Lúc ta được Lâm Trúc Lịch thu làm đệ tử vẫn là người mới ở kỳ Trúc Cơ.
Nhân tài ở Bồng Lai nhiều như mây, đâu đâu cũng thấy kỳ Trúc Cơ, người người đều đã kết đan, sư phụ nguyện y thu nhận đã là phúc lớn trời ban cho ta. Ta cẩn thận dâng trà bái sư lên sư phụ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hừ lạnh. Ta liếc mắt về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người mày kiếm mắt sáng, tướng mạo vô cùng anh tuấn.
Sau ta mới biết hắn tên là Cố Minh Quyết, là đại sư huynh của chúng ta, thiên tài vạn năm có một của Bồng Lai.
Sư phụ hàng năm bế quan, chỉ thi thoảng mới ra ngoài hỏi thăm tình hình gần đây của chúng ta. Ngày thường người dạy dỗ chúng ta là Cố Minh Quyết. Phương thức dạy dỗ của Cố Minh Quyết cũng giống như con người hắn - đơn giản và thô bạo —— rảnh rỗi là kéo ra đấu trường đánh một trận. Nếu lâu ngày không tiến bộ sẽ bị hắn đánh bằng dây mây nhỏ.
Có lần ta thật sự kiệt sức, trong đan điền không còn một chút linh khí nào. Ta nằm trên mặt đất thở hổn hển như sắp chết đến nơi, đánh kiểu gì cũng không đứng dậy nổi.
Cố Minh Quyết thất vọng ném dây mây, thở dài: "Thần hồn của sư phụ suy yếu, cần dùng phần thưởng đệ nhất trong Đại hội môn phái là Đế Hồn Thảo để điều dưỡng. Ta đã sắp đến kỳ Phân Thần, Đại hội môn phải chỉ cho phép người dưới kỳ Phân Thần tham gia. Các ngươi như vậy, sao ta có thể yên tâm giao việc này cho các ngươi?"
Lúc đấy ta mới biết thì ra không phải Cố Minh Quyết từ khi sinh ra đã đứng thứ nhất.
Ra hắn cũng là người có tính cách tùy ý, thích đi du lịch khắp nơi, trảm yêu trừ ma, được phàm nhân ca công tụng đức là cảm thấy mỹ mãn. Sau đó sư phụ độ thiên kiếp, Thiên Đạo giáng xuống 9981 đạo huyền lôi, thần hồn bị tổn thương. Cố Minh Quyết đi khắp nơi hỏi thăm thiên tài địa bảo có thể chữa trị thần hồn, cuối cùng biết được chỉ có Đế Hồn Thảo mới có thể giúp ích một chút, lúc này mới không màng ngày đêm tu luyện.
Cố Minh Quyết đè nén tu vi hết lần này đến lần khác nhưng vẫn tiến vào kỳ Phân Thần.
Dựa theo quy định của Bồng Lai, tu sĩ kỳ Phân Thần phải xuất sư. Nếu muốn có thể lưu lại Bồng Lai làm khách khanh, nếu không muốn bị những tục vật này trói buộc, Bồng Lai cũng không ngăn trở.
Cố Minh Quyết biết chuyện phải xuất sư, lập tức chạy đến chỗ lão hiệu trưởng lật bàn. Lão hiệu trưởng cũng không phải người hiền lành, đương trường phong bế tu vi của hắn, phạt hắn đi Tàng Thư Các tu sửa thư tịch trong 50 năm.
Một ngày, ta đến Tàng Thư Các thăm hắn, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, lần theo mùi hương thì thấy Cố Minh Quyết thở thoi thóp, máu chảy ra từ cả mắt, mũi, miệng, tai, trong tay nắm chặt một vật phát ra ánh sáng chói lọi.
Hắn nhìn thấy ta, còn cố ý cười, đưa vật trong tay giao cho ta. Ta nhận lấy, luồng linh khí khổng lồ làm da ta đau nhói. Hắn nói: "Đây là mộc tâm của Tầm Mộc. Ta đọc sách cổ, thấy viết rất có ích trong việc tu bổ thần hồn, ngươi cầm lấy đưa cho sư phụ." Sau lại bổ sung: "Ngươi nói là cơ duyên lúc xuống núi du lịch. Sư phụ không biết chuyện bản thể của ta là Tầm Mộc."
Mộc tâm là phần cốt lõi của tinh quái hệ mộc, lấy ra đau đớn không khác gì phàm nhân móc trái tim. Ta thở dài, hỏi hắn: "Sư huynh, ngươi đây là chịu phải tội gì?"
Cố Minh Quyết cười nói: "Ngươi biết ta vì sao nhập đạo không?"
"Vì sao?"
Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, ẩn chứa muôn vàn tình cảm khiến người ta nhìn không rõ. Hồi lâu sau, hắn nói: "Vì tình."
Ban đầu ta không biết tình là ý gì, chỉ coi như tình sư đồ thông thường. Đến tận một ngày nào đó, ta nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Cố Minh Quyết choàng áo khoác lên người sư phụ đang ngủ say, sau đó hôn sư phụ.
Ngày đó ánh nắng rất đẹp, hắt lên khiến nét mặt Cố Minh Quyết trông vô cùng dịu dàng. Hắn hôn lên môi sư phụ, giống như nâng niu một thứ trân bảo gì đó, vừa cẩn thận lại thành kính.
Ta dường như lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện, bao gồm Mộc Tâm của thần mộc ngày hôm ấy. Ta hỏi hắn, sư phụ có biết chuyện này không.
"Hắn không cần biết." Đôi mắt Cố Minh Quyết ánh lên vẻ cưng chiều: "Tâm nguyện cả đời ta chẳng qua chỉ là được ở bên cạnh hắn mà thôi."
Kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT