"Nhiếp tổng, tôi......" Hốc mắt Thẩm Tư Vũ đỏ bừng, còn muốn giãy giụa một phen, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt âm trầm đáng sợ của Nhiếp Gia.
Đó là ánh mắt tàn nhẫn như muốn giết người.
Tức khắc Thẩm Tư Vũ không dám nói nữa, bị Thập Lí "Thỉnh" ra ngoài.
"Nhiếp tổng, chúng tôi đi trước. Tôi sẽ mau chóng hoàn thành những cảnh quay còn lại." Hàn Mạn Ni lau khô nước mắt của mình, hướng Nhiếp Gia khẽ gật đầu, cùng Đồng Hải đi ra ngoài.
Ca một tiếng, bút ký tên trong tay Nhiếp Gia bị bẻ gãy.
Diệp Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhiếp Gia ngồi ở sau bàn làm việc to lớn, biểu tình đạm mạc như thường, tư thái kiêu căng như cũ, trừ bỏ ánh mắt quá mức an tĩnh, cũng không có dị thường.
Thẩm Tư Vũ bị đuổi ra khỏi văn phòng tổng tài, hơn nữa tin hắn bị đoàn phim khai trừ, dưới sự rêu rao của trợ lý Đồng Hải rất nhanh đã truyền khắp công ty. Chỉ biết nguyên nhân đại khái là Nhiếp tổng vốn dĩ rất coi trọng bộ phim mới, ra lệnh cấm diễn viên rời tổ, dùng thời gian nhanh nhất hoàn thành cảnh quay để biên tập hậu kỳ, kết quả Thẩm Tư Vũ không biết bị bệnh gì một hai phải đối nghịch với Nhiếp tổng, đòi nghỉ tận hai ngày.
Hiện tại Nhiếp tổng cho hắn nghỉ phép cả năm luôn.
Không ít nghệ sĩ khiếp sợ với sự hỉ nộ vô thường của Nhiếp tổng, cũng ẩn ẩn mừng thầm tiểu nhân Thẩm Tư Vũ đắc chí không bao lâu đã bị đá khỏi đám mây.
Đuổi người đi rồi Nhiếp Gia liền an tĩnh xử lí sự vụ, nhưng Diệp Anh rất rõ ràng, Nhiếp Gia nhìn chằm chằm văn kiện cũng sắp nửa tiếng, lại không lật tờ nào, hiển nhiên đang ngẩn người.
Thẳng đến khi chuẩn bị 9 giờ, Thời Kham tới, mang bữa sáng cho Nhiếp Gia, Nhiếp Gia lúc này mới đánh vỡ trạng thái trầm mặc nãy giờ.
" Sao không đợi anh đã tự đi rồi." Thời Kham cũng chưa ăn sáng, cùng Nhiếp Gia dịch tới sô pha bên bàn trà, cùng ăn với cậu.
" Anh chưa tỉnh, mà cũng không có việc gì, nên em tự tới." Nhiếp Gia không nhìn Thời Kham, nhận đôi đũa hắn đưa tới gắp một bánh bao nhỏ ăn.
"Xử lý như thế nào?" Thời Kham thuận miệng hỏi.
Nhiếp Gia đang ăn, không thể trả lời hắn, Diệp Anh đứng ở sau lên tiếng: " Ngài Nhiếp đuổi Thẩm Tư Vũ ra khỏi đoàn phim, răn dạy Hàn Mạn Ni một trận sau đó thay Đồng Hải vào. Đều đã xử lý xong, có lẽ sẽ chậm trễ tiến độ quay, nhưng hẳn là kịp."
Nhiếp Gia ừ một tiếng.
Thời Kham cười cười, nhìn Nhiếp Gia nói: "Cũng tốt, vậy Lâm Hạo Nhiên, em tha cho nó là tính làm gì đây?"
