Bác sĩ bởi vì cảm thấy kỳ quái, cho nên thời điểm kết quả hóa nghiệm còn chưa in ra, liền đã đến khoa xét nghiệm nhìn kết quả. Kết quả chính là, Đào Nhiên không có bất kỳ vấn đề gì. Không chỉ không có vấn đề, ngay cả triệu chứng phát sốt cũng không có chút nào.

Ở trong phòng làm việc suy tính hồi lâu, cuối cùng vẫn xuất hiện trong phòng bệnh Đào Nhiên.

Tư Thiều nói: "Hôm nay còn phải truyền nước biển sao?"

"Cái này nói sau." Nói xong bác sĩ đi tới trước mặt Đào Nhiên, từ trong túi móc ra một cái nhiệt kế nói: "Đo lại một lần đi, tôi nhìn cậu đo."

Đào Nhiên: "..."

Ở dưới ánh mắt sắc bén của bác sĩ, Đào Nhiên yên lặng kẹp ống nhiệt, hắn nói: "Làm gì còn muốn đo lại một lần bao phiền toái nha."

Thầy thuốc nói: "Cảm thấy phiền toái sao? Bằng không tôi lấy ống nhiệt dùng cho người bạn nhỏ tới để cậu dùng?"

Đào Nhiên lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Không không không, không cần."

Dùng cho người bạn nhỏ chính là cắm vào lỗ đít, hắn xài không nổi. Trong lúc đó Đào Nhiên suy nghĩ nhiều biện pháp, bác sĩ vẫn cứ thờ ơ làm thinh, cuối cùng đem nhiệt kế lấy ra nhìn, bác sĩ hướng về Đào Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Mau như vậy liền giảm sốt nha?"

Đào Nhiên cười khan nói: "Ha ha ha, phải."

Bác sĩ lại nói: "Thật là đáng tiếc, không thể lại nằm viện nữa rồi."

Đào Nhiên: "..."

Tư Thiều mặt u mê nói: "Sáng sớm đo vẫn còn đang sốt, sao bây giờ hết rồi? Rõ ràng còn chưa uống thuốc a."

Bác sĩ biết là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng không vạch trần, liền nói: "Người trẻ tuổi thân thể tốt mà, mau khỏe là rất bình thường."

Vì vậy Tư Thiều gật đầu một cái, chuẩn bị giúp Đào Nhiên xuất viện.

Tư Thiều ra ngoài làm việc, Đào Nhiên xoắn xuýt ngồi trên giường nói: "Sao mau như vậy đã vạch trần rồi?"

Bệnh hữu khó khăn xuống giường nói: "Vạch trần thì vạch trần, ngươi cũng không thể giả bệnh cả đời a."

Đào Nhiên: "Ta cũng chỉ muốn tranh thủ mấy ngày, nào có nghĩ cả đời?"

Bệnh hữu tự mình rót ly nước, Đào Nhiên nói: "Nhìn dáng vẻ ngươi kìa, nói một tiếng đi, ta giúp ngươi."

Bệnh hữu hút khí lạnh nói: "Ngươi còn có thể giúp ta cả đời? Ta vẫn là tự làm đi thôi."

Đào Nhiên nhìn hắn liền không nhịn được cau mày, "Thật là làm bậy a, ngươi vẫn là kiêng ăn cay đi."

Bệnh hữu: "Ta tận lực."

Ngay vào lúc này trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên một tiếng phụp, nghe giống như ai đánh rắm. Đào Nhiên lập tức nhìn mặt bệnh hữu, mặt bệnh hữu sống không bằng chết, cả người cứng ngắc tại chỗ, một cử động cũng không dám.

Sau đó Đào Nhiên liền giật mình chỉ cái mông bệnh hữu nói: "Chòi má, ngươi ngươi ngươi..."

Bệnh hữu: "Làm sao vậy?"

Sau đó hắn theo địa phương Đào Nhiên chỉ khó khăn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa hai chân quần áo bệnh nhân dần dần dính vào màu đỏ, càng ngày càng lớn, máu tươi nhuộm một mảng lớn.

Bệnh hữu: "Hu hu..."

Đào Nhiên lập tức đi đỡ hắn, "Ngươi nhìn ngươi xem, lộn xộn cái gì? Ngươi đây cũng quá... Aiz, muốn gọi y tá không?"

"Thật mất thể diện." Bệnh hữu sống không bằng chết nói: "Để cho ta nằm sấp đi, ta hiện tại không thể nằm thẳng."

"Được được." Đào Nhiên đỡ hắn nằm xuống, càng nhìn trực diện cái mông máu tươi đầm đìa của hắn.

Bệnh hữu nói: "Phiền toái giúp ta lấy cái quần trong hộc."

Đào Nhiên cầm đưa cho hắn cái quần rộng rãi, thấy hắn dáng vẻ muốn chết không sống nổi như vậy, liền nói: "Được rồi ta bỏ công giúp ngươi cởi cho."

Hắn bên này mới vừa lột quần bệnh hữu xuống một nửa, Tư Thiều bên kia liền đi vào nói: "Đã xong rồi, chúng ta lập tức có thể..."

Một màn trong phòng bệnh này đối với nàng mà nói quả thực đả kích có chút lớn, nàng nhìn tư thế hai người, sau đó ánh mắt liền dính vào cái quần nhuốm máu của bệnh hữu không dời đi được. Đào Nhiên và bệnh hữu ngây người, hai người bọn họ duy trì tư thế này ngây ngẩn một hồi.

Sau đó Đào Nhiên kịp phản ứng lập tức cách xa bệnh hữu, song lại cảm thấy bộ dáng bệnh hữu để mông trần thật sự là không ổn, vì vậy hắn vội vàng cầm quần trên tay ném ở trên mông bệnh hữu. .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||

Tư Thiều vẻ mặt hoảng hốt nói: "Các ngươi..."

Đào Nhiên: "Chị nghe tôi giải thích."

Tư Thiều: "Đều do tôi tối qua rời đi sao?"

"Tôi không phải tôi không có chị nghe tôi giải thích." Đào Nhiên nói: "Chuyện không phải như chị tưởng tượng."

Lúc này y tá đi tới, nói: "Làm sao vậy?"

Đào Nhiên chỉ bệnh hữu nói: "Hắn đánh rắm một cái, sau đó vết thương nứt ra, bắn máu đầy bên trong quần, cô mau giúp hắn xử lý một chút đi."

Bệnh hữu chôn mặt bên trong gối, cả người trên dưới tản ra một loại khí tức bất chấp tất cả.

Y tá liền nói: "Cậu tại sao không thể nhẫn nhịn một chút? Bác sĩ không phải đã nói sao, cho dù ***, cũng phải tận lực ôn nhu."

Đào Nhiên hướng về Tư Thiều cười nói: "Cái đó là do, hắn cắt trĩ sang."

Tư Thiều mặt không biểu tình, "À."

"Đã chuẩn bị xong rồi sao?" Đào Nhiên nói: "Tôi đi được chưa?"

"Đi thôi." Tư Thiều nói: "Cậu đói không? Ăn cơm trước hẵng về lại trường học."

"Được a." Đào Nhiên đi theo phía sau Tư Thiều, nhìn thật giống như tỷ tỷ và em trai vậy.

Hai người ra khỏi bệnh viện, Đào Nhiên bỗng nhiên tiến lên hai bước dắt tay Tư Thiều.

Tư Thiều thoáng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là nhìn xem chung quanh có người chú ý bọn họ hay không, sau đó nàng liền bắt đầu tránh thoát tay Đào Nhiên, "Làm gì nha?"

Đào Nhiên nắm không thả nói: "Đừng động, tôi chỉ muốn dắt tay thôi."

Tư Thiều quả nhiên bất động, nàng đỏ mặt nói: "Cậu đừng như vậy."

Đào Nhiên nói: "Tại sao?"

"Cậu biết tại sao mà."

Đào Nhiên vẫn nắm thật chặt tay Tư Thiều nói: "Em thật không thích tôi sao?"

"Đây không phải vấn đề có thích hay không." Tư Thiều nói: "Mẹ cậu sẽ không đồng ý chúng ta cùng một chỗ."

"Không thử qua làm sao biết?" Đào Nhiên suy nghĩ một chút vẫn là nói ra lời trong lòng, hắn nói: "Nhắc tới em khả năng không tin, nếu em không cùng tôi cùng một chỗ, tôi đời này khả năng sẽ luôn độc thân."

Tư Thiều cả giận nói: "Cậu nói bậy gì nha?"

"Tôi không có nói càn." Đào Nhiên lòng nói chỗ không tốt của hệ thống đại khái chính là không xảy ra ngoài dự liệu thì không thể trước thời hạn rời đi, hắn lại không thể tự sát. Hắn đi tới nơi này chính là vì Tư Thiều, vì để phòng ngừa Tư Thiều về sau có thể xảy ra ngoài ý muốn hắc hóa, hắn nhất định phải thường xuyên đến gần Tư Thiều. Nếu như hắn cùng nữ hài tử khác lui tới thậm chí kết hôn, hắn không xác định đối phương có thể tiếp nhận quan tâm quá mức của bản thân đối với Tư Thiều hay không. Huống hồ nếu hắn thật sự luôn độc thân, chưa nói cảm thụ người nhà, ngay cả nam nhân sau này của Tư Thiều chắc hẳn cũng sẽ không vui.

Đào Nhiên nắm tay Tư Thiều nói: "Tôi thật sự thích em, em cảm giác được không?"

