"Ừ..." Hách Uyển mặt đáng thương nhìn Tường Vi nói: "Sư phụ cứu tiền bối, tiền bối chắc sẽ không nguyện ý nhìn sư phụ chết chứ?"

"Đó là khẳng định." Chưởng môn mặt mày tươi cười nói: "Nàng nhất định sẽ cùng ngươi đi."

"Ai nói ta muốn đi?" Tường Vi liếc mắt nhìn Hách Uyển nói: "Sư phụ ngươi chính miệng nói với ta, nói không muốn ta đến gần hắn, ta dầu gì cũng là trưởng lão Hợp Hoan Tông, cũng không phải mấy kẻ không biết xấu hổ, xua là đi vời là tới."

"..." Chưởng môn Hợp Hoan Tông trầm mặc một chút, nói với Hách Uyển: "Kiếm Tôn hắn uy chấn thiên hạ lại lời nói đáng tin có tình có nghĩa, Hợp Hoan Tông ta trên dưới không ai không kính nể, nếu Kiếm Tôn đã gặp nạn, Hợp Hoan Tông sao có thể làm như không thấy?"

Hách Uyển mở to hai mắt nhìn chưởng môn, chớp chớp...

Lại thấy chưởng môn thay đổi bộ dáng sục sôi vừa rồi, khổ sở nói: "Nhưng Tường Vi trưởng lão cũng là công thần của Hợp Hoan Tông ta nà, Hợp Hoan Tông tuyệt sẽ không làm khó bắt môn hạ đệ tử làm chuyện mình không muốn làm."

Hách Uyển nước mắt chảy xuống, "Vậy làm thế nào a, sư phụ..."

"Đừng khóc." Chưởng môn đi tới lau nước mắt cho Hách Uyển nói: "Ngươi là muốn tìm một tu sĩ Hợp Hoan Tông tu vi cao thâm cùng sư phụ ngươi song tu chữa thương có đúng không?"

Hách Uyển đôi mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, "Ừm ừm."

"Tường Vi không muốn không sao a." Chưởng môn ra sức đè nén hưng phấn, "Ta có thể a."

Tường Vi: "..."

"Có thật không?" Hách Uyển nhìn chưởng môn, "Cô thật nguyện ý sao?"

"Ta nguyện ý." Chưởng môn chánh khí lẫm liệt nói: "Vì Kiếm Tôn, chút nho nhỏ hy sinh này của ta có tính là gì?"

Tường Vi: "..."

Hách Uyển nhìn một chút Tường Vi, lại nhìn một chút chưởng môn. Chưởng môn này nhìn có vẻ lợi hại hơn Tường Vi, nàng còn nóng lòng như vậy khẳng định tốt hơn Tường Vi sậm mặt lại. Hách Uyển liền nói: "Vậy cô nguyện ý cùng ta đi Bồng Lai sao?"

Chưởng môn gật đầu liên tục, "Ta nguyện ý ta nguyện ý."

Tường Vi: "Hừ!"

"Vậy đi thôi." Hách Uyển nói: "Sư phụ thương tổn không thể trì hoãn a."

"Ngươi nói quá đúng, Kiếm Tôn thương tổn quả thực một khắc cũng không cho phép chậm, làm sao có thể để cho Kiếm Tôn tiếp tục chịu khổ?" Chưởng môn lấy ra Vô Ảnh Toa nói: "Ta mang ngươi đi, ngồi Vô Ảnh Toa đi cho nhanh, ta quả thực không kịp chờ đợi muốn chữa thương cho Kiếm Tôn rồi."

Tường Vi ở một bên tức gần chết, trơ mắt nhìn chưởng môn mang Hách Uyển đi. Nàng nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy nuốt không trôi cục giận này, lặng lẽ đi theo.

Chưởng môn mang Hách Uyển ra khỏi tông môn, nói với môn hạ đệ tử: "Bổn chưởng môn ra ngoài có chuyện, bên trong tông môn có chuyện đi tìm các trưởng lão khác, vài hôm nữa sẽ trở lại."

Sau đó nàng kéo Hách Uyển trong nháy mắt tại chỗ biến mất, Tường Vi chạy ra, đệ tử nói: "Tường Vi trưởng lão, vừa rồi chưởng môn..."

Tường Vi nhìn phương hướng các nàng rời đi, đi theo phóng lên cao, tại chỗ biến mất.

Đệ tử: "... đi ra ngoài."

Hách Uyển cùng Hợp Hoan Tông chưởng môn ngừng lại trên mặt biển bên ngoài Bồng Lai tiên đảo, Hách Uyển nói: "Cô núp vào trong tay áo ta đi, ta trộm đem cô mang vào."

Hợp Hoan chưởng môn tức thì sửng sốt, nói: "Là sao? Chuyện ta tới Bồng Lai cùng Kiếm Tôn song tu Bồng Lai không ai biết sao?"

"Không có, là ta gạt sư phụ âm thầm đến Hợp Hoan Tông." Hách Uyển tựa như đang làm chuyện trái lương tâm nhỏ giọng nói: "Sư phụ người còn chưa biết."

Chưởng môn Hợp Hoan Tông bắt đầu hai chân run rẩy, "Ngươi xác định Kiếm Tôn nhìn thấy ta sẽ không một kiếm bổ ta?"

"Sẽ không, sư phụ trước nay không lạm sát kẻ vô tội."

Chưởng môn Hợp Hoan Tông thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Vậy làm sao ngươi có thể khẳng định, Kiếm Tôn nguyện ý cùng ta song tu?"

"Tại sao không muốn? Sư phụ bị thương a." Hách Uyển nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ với cô nga, sư phụ trước đó đã từng song tu với Tường Vi trưởng lão của quý phái."

Loại chuyện này mà Kiếm Tôn cũng nói cho đồ đệ? Chưởng môn Hợp Hoan Tông cười khan nói: "Kiếm Tôn đúng là cái gì cũng không gạt ngươi."

"Cái gì gạt ta?" Hách Uyển nói: "Ta ở bên cạnh thấy được."

Chưởng môn Hợp Hoan Tông: "Phụt!"

Kiếm Tôn ngài cũng quá không câu nệ tiểu tiết, cùng người khác song tu còn để cho đồ đệ ở cạnh quan sát. Đúng là... tấm gương mẫu mực của thế hệ chúng ta...

Hách Uyển nâng lên tay áo nói: "Ống tay càn khôn của ta tuy rằng chưa hoàn thiện, nhưng mà chứa một người vào vẫn là có thể."

Chưởng môn Hợp Hoan Tông nhìn tay áo Hách Uyển, lòng nói tới cũng tới rồi, ít nhất cũng phải gặp Huyền Thanh Kiếm Tôn trong truyền thuyết một lần. Nàng cắn răng nói: "Ngươi chứa ta cho chắc đó." Sau đó tức khắc tiến vào trong tay áo Hách Uyển.

Hách Uyển thu hẹp tay áo, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi vào trong sơn môn Bồng Lai.

Còn chưa đi hai bước, một đệ tử giữ cửa liền nói: "Hách sư muội xin dừng bước."

Hách Uyển cứng người một chút, xoay lại nói: "Chuyện gì a sư huynh?"

Đệ tử kia nói: "Ta thấy muội cả người trên dưới đều có gì đó không đúng, có phải là mang theo đồ vật gì không nên mang tiến vào?"

Hách Uyển bắt đầu đổ mồ hôi, phủ nhận nói: "Huynh đừng nói lung tung, ta đâu có đem ma tu mang vào."

Chưởng môn Hợp Hoan Tông trong tay áo nghe mà lòng mệt mỏi, đứa bé này, không đánh đã khai là chuyện gì xảy ra?

"Vậy sao?" Đệ tử kia nói: "Ta không tin, để cho sư huynh lục soát một chút đi."

Hách Uyển đều gấp đến phát khóc, "Thật không có, sư huynh đừng có lục soát ta."

Thấy Hách Uyển sắp khóc, đệ tử kia gãi đầu một cái nói: "Sư muội đừng khóc a, ta chỉ là muốn nhìn xem muội có phải là từ phàm nhân giới mang theo đồ chơi tốt gì trở lại không thôi, không lục soát thì không lục soát mà, khóc cái gì?"

Hách Uyển: "Hu hu hu..."

Hách Uyển thuận lợi vào tông môn, lúc sau liền thông suốt không trở ngại, một đường chạy nhanh vào rừng trúc. Đào Nhiên đang khảy đàn, cảm giác được Hách Uyển trở lại, trong lòng hắn đang nghĩ bí cảnh gì mà trở về nhanh như vậy.

Bị Hách Uyển mang đi, chưởng môn Hợp Hoan Tông nghe một trận tiếng đàn mờ ảo, trong lòng rung động, thầm nghĩ Huyền Thanh Kiếm Tôn này quả nhiên rất phi phàm, nghe tiếng đàn này xong bản thân liền sắp cầm giữ không được rồi.

Hách Uyển đi tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Sư phụ, đồ nhi trở lại rồi."

"Ừ." Đào Nhiên nhàn nhạt nói.

Chưởng môn Hợp Hoan Tông chỉ cảm thấy bụng dâng lên một dòng nước ấm, trời ơi, thanh âm này thật dễ nghe a.

Đột nhiên cảm giác được không đúng, Đào Nhiên nói: "Đám chuột nhắt phương nào trốn ở đây? Cút ra cho ta."

Nói xong hắn một chưởng vỗ hướng tay áo Hách Uyển, chưởng môn Hợp Hoan Tông liền lăn một vòng rơi ra, cầu xin tha thứ: "Kiếm Tôn tha mạng! Kiếm Tôn tha tha mạng! Là đồ đệ ngài mang ta tiến vào!"

"Sư phụ, nàng không phải người xấu." Hách Uyển ngăn lại Đào Nhiên nói: "Nàng không phải người xấu."

Đào Nhiên nhìn nữ tử trang điểm lộng lẫy kia nói: "Cô là ma tu."

"Vâng vâng vâng, ta là ma tu." Hợp Hoan Tông chưởng môn nói: "Tại hạ bất tài, chính là chưởng môn Hợp Hoan Tông Mẫu Đơn."

Chưởng môn Hợp Hoan Tông tới Bồng Lai làm gì? Chẳng lẽ Tường Vi có chuyện?

Đào Nhiên nói: "Cô âm thầm lẻn vào Bồng Lai là vì chuyện gì?"

Mẫu Đơn nhìn Đào Nhiên, chỉ cảm thấy nam nhân nàng gặp qua từ trước đến nay đều không tính là nam nhân. Nam nhân tuấn mỹ mạnh mẽ còn cấm dục như vậy, đúng là cực phẩm nà...

Hách Uyển nói: "Sư phụ, nàng tới là vì người."

"Vì ta?" Chẳng lẽ là biết mình bị thương, cho nên nghĩ thừa dịp mình bệnh muốn mạng mình sao?

Mẫu đơn gật đầu liên tục, "Phải phải, nô gia chính là tới vì Kiếm Tôn."

Nô gia...

Hách Uyển thấy sư phụ vẫn vẻ mặt không hiểu, nàng nói: "Chưởng môn sư bá nói, thương tổn của sư phụ chỉ dựa thuốc là không trị hết. Đồ nhi biết phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông kỳ diệu vô cùng, cho nên cả gan đi Nam Hoang mời chưởng môn Hợp Hoan Tông tới song tu chữa thương cho sư phụ."

Đào Nhiên: "..."

Đào Nhiên kinh hãi, hắn là thật kinh hãi. Ban đầu bị hệ thống kéo vào làm nhiệm vụ hắn cũng không có chấn kinh đến như vậy, trên đời còn có đồ đệ dẫn mối cho thầy mình sao?

Có đào hố chôn sư như vậy sao?

Đào Nhiên trong lúc nhất thời vô cùng câm nín, không nói ra lời.

Mẫu Đơn thẹn thùng nhìn Đào Nhiên một cái, nói: "Nô gia là chưởng môn Hợp Hoan Tông, tinh thông tất cả phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông. Không chỉ có thể chữa thương cho Kiếm Tôn, còn có thể để cho Kiếm Tôn cảm nhận được cái gì là vô tận hoan nhạc, Kiếm Tôn nếu có nhã hứng, nô gia không ngại để cho tiểu hữu Hách Uyển ở bên cạnh quan sát."

Đào Nhiên: "..."

Hách Uyển mong đợi nhìn Đào Nhiên, "Sư phụ, có được không?"

"Có được cái..." Bị tức thiếu chút nữa văng tục ra ngoài.

"Không được." Đào Nhiên cả giận nói: "Cút ra ngoài!"

Hách Uyển: "Sư phụ..."

Mẫu Đơn: "Kiếm Tôn...?"

"Cút!" Đào Nhiên hung thần ác sát nhìn Mẫu Đơn, "Còn không cút, ta liền một kiếm đem ngươi chém thành hai đoạn!"

Mẫu Đơn liền lăn một vòng cút đi rồi, Hách Uyển ủy khuất nói: "Sư phụ thương tổn..."

"Ngươi cũng cút." Đào Nhiên nhức đầu nói: "Về sau chuyện của ta ngươi không cần để ý."

Hách Uyển cũng cút rồi...

Đào Nhiên che đầu ngồi phía trước đàn, lòng nói loại đồ đệ hại não gì đây. Nàng tại sao không thích Ma Đế? Nếu nàng thích Ma Đế, mình cũng không cần nhận trông giữ mặt hàng phiền lòng này.

Hắn chính đang than thở, bỗng nhiên một đồ vật giống như ám khí phóng tới mặt hắn. Đào Nhiên không chút nghĩ ngợi, đưa tay bắt lấy, "Ai?"

Cảm giác này sao có chút quen thuộc?

Đào Nhiên nhìn trên tay, chỉ thấy ám khí kia hóa thành một đạo khói mù màu đỏ chui vào da.

Đào Nhiên: "..."

"Thật không nhìn ra ngươi còn rất chính nhân quân tử a." Tường Vi từ phía sau cây trúc đi ra nói: "Chưởng môn Hợp Hoan Tông ta mà cũng không thể để cho ngươi có sắc mặt tốt."

Đào Nhiên bi thảm nói: "Sao cô lại tới đây?"

"Nếu ta không tới..." Tường Vi mị hoặc cười một tiếng nói: "Kiếm Tôn đại nhân định tìm ai tới giải Âm Dương Hợp Hoan Tán này đây?"

"..." Đào Nhiên nói: "Ta không phải đã nói, cô không được tới Bồng Lai nữa, cô tại sao lại không thể nghe ta một câu?"

"Ngươi là ai của ta? Ta tại sao phải nghe ngươi?" Tường Vi nhìn làn da Đào Nhiên dần dần đỏ lên, cười nói: "Lần trước xuân phong một hồi, tư vị của Kiếm Tôn ta thật lâu không thể quên, hôm nay nguyện cùng quân nối lại tiền duyên, Kiếm Tôn làm hay không làm?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play