

Tống Linh Ngọc không nhịn được nói: "Tránh xa ra một chút, ta không biết tiếng Anh."

Mọi người: "..."

Tống Linh Ngọc nói: "Vừa rồi ai chụp hình? Giơ tay lên."

Sau đó ánh mắt liền tối sầm, trên thuyền 95% người đều giơ tay. Tống Linh Ngọc cố nén buồn bực nói: "Đều xóa bỏ đi, chuyện của tu chân giới không thể để cho người bình thường biết."

Không ít độc giả thâm niên kích động mặt nhỏ đỏ bừng, "Hóa ra thật sự có tu chân giới a."

Nếu đại tiên đã yêu cầu, vậy thì đương nhiên phải xóa.

Nhìn mọi người đều đem hình xóa bỏ, Tống Linh Ngọc phát hiện hai trăm điểm của mình đã vào trong tài khoản, vui rạo rực liền muốn rời đi.

Mới vừa bay lên, người trên thuyền liền hướng về Tống Linh Ngọc kêu còn điên cuồng hơn nhìn thấy hải quái trước đó.

"Tiên nữ mang ta đi!"

"Cầu tiên tử thu ta làm đồ đệ!"

"Không biết thượng tiên là môn phái nào?"

"Thượng tiên có quen biết Hàn lão không?" (ý chỉ Hàn Lập trong Phàm Nhân Tu Tiên)

Tống Linh Ngọc nghe tiếng kêu của mọi người, trong lòng có hơi đắc ý, đây không phải là đãi ngộ của nhân vật chính trong tiểu thuyết sao? Đến lúc đó trên giang hồ dù không có bóng dáng ta, nhưng nhất định sẽ lưu lại truyền thuyết của ta.

"Hệ thống a." Tống Linh Ngọc nói: "Kỳ thực ta chính là vai chính đúng không? Nhất định là bởi vì ta đổi vận cộng thêm một thân phúc trạch thâm hậu, cho nên mới có hệ thống chủ động tới trói định."

Đào Nhiên thầm nói ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ngươi không phải vai chính, bởi vì ngươi vận xui quấn thân mây đen đầy đầu tương lai chết oan chết uổng, cho nên mới có người nhìn không nổi phái ta tới cứu ngươi.

Tống Linh Ngọc vui vẻ hết sức, bỗng nhiên liền nghĩ tới một chuyện, nói: "Sắp tới Nguyên Thần tổ sư của La Phù liền muốn xuất quan, ngươi nói xem hắn có thể nhìn trúng ta thiên tư siêu quần, muốn thu ta làm đồ đệ hay không?"

Đào Nhiên: "..."

"Aiz, đáng tiếc tuổi tác hơi cao quá." Tống Linh Ngọc không biết nghĩ đến nơi nào, "Trước kia xem tiểu thuyết, đều là mỹ sư tôn thanh lãnh cô tịch như đóa hoa trên núi cao, cộng thêm đồ đệ ôn nhu khả ái..."

Đào Nhiên: "..." Nữ phụ, ngươi tỉnh lại đi nữ phụ, ngươi đã có sư phụ!

"Phi phi phi, ta đang suy nghĩ gì đây." Tống Linh Ngọc cảm giác muốn đánh tỉnh bản thân, "Ta đã có sư huynh, sao có thể nghĩ như vậy? Đều do hiện tại tiểu thuyết quá tràn lan, xem ra sau này xem ít một chút, nếu không xảy ra vấn đề lớn mất."

Đào Nhiên im lặng câm nín, lòng nói ngươi xem ít có ích lợi gì, bản thân ngươi chính là người trong tiểu thuyết. Chưa kể ta phải làm lão gia gia tùy thân của ngươi, nào có thời gian thu ngươi làm đồ đệ, ngươi thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play