Long Thu ngồi tại chỗ, nhìn bát mì sợi thơm ngát trước mắt. Bất tri bất giác liền lộ ra nụ cười, nàng đặc biệt thích loại cảm giác này, sáng sớm thức dậy trong nhà không phải không có một bóng người, có người làm điểm tâm cho nàng ăn. Lúc nàng còn rất nhỏ, khi sự nghiệp của ba mới vừa bước đầu, mẹ cả ngày chỉ biết ăn mặc thật xinh đẹp đánh mạt chược.
Mỗi ngày chỉ ăn hai bữa buổi trưa và buổi tối, cho đến khi nàng lên tiểu học, nghe bạn học nói chuyện mới biết còn có thứ gọi là điểm tâm này. Nàng ngày đó khóc thật lâu, về nhà hỏi mẹ, tại sao không làm điểm tâm cho nàng ăn. Mẹ rất kỳ quái nói: "Trước nay đều không ăn điểm tâm sao? Ngươi nghĩ mẹ cho ngươi tiền xài vặt là vì cái gì?"
Vì vậy Long Thu lại bắt đầu kiếp sống mua điểm tâm ăn, sau đó ba ba thành chủ tịch công ty giải trí, trong nhà mời bảo mẫu, nàng mới xem như thử nghiệm đến cảm giác ăn cơm ở nhà. Nhưng mà trên bàn cơm vẫn chỉ có một người, cha mẹ luôn luôn bề bộn nhiều việc trước nay đều không cùng nàng ăn điểm tâm.
Đào Nhiên rửa mặt xong đi ra, hỏi: "Tại sao không ăn, ăn không ngon sao?"
Long Thu nói: "Chờ cậu ăn chung."
Đào Nhiên ngồi xuống ăn mì, hút sợi mì vùn vụt. Long Thu nghe không cảm thấy phiền, cảm thấy rất thú vị, nàng nói: "Cậu ở trước mặt nữ sĩ ăn đồ, đều là thô lỗ như vậy sao?"
"..." Phải.
Từ lúc Đào Nhiên còn là nữ nhân, thời điểm cùng khuê mật ăn cơm đều đã là thích phóng khoáng thế nào thì cứ thế nấy, chỉ có ở trước mặt nam sinh ăn đồ mới thu liễm. Lâu ngày hắn dưỡng thành một thói quen, ở trước mặt con gái ăn đồ tương đối tùy ý, lại quên mình bây giờ là con trai.
Đào Nhiên ngại ngùng cười cười nói: "Cũng không phải... tôi không xem cô như người ngoài."
Long Thu nhìn rõ hết thảy cười một tiếng, cũng không thèm để ý.
"Ta từ xa nhìn ngắm, trăng sáng trên..."
"A lô, Tony a." Đào Nhiên nói: "Chuyện gì?"
Tony muốn tới thương lượng với hắn chuyện kịch bản, phim của Quan đạo đã hoàn công, tuy rằng phim còn chưa chiếu. Nhưng mà người trong giới đều biết có một người mới diễn nam chính của phim Quan đạo, hơn nữa Quan đạo khen hắn không dứt miệng. Người mới như vậy nổi danh là chuyện rất nhanh, một ít đạo diễn trong công ty liền nghĩ thừa dịp Đào Nhiên còn chưa nổi hồng nổi đỏ vội vàng cùng hắn ký bộ phim.
Lúc này Đào Nhiên chưa phải rất đắt giá, nhưng mà tương lai nhất định sẽ hot lớn, hiện tại ký hợp đồng là có lợi nhất.
Đào Nhiên cúp điện thoại nói: "Tony nói có rất nhiều đoàn phim muốn tôi diễn nam chính, tôi về sau đều sẽ bận rộn như vậy sao?"
"Bận liền có nghĩa là nổi tiếng." Long Thu là chuyên gia của phương diện này, "Khi một diễn viên bắt đầu rãnh rỗi, liền chứng tỏ hắn đã hết thời, không có lịch trình, điều này đối với diễn viên mà nói là chuyện rất đáng sợ."
"Tôi cũng biết đạo lý này." Đào Nhiên có chút cảm khái nói: "Nhưng mà tôi không thích bận rộn như thế."
"Cậu không muốn nổi tiếng sao?" Long Thu hỏi.
Đào Nhiên phát ra từ phế phủ nói: "Thành thật mà nói, không muốn lắm. Long tổng, cô có công tác nào ít việc nhiều tiền giới thiệu cho tôi?"
Long Thu mặt không biểu tình nhìn hắn, "Có loại công việc này tự tôi đi làm cho rồi, bao giờ mới đến lượt cậu?"
Đào Nhiên thở dài, bây giờ phải bận rộn, nào còn có thời gian làm nhiệm vụ a?
Long Thu thấy dáng vẻ Đào Nhiên thật giống như rất khổ não, liền nói: "Kỳ thực bận cũng chỉ tương đối, cậu có thể chọn một ít kịch bản tốt. Giống như kịch bản của Quan đạo lần này, có chất lượng có thể nổi. Hằng năm chỉ nhận một hai bộ, như vậy vừa sẽ không quá bận, cũng bảo đảm nhiệt độ cùng đề tài."
Đào Nhiên tiếp nhận ý kiến của Long Thu, hắn đưa ý tưởng này nói với Tony. Tony sau khi nghe im lặng hồi lâu, nói: "Loại phương thức làm việc này, không phải là cách làm của những nghệ thuật gia lớn tuổi sao? Cậu còn trẻ như vậy, không sáng tạo kiếm lời cho công ty, công ty sẽ cho phép như vậy sao?"
Đào Nhiên gật đầu, "Dĩ nhiên, đây là đề nghị Long tổng nói với tôi."
"Chao, thật là quá cảm động." Tony bưng ngực túm thân hình như rắn nước của hắn nói: "Boss vì không để người yêu khổ cực, lại làm ra hy sinh lớn như vậy. Cậu có biết Long tổng vì để đưa cậu vào đoàn phim Quan đạo, tốn bao nhiêu tiền không?"
Đào Nhiên nói: "Chỉ cần vé bán không lỗ vốn, nàng cũng có thể kiếm về mà."
"Nhưng mà thời điểm ban đầu Long tổng là ôm tâm tình lỗ vốn để đầu tư." Tony khoa trương nói: "Ai mà thèm đến xem hai người mới đóng phim?"
Nói cũng phải...
Cái này chỉ có thể nói rõ Long Thu yêu Bạch Thiếu Huy điên cuồng cỡ nào, vì để sáng tạo cho bản thân cơ hội câu dẫn Thôi Hiểu, nàng tình nguyện thiệt hại nhiều tiền như vậy. Tưởng tượng đến đây Đào Nhiên càng vô lực, Long Thu yêu Bạch Thiếu Huy như vậy, hắn thật có thể khiến Long Thu từ bỏ ý định với Bạch Thiếu Huy sao?
Bất kể nói thế nào, vẫn là càng sớm càng tốt. Trong tiểu thuyết Bạch Thiếu Huy bởi vì hiểu lầm Thôi Hiểu và Đào Nhiên có cái gì, hắn thương tâm mất mát một đoạn thời gian, Long Thu nhân cơ hội đến gần Bạch Thiếu Huy. Sau đó Bạch Thiếu Huy ý thức được bản thân căn bản không bỏ được Thôi Hiểu, liền nói chia tay với Long Thu. Long Thu từ nơi này bắt đầu hoàn toàn hắc hóa, cuối cùng lại cảm thấy chỉ cần không có Thôi Hiểu, mình chính là chân ái của Bạch Thiếu Huy, cho nên nàng mới sẽ mất trí muốn đi giết Thôi Hiểu.
Đào Nhiên lòng mệt mỏi gọi điện thoại cho Bạch Thiếu Huy, "A lô, đi ra uống một ly đi."
Vẫn là quán bar lần trước, vẫn là loại rượu lần trước. Bạch Thiếu Huy nói: "Cậu xem ra có vẻ rất khổ não, vẫn còn chưa giải quyết Long tổng nhà cậu sao?"
Đào Nhiên không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: "Anh và Thôi Hiểu thế nào rồi? Nàng đã đáp ứng làm bạn gái anh chưa?"
Nói đến đây, Bạch Thiếu Huy hưng phấn. Mặt sáng rực nói: "Nói tới cái này tôi còn phải đa tạ cậu, nếu không phải cậu ngày đó chuốc say nàng sáng lập cơ hội, nàng cũng sẽ không đáp ứng tôi mau như vậy."
"Chúc mừng." Đào Nhiên thành tâm thành ý nói: "Thôi Hiểu tôi vẫn tương đối hiểu, Thôi Hiểu rất thích anh, nhưng bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ tạo thành tự ti. Anh và nàng cùng một chỗ nhất định không thể để cho nàng bất an, nhất định phải để cho nàng có cảm giác an toàn."
Bạch Thiếu Huy rất tự tin nói: "Nam nhân như tôi mà còn để cho nàng không có cảm giác an toàn sao?"
Đào Nhiên hướng nhìn hắn liếc mắt khinh bỉ nói: "Chính là anh như vậy nàng mới sẽ không có cảm giác an toàn, nếu như Long Thu là bạn gái anh nàng dĩ nhiên sẽ không cảm thấy bất an. Bởi vì gia đình các người học thức địa vị xã hội đều là ngang hàng, nàng đối với hết thảy của anh đều rất hiểu. Mà Thôi Hiểu thì khác, tuy rằng nàng rất cố gắng, nhưng cái này cũng không thay đổi được sự thực nàng lên cao trung liền thôi học, cũng không thay đổi được hoàn cảnh gia đình nàng."
Bạch Thiếu Huy có chút hiểu ra nói: "Ý cậu là tôi ưu tú làm cho nàng bất an?"
"Phải." Đào Nhiên nghĩ tới kiều đoạn máu chó kinh điển bên trong, nói: "Tôi biết anh yêu Thôi Hiểu, anh không để ý tới gia đình và khuyết điểm của nàng. Nhưng mà người nhà anh, anh có thể bảo đảm bọn họ không khinh bỉ Thôi Hiểu, từ đó giấu anh trộm đối phó nàng không?"
Bạch Thiếu Huy sửng sốt rất lâu, sau đó uống một ngụm rượu trong ly nói: "Cậu nói đúng, là tôi nghĩ đơn giản, tôi cho rằng chỉ cần tôi và Hiểu Hiểu yêu nhau thứ khác đều không thành vấn đề."
Cụ thể làm sao còn phải xem chính bọn họ, Thôi Hiểu là một nữ hài không tệ, Đào Nhiên hy vọng nàng có thể hạnh phúc.
Bạch Thiếu Huy ánh mắt kiên định, nói: "Vô luận xảy ra cái gì tôi cũng sẽ không buông bỏ Hiểu Hiểu, thành thật mà nói tôi hiện tại còn thật vui mừng. May mà công ty Hiểu Hiểu ký chính là Tinh Huy, nếu không sự nghiệp của nàng cũng có thể bị tôi ảnh hưởng."
Nàng ký hợp đồng với Tinh Huy mới là bị ngươi ảnh hưởng lớn nhất, CEO Tinh Huy chính là tình địch số một của nàng. Đào Nhiên yên lặng chửi rủa, nhắc nhở: "Thôi Hiểu về sau sẽ càng ngày càng bận, anh nếu không nghĩ sau này giảm bớt cơ hội gặp mặt, cũng nhanh làm chuẩn bị cho tương lai đi."
Bạch Thiếu Huy khiêm tốn thụ giáo, sau khi hai người tách ra Đào Nhiên tự mình lái xe trở về.
Kết quả ở trên đường bị cảnh sát giao thông ngăn lại, hắn quay kiếng xe xuống, xoắn xuýt nhìn đồng chí cảnh sát giao thông. Đều là say rượu lái xe, tại sao lần trước Bạch Thiếu Huy không bị bắt? Không thể xem như đồng nghiệp được sao?
Đồng chí cảnh sát giao thông trẻ tuổi đưa máy đo rượu cồn tới, "Tới, ngậm thổi một ngụm."
Đào Nhiên nhìn chòng chọc món đồ kia mấy giây, sau đó ngậm trong miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cảnh sát giao thông giờ thì không kiên nhẫn nga, "Anh kia, bảo anh thổi hơi, anh nhẹ nhàng hà một ngụm như vậy có ích lợi gì? Phổi anh lủng lỗ sao?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT