Lập tức bị Đào Nhiên nói trúng chuyện thương tâm, Mục Hoan Hoan cảm thấy rất mất mặt. Loại cảm giác không có tiền ra ngoài ăn, tự mình cũng không biết làm thật sự là quá tệ. Bết bát hơn chính là, tất cả quẫn bách đều bị một người xa lạ biết được.

Đào Nhiên nhìn thấy biểu tình Mục Hoan Hoan trong nháy mắt trở nên u oán, cảm thấy có chút buồn cười. Mục Hoan Hoan phát tác tính tình đại tiểu thư, trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Rất buồn cười sao?"

"Hm? Một chút xíu thôi." Đào Nhiên mỉm cười nhìn Mục Hoan Hoan một hồi, nói: "Cô làm bữa tối như vậy là không được rồi, tôi vừa vặn mới nấu cơm xong, không chê thì qua nhà tôi ăn một chút đi."

Mục Hoan Hoan có chút hoài nghi nhìn Đào Nhiên, "Cậu biết nấu ăn?"

Đào Nhiên liếc mắt khinh bỉ, "Biết hơn cô."

Mục Hoan Hoan đến nhà Đào Nhiên, ấn tượng đối với Đào Nhiên lại khá hơn một chút. Trong nhà Đào Nhiên rất sạch sẽ, gia cụ vật phẩm gì đó cũng bày rất chỉnh tề, trong sân có một con đường mòn nối thẳng cổng sân với cửa nhà. Đất hai bên xới lên, bên trong nhú ra từng cái mầm xanh nhạt.

Mục Hoan Hoan rất thích căn nhà này, nàng tò mò nhìn những chồi non kia nói: "Cậu trồng hoa gì vậy?"

"Tôi làm gì biết trồng hoa nha." Đào Nhiên cười nói: "Đây là tiểu... bằng hữu giúp đỡ trồng rau cải."

"Nha, thật sao." Mục Hoan Hoan hai mắt lấp lánh nhìn những chồi non kia, "Hóa ra rau cải ở trong đất là cái bộ dáng này, vậy cậu về sau há chẳng phải là không cần mua rau nữa?"

Đào Nhiên không muốn nói với nàng người một năm ăn vào bao nhiêu rau cải, chưa kể trong nhà này chỉ có thể trồng một chút như vậy. Hắn xách cá của Mục Hoan Hoan nói: "Thức ăn đều đặt ở trên bàn, cô ăn trước đi, tôi làm con cá này cho cô."

"Ừm." Mục Hoan Hoan đi vào phòng khách, thấy trên bàn cơm bày ba món ăn.

Khoai tây sợi xào ớt xanh, thịt hai lần chín cùng một bát canh cà chua trứng, mới ngửi mùi một cái Mục Hoan Hoan đã không nhịn được. Từ sau khi nàng rời nhà, không phải ăn căn tin thì chính là ăn quán cơm, sau đó bởi vì không có tiền nên dù có đi quán cơm cũng chỉ ăn cơm phần hoặc mì sợi cái gì đó, gần đây còn là liên tục ăn mấy ngày mì gói.

Bỗng nhiên trước mặt bày mấy món ăn vừa sạch sẽ vừa thơm nức xông vào mũi như vậy, bảo nàng làm sao có thể nhịn? Hướng bên cạnh nhìn nhìn, không nhìn thấy chén. Nàng đi vào phòng bếp, Đào Nhiên vừa vặn đem cá bỏ vào trong chảo dầu.

Chỉ nghe tách một tiếng, một đoàn khói mù liền bốc lên. Đào Nhiên quay đầu nói: "Làm sao vậy?"

Mục Hoan Hoan hiếu kỳ nhìn Đào Nhiên, nói: "Tôi tới lấy chén, cơm ở đâu a?"

Đào Nhiên chỉ chỉ nồi cơm điện bên cạnh nói: "Cơm đã chín rồi, chén ở trong tủ, cô tự lấy đi."

Mục Hoan Hoan cầm chén đũa, bới cho mình một chén cơm, lại nhìn thấy Đào Nhiên ở một bên ngậm đắng nuốt cay làm cá cho nàng. Nàng liền cầm thêm một chén, tổng cộng múc hai chén cơm ra ngoài.

Buổi trưa ở căn tin trường học ăn ra một con sâu xanh, nàng liền ngay tại chỗ ói sạch sẽ, lúc này Mục Hoan Hoan đói bụng không chịu nổi. Nàng ngồi yên tại chỗ thật nhanh ăn một miếng cơm, sau đó kẹp một miếng thịt ăn.

Thịt vừa vào miệng, Mục Hoan Hoan liền cảm động nhắm hai mắt lại. Trời nà, mấy món ăn trên bàn cơm cảm giác thật tốt a, thịt này ăn cũng thật ngon a, ăn ngon phát khóc.

Ăn một miếng xong Mục Hoan Hoan cảm thấy có chút ngại ngùng, nàng từ nhỏ gia giáo đều rất nghiêm khắc, ăn cơm ở nhà nếu như người còn chưa tới đủ là không thể động đũa. Nàng bây giờ tới nhà người ta làm khách, nào có đạo lý chủ nhân còn chưa lên bàn mà khách nhân đã ăn hết trước? Mục Hoan Hoan tuy rằng rất đói, nhưng vẫn cưỡng bách bản thân buông đũa xuống, trong lòng mong đợi Đào Nhiên nhanh một chút đi ra.

Đào Nhiên rất nhanh liền bưng đĩa đi ra, thấy Mục Hoan Hoan ngồi bất động, liền nói: "Sao không ăn? Không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải." Mục Hoan Hoan dè đặt nói: "Chờ cậu ăn chung."

Đào Nhiên đem cá kho đặt ở trước mặt Mục Hoan Hoan, nói: "Nếm thử xem tôi làm cá thế nào."

Mục Hoan Hoan kẹp một miếng cá mới ra lò bỏ vào miệng, lập tức gật đầu liên tục, nuốt xuống thịt cá xong, Mục Hoan Hoan khen: "Ăn ngon thật a, cậu là đầu bếp sao?"

Đào Nhiên liền cười, "Chẳng qua là ăn bữa cơm, làm gì nịnh hót như vậy."

Mục Hoan Hoan vừa rồi nói lời phát ra từ nội tâm, nhưng mà bị Đào Nhiên nhạo báng như vậy, nàng liền không nhịn được đỏ mặt, nhíu mày nói: "Tôi mới không thèm nịnh bợ đâu."

Nàng cũng thật sự rất đói bụng, hơn nữa thức ăn đều rất ngon, Mục Hoan Hoan một mình ăn liền hai chén cơm, cộng thêm ăn hết tất cả thức ăn. Đào Nhiên cũng sử xuất bản lãnh thật sự ra tranh thức ăn, bằng không có thể sẽ ăn không đủ no. Cuối cùng Mục Hoan Hoan đặt đũa xuống, thoải mái thở dài, "Đã lâu không được ăn thoải mái như vậy."

Đào Nhiên có chút khó hiểu nói: "Cô đây là cả ngày chưa ăn sao?"

"Không khác là mấy." Mục Hoan Hoan có chút kích động nói: "Cậu biết không? Hiện tại trường học thật là quá không chịu trách nhiệm, buổi trưa tôi đang ăn trong căn tin nếm ra sâu trong đồ ăn. Trời ơi, trưa mai tôi lại phải chết đói."

Đây quả thật không phải là tao ngộ gì tốt, Đào Nhiên bày tỏ đồng tình sâu sắc, hắn nói: "Có điều cô như thế này cũng không phải biện pháp, cô ở một mình, không biết nấu ăn thì cũng chỉ đành ăn cơm quán hoặc căn tin thôi."

Mục Hoan Hoan cũng hiểu là đạo lý này, bất quá trong chốc lát cũng không nghĩ ra cách gì tốt. Nàng nhìn Đào Nhiên, đột nhiên nảy sinh cơ linh, nói: "Cậu... à... ờ, tôi còn chưa biết tên cậu."

Giờ mới nhớ ra à, Đào Nhiên tỉnh bơ nói: "Tôi tên Chung Hiểu, Chung trong chung thanh (tiếng chuông), Hiểu trong phất hiểu (bình minh)."

"Tôi là Mục Hoan Hoan." Mục Hoan Hoan nhìn Đào Nhiên muốn nói lại thôi, tựa như có chuyện gì khó mở miệng vậy. Đào Nhiên nói: "Cô muốn nói cái gì?"

Mục Hoan Hoan chớp mắt một cái, nói: "Chung tiên sinh là làm nghề gì?"

Đào Nhiên nhướn lông mày lên, nói: "Trước mắt ở nhà viết tiểu thuyết, nói là thất nghiệp cũng được."

"Hóa ra Chung tiên sinh là nhà văn a." Mục Hoan Hoan đối với nghề nghiệp của Đào Nhiên tràn đầy hảo cảm.

Đào Nhiên cười khan, "Không dám nhận không dám nhận."

Mục Hoan Hoan nói: "Trong nhà Chung tiên sinh chỉ có một người sao?"

"Ừm hử?" Đào Nhiên nói: "Nhà tôi có mấy người quan hệ gì đến cô sao?"

Mục Hoan Hoan phất tay nói: "Cũng không có quan hệ gì, tôi nói là dù sao một mình cậu cũng nấu cơm. Còn tôi lại không biết nấu cơm, tôi có thể mỗi ngày tới nhà cậu ăn cơm không? Nhưng mà tôi sẽ không ăn chùa, tôi phụ trách mua thức ăn thế nào?"

"Cái này hả..." Đào Nhiên sờ cằm một cái nói: "Tôi cũng không thiếu tiền mua thức ăn, hơn nữa tự tôi cũng rất có thời gian rảnh."

Mục Hoan Hoan cầu xin nhìn Đào Nhiên, còn kém ôm bắp đùi lắc cái đuôi, nàng thật sự là chịu đủ ngày tháng ăn mì gói rồi.

Đào Nhiên trong lòng cười gian, ngoài miệng nói: "Có điều tôi rất ghét rửa chén, nếu cô có thể phụ trách rửa chén, mang cô cùng ăn cơm cũng không có gì."

"Không thành vấn đề, giao cho tôi đi." Mục Hoan Hoan vỗ ngực nói: "Không phải là rửa chén sao, tôi hiện tại rửa cho cậu xem."

Nói xong nàng liền đem chén trên bàn thu tới một chỗ, cầm đến phòng bếp. Đào Nhiên ngồi tại chỗ giống như đại gia nói: "Rửa chén cũng không phải chỉ rửa một cái chén, cô còn phải lau bàn, quét dọn phòng bếp, dọn dẹp ao nước, cuối cùng còn phải đem rác rưới trong phòng bếp đi vứt hết."

Mục Hoan Hoan thanh âm có chút buồn bực từ phòng bếp truyền tới, "Biết rồi."

Đào Nhiên đi tới cửa phòng bếp, thấy Mục Hoan Hoan chính đang dùng sức bóp nước rửa chén vào bồn nước, hắn nói: "Nước rửa chén cũng không thể dùng quá nhiều, bằng không sẽ rửa không sạch, tôi không muốn bị chén không sạch làm độc chết."

"Biết rồi." Mục Hoan Hoan tức giận nói: "Tôi sẽ rửa nhiều mấy lần."

Đào Nhiên không nhịn được cười ra tiếng, nữ phụ ác độc này thật là quá thú vị rồi. Một chút kỹ năng sinh tồn cũng không có còn bỏ nhà ra đi, thật không sợ bản thân chết đói bên ngoài a.

Mục Hoan Hoan ở dưới sự chỉ huy đầu lưỡi của Đào Nhiên, rửa chén lau bàn, thu thập sạch sẽ rác rưởi. Cuối cùng lúc ra ngoài, Đào Nhiên cười híp mắt nói: "Ngày mai lại tới a!"

Mục Hoan Hoan đưa tay ném túi rác vào thùng rác, nghiêng đầu hung hãn trợn mắt nhìn Đào Nhiên, "Biết rồi!"

Một màn này vừa lúc bị một huynh đệ nhìn thấy, huynh đệ kia trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, trong lòng chấn kinh cực kỳ. Chao ôi, đại ca không hổ là đại ca, sáng sớm mới vừa gặp mặt, buổi chiều liền đem nhỏ này đoạt tới tay. Đoạt tới tay thì thôi, còn ngày mai lại tới?

Lúc này kính ngưỡng của hắn đối với Đào Nhiên thật là như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, không được, không thể chỉ để một mình mình chấn kinh, phải nhanh đem tin tức này nói cho những huynh đệ khác.

Mục Hoan Hoan cuối cùng ăn được một bữa cơm ngon, hơn nữa bữa cơm tiếp theo cũng đã có xếp đặt, trong lòng giải quyết một đại sự. Trở về tắm xong nằm lên giường rất nhanh liền đi ngủ, Đào Nhiên cũng chính thức quen biết với mục tiêu nhiệm vụ, hai người hôm nay gặp mặt có thể nói là tất cả đều vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau Mục Hoan Hoan ăn cháo bát bảo, sau đó đẩy xe đạp ra cửa. Thời điểm đi tới ngõ hẻm, quả nhiên bên trong giống như thường ngày, không ít thanh niên bất lương đang đứng. Mục Hoan Hoan cúi đầu vọt đi, lòng nói không sao, rất nhanh sẽ đi ra ngoài.

Kết quả một người thanh niên trong đó nhìn Mục Hoan Hoan, bỗng nhiên ý xấu cười lên, nói: "Yo, chị dâu ra ngoài à?"

Mục Hoan Hoan sợ hết hồn, kinh khủng nhìn hắn, ai là chị dâu?

Người thanh niên kia nói: "Đều chớ ngẩn ra đó, mau gọi chị dâu!"

Tất cả thanh niên đang hút thuốc đều buông thuốc xuống, ngừng tán gẫu, từng người trợn to mắt nhìn Mục Hoan Hoan, đồng thanh nói: "Xin chào chị dâu!"

"Hu..." Mục Hoan Hoan chạy trốn thật nhanh, má ơi đây là chuyện gì xảy ra? Ai là chị dâu bọn họ a?

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play