Tư Thiều ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên, bỗng nhiên liền có chút muốn khóc nói: "Tại vì sao? Chỉ bởi vì hai lần ngoài ý muốn đó sao? Cậu so với tôi trẻ tuổi hơn còn đẹp trai như vậy, không biết bao nhiêu cô gái thích cậu, ngộ nhỡ về sau cậu hối hận làm sao bây giờ, cậu có nghĩ tới tôi sẽ làm sao không, cậu có nghĩ tới chúng ta cùng một chỗ người khác sẽ nhìn tôi như thế nào không?"

Đào Nhiên đưa tay ôm Tư Thiều, "Đừng lo lắng, có tôi, có tôi ở đây."

"Cậu ở thì ích lợi gì, cậu chỉ là một học sinh, thậm chí ngay cả bản thân đều chiếu cố không tốt." Tư Thiều tan vỡ nói: "Cậu tại sao luôn luôn ép tôi?"

"Được rồi được rồi." Đào Nhiên không ngờ Tư Thiều phản ứng lớn như vậy, hắn nói: "Đừng khóc, cùng lắm, cùng lắm tôi không truy em nữa."

Ai biết những lời này vừa nói ra, Tư Thiều càng khóc dữ dội hơn.

Đào Nhiên vô cùng đau đầu nói: "Tại sao lại khóc nữa?"

Tư Thiều: "Cậu dễ dàng vứt bỏ như vậy, bảo tôi làm sao tin tưởng cậu nha?"

Đào Nhiên hiểu rồi, bởi vì mình không thể cho nàng cảm giác an toàn, cho nên dù Tư Thiều đã thích mình, nàng vẫn không có dũng khí cùng bản thân cùng một chỗ. Nghĩ tới đây Đào Nhiên bắt tay Tư Thiều nói: "Em yên tâm tôi sẽ không thay đổi, tin tưởng tôi, hoặc là chờ tôi một đoạn thời gian, tôi sẽ chứng minh với em, tôi là người có thể dựa vào."

Tư Thiều đỏ mắt nhìn Đào Nhiên, đưa tay lau nước mắt một chút nói: "Cậu nói thật sao?"

"Thật, vô cùng thật." Đào Nhiên nói: "Em muốn để mẹ tôi biết không? Chúng ta có thể lập tức trở lại nói với mẹ."

"Vẫn là thôi đi." Tư Thiều nói: "Tôi còn chưa chuẩn bị để nói với mọi người."

Đào Nhiên cười nói: "Tùy em, chờ em chuẩn bị xong, tôi bất cứ lúc nào đều có thể."

Tư Thiều cười, nàng nói: "Vậy... chúng ta đi ăn cơm đi."

Đào Nhiên: "Không mời tôi đến nhà ăn sao?"

Hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, ai ngờ Tư Thiều thật nghiêm túc suy tư một chút nói: "Tối hôm qua tôi trở về có học với mẹ vài món, chỉ là không biết làm ăn có ngon hay không."

Đào Nhiên nói: "Vậy đi thôi, đến nhà em."

"Đợi một chút, tôi hỏi xem mẹ tôi có ở nhà không."

Tư Thiều gọi điện thoại, biết Tư ma ma không ở nhà, liền mang theo Đào Nhiên đến Tư gia.

Đào Nhiên nói: "Làm giống như vụng trộm vậy, thật là đặc biệt kích thích ha?"

Tư Thiều đỏ mặt nói: "Xuống xe, trước đi siêu thị mua thức ăn."

Đào Nhiên mặt đắc ý đi theo sau lưng Tư Thiều, nhìn Tư Thiều mua thức ăn nói: "Ta thật là có bản lãnh a, để cho Tư đại tiểu thư tự mình mua thức ăn cho."

Tư Thiều quay đầu trợn mắt nhìn hắn, nói: "Miệng biết nói như vậy, quả nhiên trước kia ngoan ngoãn đều là giả bộ."

"Tôi không quan tâm, dù sao em đã đặt tôi rồi, không thể trả hàng lại."

"Hừ!"

Tư Thiều thở hừ hừ đi về phía trước hai bước, rồi lại quay đầu nói: "Thích ăn cái gì? Nói nhanh một chút."

Đào Nhiên nhìn nói: "Tùy tiện đi."

"Không cho nói tùy tiện."

"Vậy thì cá sốt cà?"

"Đổi cái khác, tôi không biết làm!"

"Vậy em biết làm cái gì thì mua cái đó đi, thức ăn không thả giấm thì không thành vấn đề."

"Sao cậu lại qua loa lấy lệ như vậy?"

"..."

Thấy Đào Nhiên không nói lời nào, Tư Thiều nắm tay hắn nói: "Đi mau a, không đói bụng sao?"

Sau đó Đào Nhiên liền trơ mắt nhìn Tư Thiều kéo một vị muội tử tóc ngắn bên cạnh lưu loát mà đi, hắn đứng ở phía sau thật lâu chưa tỉnh hồn lại.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play