Đêm qua Lâm Hạo Nhiên đã được tìm thấy hơn nữa còn bị giám thị, dựa theo ý của Thời Kham, hoàn toàn có thể trước khi Thời Nghệ Viện tới, gạo nấu thành cơm, Thời lão hiện tại đang nổi nóng, Lâm Hạo Nhiên cùng Thời Nghệ Viện lập tức sẽ bị đuổi về Hạ Thành, vậy thì thanh tịnh rồi.
Nhưng Nhiếp Gia lại phân phó Lâm Tiện trước đừng báo, chỉ giám thị thôi, căn bản không muốn theo ý hắn. Thời Kham cố nhiên sẽ không dễ thuận theo Nhiếp Gâ, nhưng cũng muốn biết cậu muốn làm gì.
"Em cùng Lâm Tiện, đều không ngại cho hắn nếm thêm mùi đau khổ." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: "Em hiện tại không thể giết hắn, nhưng tra tấn hắn thì có thể."
Thời Kham nghe những lời này, không dấu vết nhăn nhăn mày, lại cũng không nói gì.
"Thời Nghệ Viện khẳng định cũng nghĩ giống anh, Lâm Hạo Nhiên tạm thời không thể xuất hiện ở trước mặt Thời lão, lão đang nổi nóng, không chừng sẽ làm ra chuyện gì, không bằng để Lâm Hạo Nhiên tránh mấy ngày, chờ Thời lão hết giận lại đi nhận sai, còn có thể có giữ lại cơ hội." Nhiếp Gia nói.
Diệp Anh khó hiểu hỏi: "Vậy ngài hiện tại không cho Lâm Tiện hành động, không phải hợp ý của Thời Nghệ Viện sao?"
"Nên người Thời lão bây giờ trừ bỏ Lâm Tiện, còn có Lộ Lộ, con rối gỗ không nghe lời như Lâm Hạo Nhiên lão sẽ không bỏ sức bồi dưỡng nữa. Để hắn trở về Hạ Thành, thì quá tiện nghi cho hắn." Nhiếp Gia buông đũa, nói với Thời Kham: "Em no rồi."
Thời Kham thấy chính câuh có chủ ý, liền không hỏi nữa. Hắn ở công ty bồi Nhiếp Gia một buổi sáng, hai người dùng cơm trưa xong thì về nhà nghỉ trưa một hồi, buổi chiều Thời Kham vốn định mang Nhiếp Gia trở về bổn trạch thăm lão thái thái, nhưng Nhiếp Gia lại bảo công ty còn có việc, nên từ chối, Thời Kham đành phải về một mình, buổi tối đến công ty đón Nhiếp Gia về nhà.
" Cô về chung với Thời Kham đi, nơi đó luôn có người ở trong tối như hổ rình mồi, lần này đừng bất cẩn nữa. Chiều nay tôi luôn ở công ty, cô không cần đi theo tôi." Nhiếp Gia nói với Diệp Anh.
Chuyện tối hôm qua khiến Diệp Anh luôn bứt rứt, thấy Nhiếp Gia nói như vậy cũng không chối từ, cùng Thời Kham trở về bổn trạch.
Bốn giờ chiều trời đổ cơn mưa, Nhiếp Gia khoanh tay trước ngự, cách cửa sổ nhìn màn mưa che trời lấp đất bên ngoài, cảm xúc trong mắt cũng bão táp giông tố giống như bên ngoài, tràn ngập hung lệ.
Thẩm Tư Vũ sau khi trở về nhà, nhìn thấy một bóng người đứng ở bên cửa sổ phòng khách, hắn hoảng sợ, "Nhiếp, Nhiếp tổng......?"
Phòng khách cực kỳ tối tăm, Thẩm Tư Vũ đứng ở ngoài thềm nhà sờ soạng trên tường một phen, khi hắn thấy bộ dạng âm trầm của Nhiếp Gia, sớm đã ra mồ hôi lạnh đầy bàn tay, vừa sờ công tắc đã trượt đi một chút, không thể mở đèn.
"Nhiếp tổng?" Thẩm Tư Vũ nơm nớp lo sợ đi về phía trước vài bước, nhìn bóng dáng Nhiếp Gia chỉ cảm thấy khẩn trương và áp bách tựa như phía trước là dãy núi băng.
