Sau khi Tần Khắc mang Chân Lăng đi ra, vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong trấn là lạ. Lúc tất cả mọi người nhìn hướng bọn họ, ánh mắt đều rất phức tạp. Nguyên nhân có lẽ vì Chân Lăng là người bình thường, Tần Khắc thầm nghĩ bọn họ thật là quá chuyện bé xé ra to.

Chân Lăng bởi vì không biết tiểu trấn vốn như thế nào, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Nàng theo Tần Khắc đi khắp nơi trong trấn nhỏ, Tần Khắc ngượng ngùng nói: "Bọn họ đã rất lâu chưa từng gặp người bình thường, cậu đừng thấy lạ."

Chân Lăng cười cười nói: "Không đâu, tùy tiện xem là được rồi, tôi không quan tâm."

Tần Khắc lòng nói Chân Lăng thật là quá ôn nhu quá hiền lành, thật là làm người ta muốn ngừng cũng không ngừng được, hắn nghiêng đầu hung thần ác sát trợn mắt nhìn những người vây xem kia, hét: "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người bình thường sao? Đều cút cho ta!"

Mọi người biểu tình bất biến, lần lượt rời khỏi tầm mắt Tần Khắc, Tần Khắc quay đầu cười nói: "Bọn họ đi rồi, chúng ta tiếp tục dạo đi."

Nhóm người dị năng núp ở góc lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Ai thèm quan tâm người bình thường kia?"

"Đúng thế."

"Chúng ta chỉ là muốn nhìn xem người có thể đem cơm dành cho người ăn làm thành đồ cho heo ăn dáng dấp ra sao mà thôi."

"Chính phải chính phải."

"Hung dữ như vậy, chả trách nấu cơm khó ăn."

"Chính phải chính phải chính phải."

Tần Khắc dạo chơi một lúc lâu, cuối cùng gặp Quỳ Thanh Thanh người duy nhất trên trấn nhỏ không biết hắn nấu cơm khó ăn. Quỳ Thanh Thanh xa xa thấy Tần Khắc mang Chân Lăng đi tới, tâm tình bực dọc không phải bình thường. Nàng lạnh lùng nhìn hai người đến gần, Tần Khắc đối với chuyện Quỳ Thanh Thanh khó chịu không phát giác chút nào, hắn đến gần nói: "Biểu đệ cô đâu?"

Quỳ Thanh Thanh: "Đi lấy vật tư rồi."

"À." Tần Khắc vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện bữa cơm tối qua, nói: "Buổi trưa hôm nay ăn gì?"

Quỳ Thanh Thanh: "Không biết."

"Chuyện hôm qua tôi không trách cô." Tần Khắc khoan hồng độ lượng nói: "Buổi trưa hôm nay tôi làm xong cơm, cô nhớ mang biểu đệ cô tới ăn."

Quỳ Thanh Thanh nhìn Chân Lăng, sát khí trong mắt văng tứ tung, nàng nói: "Ta không thích cùng ăn cơm với người không quen thuộc."

Tần Khắc: "Người không quen thuộc? Ai a?"

Chân Lăng không nhịn được quay đầu lại liếc mắt khinh bỉ, nàng không biết Tần Khắc làm sao thành thủ lãnh nơi này được. Quỳ Thanh Thanh nhìn chòng chọc Tần Khắc một lúc lâu. Tần Khắc lúc này mới hậu tri hậu giác nói: "Cô chắc không phải là nói Chân Lăng chứ?"

Quỳ Thanh Thanh nhìn hắn, trong mắt rõ ràng viết: Ngươi nói xem?

"Ha... Cô thật là..." Tần Khắc cười lên, "Đừng như vậy mà, người khác không hiểu tôi cô còn không hiểu tôi sao? Sớm muộn đều sẽ trở thành người một nhà."

Quỳ Thanh Thanh quả thực muốn nổ, "Ta và ngươi quan hệ gì? Ta tại sao phải hiểu ngươi?"

Tần Khắc: "Chúng ta là huynh đệ cột chèo a."

Quỳ Thanh Thanh: "..." Ngươi mới cột chèo, huynh đệ cái đầu ngươi...

Quỳ Thanh Thanh đối với Tần Khắc quả thực không có biện pháp nào, Chân Lăng cũng không nhìn nổi, nàng nói: "Thôi tôi đi về trước đây."

"Đừng a." Tần Khắc nói: "Quỳ Thanh Thanh là huynh đệ tốt của tôi, tôi muốn để cho hai người hòa thuận ở chung."

"Nghe này huynh đệ." Tần Khắc một tay khoác lên bả vai Quỳ Thanh Thanh, nhỏ giọng nói: "Cho tôi chút mặt mũi được không? Nàng về sau có thể trở thành chị dâu cô a."

Quỳ Thanh Thanh vốn đã dễ nổi nóng quả thực không thể nhẫn tiếp nữa, nàng giận dữ hét: "Ai là huynh đệ của ngươi? Nàng có chỗ nào tốt hơn ta? Ở trên giường có thể hăng hái hơn ta sao?!"

Chân Lăng: "..."

Tần Khắc: "Gì?"

Quỳ Thanh Thanh chỉ Chân Lăng nói: "Ta và nàng ngươi nhất định phải làm một lựa chọn, có ta không có nàng, có nàng không có ta."

Tần Khắc: "Cô không phải đang nói đùa chứ?"

Quỳ Thanh Thanh: "Ngươi cảm thấy ta nhìn rất giống đang nói đùa sao?"

Tần Khắc nắm tóc một chút, không tưởng tượng nổi nói: "Cô muốn ngủ tôi?"

Nếu đã nói ra, Quỳ Thanh Thanh cũng sẽ không quan tâm cái gì, nàng nói: "Phải, rất lâu rồi."

"..." Tần Khắc mặt đau đến không muốn sống, "Tôi xem cô như huynh đệ cô lại muốn ngủ tôi?"

Chân Lăng: "..."

Chân Lăng quả thực nghe không nổi nữa, nàng nói: "Hai người cứ trò chuyện đi, tôi... tôi về đây."

"Không cho phép đi!" Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc đồng thời nói.

Sau đó Tần Khắc nói: "Không cho phép cô rống Chân Lăng."

"Ta cứ rống đấy, thì làm sao?" Quỳ Thanh Thanh giống như một con gà chọi, "Nếu không nhờ ta ngươi cho rằng ngươi có thể ung dung lên làm thủ lĩnh như vậy sao? Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, kết quả ngươi lại thích nữ nhân lai lịch không rõ này!"

"Nàng chỗ nào lai lịch không rõ? Hai chúng ta là bạn học cấp ba!" Tần Khắc cũng gân cổ nói: "Tôi thích nàng đã bao năm."

Chân Lăng mặc dù biết Tần Khắc thích mình, nhưng Tần Khắc trước nay cũng không có rõ ràng bày tỏ, bây giờ bị hắn ở trước mặt mọi người hô lên như vậy, Chân Lăng cảm giác bản thân thực muốn nghẹt thở.

Bốn phía tụ đầy người dị năng, bọn họ mỗi người thần thông núp trong một góc nhìn tràng kịch này.

"Oa cha, hóa ra nữ tu la thích lão đại."

"Giờ thì nữ nhân kia xong rồi."

"Chưa chắc, ai biết nữ nhân kia sẽ thức tỉnh dị năng gì? Nói không chừng so với nữ tu la còn kinh khủng hơn."

"Không thể nào, ngươi nhìn nàng xem, nhu nhu nhược nhược."

"..."

Đào Nhiên xách một túi mận trở lại, thời điểm gần đi đến nhà Quỳ Thanh Thanh, phát hiện không ít người trốn ở chỗ này nhìn lén. Hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"

Có một nam nhân nói: "Đừng đi, đang đánh nhau?"

"Ai đang đánh nhau?" Đào Nhiên đi về phía trước một khoảng, liền nhìn thấy Chân Lăng núp ở một khúc quanh, Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc đang đứng cùng một chỗ. Tần Khắc cả người bốc điện quang, Quỳ Thanh Thanh thì biến thành một người lửa, hai người chính đang tổn hại lẫn nhau.

Kỳ thực từ lúc hai người bọn họ đánh lên, Quỳ Thanh Thanh liền hối hận, đây căn bản không phải điều nàng muốn. Nàng vẫn luôn cảm thấy trên thế giới chỉ có bản thân xứng đôi Tần Khắc nhất, cho nên nàng không lo lắng Tần Khắc sẽ thích người khác hay gì đó. Nhưng từ sau khi Chân Lăng tới, nàng liền bắt đầu không xác định được, đương lúc nàng nhìn thấy hai người cùng đi ra ngoài tản bộ phát tán ra một loại khí tức luyến ái, nàng cuối cùng không nhịn được.

Thân phận Quỳ Thanh Thanh trước khi trở thành người biến dị không có ai biết. Từ sau khi thế giới loạn lên nàng vẫn luôn bị người ta gọi là nữ tu la, không người nào dám chọc nàng, chỉ cần là nàng ghét nàng đều hủy diệt hết thảy. Cho đến khi nàng gặp Tần Khắc, lúc này mới có một nơi ở cố định, mới dần dần bắt đầu cùng người sống chung với nhau.

Quỳ Thanh Thanh nhìn Tần Khắc cả người điện quang, Tần Khắc căn bản không biết hắn đối với bản thân mà nói có ý nghĩa như thế nào. Tần Khắc rất tức giận, bởi vì Quỳ Thanh Thanh lại động thủ với hắn, hắn giơ lên tay phải xoắn xuýt điện quang quất tới Quỳ Thanh Thanh. Quỳ Thanh Thanh nhìn thấy, nàng không ngăn cản cũng không né tránh.

Một khắc đụng phải Quỳ Thanh Thanh kia Tần Khắc liền hối hận, bởi vì Quỳ Thanh Thanh lại không ngăn cản hắn, ngọn lửa trên người nàng thậm chí đều biến mất. Ngay một giây sau cánh tay hắn truyền tới một trận đau nhức, cả cánh tay phải bị vặn thành dạng xoắn. Đào Nhiên từ trong đám người đi ra, bên cạnh hắn nổi lơ lửng một túi lớn chứa đầy mận.

Hắn đi tới giữa Quỳ Thanh Thanh và Tần Khắc, đưa tay ôm Quỳ Thanh Thanh đang ngã xuống, sau đó đưa tay trái ra hướng về Tần Khắc. Tần Khắc sửng sốt không có chút sức phản kháng nào thoắt cái bay lên trời, bóng dáng hắn càng lúc càng nhỏ càng lúc càng nhỏ, biến mất trong tầng mây.

Đào Nhiên ôm Quỳ Thanh Thanh nói: "Không đánh lại còn đánh cái gì, không biết kêu trợ thủ sao?"

Dòng điện trên người Quỳ Thanh Thanh thật lâu sau mới biến mất, kiểu tóc đều biến thành hơi gợn sóng. Đào Nhiên bế Quỳ Thanh Thanh chạy xung quanh nói: "Nơi này có bác sĩ không?"

Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm sợ ngây người, Quỳ Thanh Thanh thiếu chút nữa bị đánh chết đã rất để cho người kinh hãi rồi. Tần Khắc lão đại bọn họ trực tiếp bị người đánh lên trời, quả thực chính là chuyện viễn tưởng.

Một nữ nhân vóc dáng nhỏ đi ra nói: "À...tôi... tôi là người dị năng trị liệu."

Chân Lăng nhìn Đào Nhiên bế Quỳ Thanh Thanh rời khỏi, nàng nhận ra Đào Nhiên. Chỉ có điều nàng bây giờ không có biện pháp đem người trước mắt cùng thiếu niên thích ăn kẹo còn ngọt ngào kêu nàng tỷ tỷ ở căn cứ liên hệ với nhau, trong đầu Chân Lăng một mảnh hỗn loạn.

Lúc này có người nói: "Lão đại sắp xuống rồi."

"Lâu như vậy mới xuống, xem ra độ cao thật sự là rất cao, liệu có té chết không?"

"Có nên cứu lão đại hay không?"

"Làm sao cứu? Ngươi có thể cứu chắc?"

"Ta sẽ trực tiếp bị đè chết."

"Để cho người dị năng kim loại đi cứu đi."

"Ý kiến hay."

"Ta tới!" Chỉ thấy một người từ trong đám người đi ra, nếu như Đào Nhiên còn ở chỗ này nhất định có thể nhận ra, đây chính là người dị năng kim loại ban đầu chạy đuổi theo hắn.

Hắn toàn thân đều biến thành màu vàng, đứng ở dưới ánh mặt trời thật giống như một pho tượng vàng óng ánh. Hắn nói: "Lão đại sẽ rớt xuống từ nơi nào?"

Có người thiếu niên vẫn nhìn bầu trời, lúc này nói: "Lui về phía sau ba bước, sau đó dời nửa bước sang bên trái, hai tay giương ra."

Lão Trương người kim loại làm theo, chỉ nghe một trận gió rít, địa phương lão Trương đứng nổ một tiếng văng lên bụi mù đầy trời.

Đợi khói mù tiêu tán, tất cả mọi người vây quanh, chỉ thấy lão Trương té xuống đất, trên người còn có một người áo quần tả tơi nằm lên.

Lão Trương hòa hoẵn một lúc lâu sau mới tỉnh lại, mọi người nói: "Lão Trương không sao chứ?"

Lão Trương: "Ta không sao, có điều lão đại hình như gãy xương."

"Không sao, Tiền Linh Linh có thể trị hết."

Chờ Tần Khắc được người ba chân bốn cẳng đưa đến chỗ Tiền Linh Linh, mọi người lúng túng phát hiện, Quỳ Thanh Thanh cũng ở đây.

Mọi người thấy Đào Nhiên liền đồng loạt lui về phía sau một bước, Tiền Linh Linh nói: "Được rồi, Quỳ tỷ đã không sao."

Đào Nhiên lúc này mới nói: "Các ngươi tới làm gì?"

Mọi người đồng loạt nuốt nước miếng một cái, Lão Trương lá gan lớn nhất nói: "Nhanh tới trị thương cho lão đại."

Đào Nhiên nhìn lão Trương, nhớ ra cái gì nói: "Ngươi có còn nhớ ban đầu ngươi đuổi theo ta chạy vòng quanh nhà, còn nói muốn giết chết ta không?"

Lão Trương: "Có chuyện này sao... A!"

Mọi người hoa mắt một cái, lão Trương liền biến mất không thấy, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của hắn vẫn còn vọng lại trên đỉnh đầu.

Đào Nhiên chỉ Tần Khắc nói với Tiền Linh Linh: "Trị thương cho hắn đi."

Tiền Linh Linh vội vàng mang Tần Khắc tránh vào phòng, tiếng kêu thảm thiết của Lão Trương vẫn còn không ngừng vọng trên đỉnh đầu.

Có người run rẩy nói: "Hắn đang làm gì đó?"

Thiếu niên có cặp mắt dị năng nói: "Chính đang ở trong vùng trời của trấn nhỏ biểu diễn người bay trên không."

Cuối cùng lại tăng thêm một câu, "Độ cao này bằng vào năng lực biến dị kim loại của hắn, hẳn là rơi không chết."

Vừa dứt lời chỉ nghe bùm một tiếng, tiếng kêu thảm thiết của Lão Trương biến mất, thiếu niên nói: "Hắn rơi vào trong hồ rồi. Hắn biết bơi không?"

La Song chạy tới xem náo nhiệt nói: "Một khối sắt lớn như vậy, chắc đã trực tiếp chìm xuống đáy rồi?"

"..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play