Hắn không biết Nhiếp vào bằng cách nào, chung cư là công ty an bài, có lẽ trong tay Nhiếp tổng có chìa khóa, nhưng đều không quan trọng, mấu chốt là buổi sáng Nhiếp tổng còn uy hiếp hắn, bỗng nhiên tới tìm hắn là có chuyện gì?
Có thể có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ Nhiếp tổng hối hận?
Không đợi Thẩm Tư Vũ sinh ra chút tâm tình may mắn vui sướng, Nhiếp Gia thả lỏng tay, trong tay áo tây trang bỗng chốc giũ ra một cây đao đi săn, cậu nắm đao chậm rãi xoay người, không còn tận lực bình tĩnh áp chế sát khí như buổi sáng ở công ty nữa, lúc này sát khí ập vào mặt Thẩm Tư Vũ cơ hồ muốn nhấn chìm hắn.
Thẩm Tư Vũ hoảng sợ nín thở, ngay sau đó lá gan như muốn nứt ra ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Nhiếp Gia xách đao đi từng bước về phía hắn, giống như gặp được ác quỷ trong địa ngục, hắn sợ tới mức hai chân thẳng băng, cứng đờ muốn bò dậy chạy trốn.
Ngay lúc tay vừa mới chạm đến chốt cửa, lưỡi dao sắc bén lạnh băng đột nhiên xuyên qua ngực hắn, lộ ra một đoạn mũi đao lóe hàn quang.
Trong nháy mắt Thẩm Tư Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều trở nên lạnh băng tê dại, hắn không thể tin tưởng cúi đầu nhìn mũi đao bỗng chốc rút khỏi thân thể của mình. Nhiếp Gia hạ một đầu gối ngồi xổm xuống, một tay ấn vai Thẩm Tư Vũ, tay còn lại đột nhiên rút cây đao ra.
Máu phun lên cả người Nhiếp Gia, bắn đầy bậc thềm.
"Thời Kham từ trước đến nay không thích tao giết người lung tung, bất quá không cho anh ấy biết là được." Nhiếp Gia ở bên tai Thẩm Tư Vũ thấp giọng nói: "Tao đó giờ cũng không thích người khác đánh chủ ý lên Thời Kham, đáng tiếc mày làm."
Dứt lời đâm một nhát vào trái tim của Thẩm Tư Vũ.
Thật ra trước khi Nhiếp Gia động thủ, KK đã phát hiện cảm xúc của Nhiếp Gia biến hóa kịch liệt, cực lực khuyên can nhưng vẫn không thể.
Thẩm Tư Vũ quá xui xẻo, nhưng đến KK cũng không nghĩ đến Nhiếp Gia cuối cùng lại tự mình động thủ.
Giải quyết xong Thẩm Tư Vũ, Nhiếp Gia mang một thân máu trở về nhà.
Cậu cũng không lập tức thay bộ quần áo nhuộm màu máu, mà đứng trước gương trong toilet, mặt vô biểu tình quan sát bản thân.
【 Ngài Nhiếp, ngài không sao chứ? 】 KK lo lắng sốt ruột hỏi.
Nhiếp Gia nhìn mình trong gương thật lâu, dùng mu bàn tay lau đi vết máu ngay mắt, cậu trầm mặc thật lâu, sau mới hỏi: 【 Cái này không hề liên quan với chứng bệnh của tôi, đúng không? 】
Hắn vừa rồi đâm bao nhiêu nhát trên người Thẩm Tư Vũ nhỉ? Nhiếp Gia nghĩ không ra.
【...... Đúng vậy. 】 KK thấp giọng nói.
【 Nói như vậy, Tổ Công Tố vẫn luôn tận lực dẫn tôi đi đến Nhân Cách Phạm Tội, xem ra bọn họ thành công rồi. 】 Nhiếp Gia yên lặng phát ra một tiếng cười nhạo, 【 Nếu Thời Kham biết tôi đã giết Thẩm Tư Vũ, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? 】
【 Thẩm Tư Vũ chỉ là một chuỗi số liệu, hắn cũng không phải sinh mệnh thật sự......】
Nhiếp Gia đánh gãy lời nó: 【 Nhưng Thời Kham cũng không biết hắn là số liệu. Mỗi lần luân hồi, tôi giết nhiều người như vậy, Thời Kham không thèm để ý đó là bởi vì hắn biết những người đó đều là số liệu. Nhưng trên thực tế nếu bọn họ là người sống, tôi cũng sẽ giết, Thời Kham cũng không biết. Hiện tại Thẩm Tư Vũ với hắn mà nói chính là một sinh mệnh, khi anh ấy biết tôi giết Thẩm Tư Vũ rồi, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào chứ? 】
【 Nhiếp tiên sinh, xin ngài đừng tiếp tục kích thích mình nữa! 】 KK đau lòng nói: 【 Ngài cho tới nay luôn bất an, tự ghét bỏ mình, dốc hết sức lực che dấu nội tâm bạo ngược của mình trước mặt trưởng phòng. Nhưng kỳ thật
hết thảy hành vi cùng thay đổi của ngài trưởng phòng đều biết, hắn không để bụng đâu! 】
【 Anh ấy không để bụng sao? 】 Nhiếp Gia nghiêng đầu, nhìn bản thân dính đầy máu trong gương, ánh mắt hờ hững.
【 Có phải đợi lát nữa trưởng phòng trở về, ngài nói cho hắn, ngài đã giết Thẩm Tư Vũ, trưởng phòng ghét bỏ ngài ác độc nên ném ngài vào vòng luân hồi luôn, ngài mới an tâm hả? 】KK thương tâm nói: 【Cái gì trưởng phòng cũng biết hết, hắn sẽ không ghét bỏ ngài, người ghét bỏ bản thân chính là ngài. 】
"Anh ấy thật sự sẽ không sao?" Nhiếp Gia lẩm bẩm.
Bên ngoài vang lên thanh âm mở cửa, theo sau là tiếng gọi của Thời Kham: "Gia Gia?"
Thanh âm Bình tĩnh mà tràn ngập tình yêu.
"Về hồi nào đấy? Không nói trước với một tiếng, anh còn tính dẫn em đến ăn thử một tiệm ăn tại gia mới mở. Bất quá bên ngoài trời mưa rồi, hay là ở nhà đi, đêm nay muốn ăn gì?" Bên ngoài vang lên điệu dong dài của Thời Kham, hắn tựa hồ đi vào phòng ngủ, lại phát hiện không có người, lại gọi một tiếng: "Gia Gia?"
"Em trong toilet." Nhiếp Gia khẩn trương nắm chặt năm ngón tay.
Thời Kham đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cả người Nhiếp Gia đều là máu tức khắc đồng tử co chặt một vòng, lập tức tiến lên một bước lại không dám chạm vào cậu, hoảng sợ hỏi: "Bị thương chỗ nào? Đừng sợ...... Diệp Anh, Diệp Anh! Lập tức đi xuống lái xe!"
" Không phải máu của em." Nhiếp Gia xoay người đối diện với Thời Kham, nhìn kỹ biểu tình của hắn, nói: "Em đã giết Thẩm Tư Vũ."
Vừa mới dứt lời, không chỉ là Thời Kham, Diệp Anh vội vàng chạy tới cũng ngây người.
Nhiếp Gia cúi đầu, không dám nhìn mặt Thời Kham, cậu nhìn thấy Thời Kham lui về sau một bước, cùng Diệp Anh đi ra ngoài. Nhiếp Gia gắt gao cắn răng, mí mắt đỏ bừng.
"Đi xử lý thi thể của Thẩm Tư Vũ, bảo Thập Lí dọn sạch mọi dấu vết." Thời Kham thấp giọng phân phó Diệp Anh, Diệp Anh biết sự tình nghiêm trọng, nghiêm túc gật đầu, lập tức kêu Thập Lí ra cửa.
Chờ Thời Kham trở lại toilet, Nhiếp Gia đã không còn ở đó nữa. Chung cư lớn như vậy, hắn rất mau đã tìm thấy Nhiếp Gia ở ngoài lang cang.
Cậu ôm hai đầu gối rúc ở trên ghế, bên ngoài mưa lớn, ngoài lang cang đều là nước, vết máu trên người Nhiếp Gia đều bị xối sạch sẽ.
"Gia Gia, đi tắm thôi." Thời Kham nắm tay cậu, muốn kéo cậu lại, lại bị Nhiếp Gia dùng dằn.
Thanh tuyến Nhiếp Gia phát run cầu xin nói: " Anh để em một mình đi, đừng lại gần em, cầu anh."
Thời Kham trầm mặc, kéo cổ tay Nhiếp Gia ra, đôi mắt hồng hồng, trên mặt đều là nước mưa, không biết có phải đang khóc hay không.
Thời Kham cảm thụ được đến cảm xúc của cậu không tốt, không có hỏi cậu nguyên do trong đó, chỉ là khom lưng bế Nhiếp Gia lên, ôn nhu nói: "Vậy vào trong phòng đi, anh sẽ không quấy rầy em."
Nhiếp Gia trầm mặc, Thời Kham tắm rửa đơn giản cho cậu liền đặt cậu lên giường trong phòng ngủ, Thời Kham đặt một nụ hôn bên thái dương cậu, nói: "Anh ở bên ngoài."
Sau đó đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Nhiếp Gia chui vào chăn, đem mình quấn thành một cục.
Thời Kham canh giữ ở phòng khách, nhận được cuộc gọi của Diệp Anh.
" Ông chủ, Thẩm Tư Vũ không chết." Diệp Anh nói: "Hắn chỉ
hôn mê thôi."
Thập Lí kéo Thẩm Tư Vũ từ trong vũng máu, ném lên giường, lột quần áo một kiểm tra, vừa kinh vừa giận, không biết đang giận cái gì, hướng Diệp Anh ồn ào: "Anh tỷ, trên người hắn làm gì có miệng vết thương nào! Máu ở thềm cửa rốt cuộc là của ai?"
Diệp Anh không thể tưởng tượng được, tắt điện thoại, nhìn chung quanh, trên mặt đất có một cây đao đi săn dính đầy vết máu, bốn phía đều là máu, theo lý thuyết loại thì không nói đến vết thương trí mạng, nhưng chảy nhiều máu như vậy, cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Nhưng Thẩm Tư Vũ vẫn hoàn hảo, không chỉ không chết, thậm chí miệng vết thương trên người cũng không có.
"Kêu tỉnh chưa?" Diệp Anh hỏi.
Thập Lí tát hai cái lên mặt Thẩm Tư Vũ, lắc lắc đầu: "Kêu không tỉnh, ông chủ kêu chúng ta tới xử lý thi thể...... Có phải ý là bảo chúng ta giết hắn hay không?"
Diệp Anh cầm điện thoại gõ lên trán hắn, "Sao ngốc thế, lại đây lau khô vết máu đi!"
" À....." Thập Lí buông vạt áo của Thẩm Tư Vũ, đi cầm cây lau nhà tiến vào mệt nhọc lau chùi.
Diệp Anh ngồi xổm bên mép giường quan sát Thẩm Tư Vũ, làn da hắn hơi lạnh, sắc môi trắng bệch, mặc dù hiện tại đang hôn mê trạng thái cũng run lên với biên độ rất nhỏ, đúng là tình trạng mất máu. Nhưng trên người hắn không chỉ không có vết thương, trên cánh tay cũng không có bất luận dấu máu nào.
"Anh tỷ, có khi nào là gặp quỷ hay không?" Thập Lí rúc bả vai hỏi.
Diệp Anh thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà ném về phía Thập Lí đang khoa tay múa chân, Thập Lí nhanh nhẹn càng thêm ra sức chà lau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT