Chuyến bay lúc nửa đêm mà Hứa Gia Lạc đặt, vốn dĩ thời gian đã khá gấp thế nên vừa đến sân bay là anh lập tức đi làm thủ tục.
Alpha đã gọi cho Vương Tiểu Sơn hai cuộc suốt dọc dường đi, nhưng cậu ta lại không trả lời mà chỉ gửi lại một tin nhắn ngắn gọn rằng: Điện thoại của em sắp hết pin rồi, có gì đợt lát nữa đến bệnh viện sạc được rồi sẽ gọi cho anh sau.
Hứa Gia Lạc vẫn chưa bỏ cuộc, anh còn gọi thêm vài cú vào điện thoại của Phó Tiểu Vũ nhưng đều không có ai nghe máy, đương nhiên điều này không có gì ngạc nhiên cả, trong tình huống hiện tại có lẽ Vương Tiểu Sơn cũng đã quên nghe điện thoại của Phó Tiểu Vũ.
Trong suốt hai tiếng đồng hồ làm thủ tục và kiểm tra an ninh, Hứa Gia Lạc gần như đều ở trong trạng thái hoảng hốt, nhưng vẫn gắng gượng nhớ đến phải gọi điện báo cho Hứa Lãng, anh cũng không kể quá chi tiết mà chỉ nói rằng bản thân có việc gấp phải đến Việt Nam một chuyến, nên mới nhờ ông ấy để ý đến tình trạng của Nam Dật, tiện thể chăm sóc Hạ An dùm mình.
Ngoại trừ dấu vết duy nhất còn lại của lý trí này ra, anh không còn thời gian để nghĩ xem hành động của bản thân hiện tại có ý nghĩa gì nữa, tất cả những gì còn lại trong đầu Hứa Gia Lạc lúc này là——
Phó Tiểu Vũ bị sốt cao.
Bây giờ, đây là thông tin duy nhất Alpha biết. Ngoại trừ điều đó ra, anh cũng không biết sốt cao có còn vì nguyên nhân nào khác nữa hay không, cũng không biết tình trạng của Phó Tiểu Vũ hiện tại ra sao, những ẩn số còn chưa biết này còn dằn vặt người hơn bất cứ chuyện gì khác.
Hứa Gia Lạc cầm hộ chiếu, sắc mặt tái nhợt, đi theo những người xếp hàng làm thủ tục chuẩn bị lên máy bay.
Về mặt tinh thần của anh lúc này, Alpha chẳng khác nào như bị lên dây cót, trong đầu chỉ có thể không ngừng máy móc lặp đi lặp lại những phỏng đoán cùng giả thiết đáng sợ, mà cho dù đó chỉ là tưởng tượng, nhưng cũng đủ để anh khi đã ngồi vào chỗ vẫn không thoát khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Phải mất một lúc sau, cuối cùng Vương Tiểu Sơn mới gọi điện qua.
"Alo? Tiểu Sơn?"
Trước khi điện thoại reo hết một tiếng, Hứa Gia Lạc đã vội nghe máy.
"Anh Hứa..." Có lẽ cả đêm nay Vương Tiểu Sơn đã phải chạy ngược chạy xuôi, nên lúc này nói chuyện còn đang thở hồng hộc: "Bên chỗ em mới vừa xong việc, ban nãy đã đưa Phó tổng đến bệnh viện sắp xếp xong rồi, vấn đề ngôn ngữ có hơi tốn sức nên cũng vật vã mãi một hồi lâu."
"Bây giờ em ấy thế nào? Sao đột nhiên lại sốt cao?"
"Đệt, anh Hứa, anh đừng nói——" Vương Tiểu Sơn cũng hơi kích động, hiếm khi chửi thề một câu: "Thực ra lúc này em chỉ nghĩ là anh có hơi nhạy cảm thôi, không ngờ rằng anh căng thẳng như vậy mà lại đúng. Phó tổng mới vào bệnh viện xét nghiệm máu, mẹ nó quả là anh ấy bị sốt xuất huyết (1), nếu mà để anh ấy cứ sốt cao mãi, tình trạng không chừng có thể thực sự nguy hiểm hơn."
(1)= Bệnh sốt xuất huyết Dengue là loại bệnh mắc phải khi nhiễm virus Dengue do muỗi Aedes aegypti hay còn gọi là muỗi vằn truyền nhiễm cho.
"Sốt xuất huyết?"
Hô hấp của Hứa Gia Lạc bỗng trở nên nặng nề.
Cùng với việc thốt ra ba từ này, anh chợt lập tức hiểu ra được, vì sao ban nãy thần kinh của mình lại căng thẳng đến thế.
Khí hậu ở Đông Nam Á nóng bức, hơn nữa còn có lúc thường xuyên đổ mưa, cho nên thời tiết đặc biệt thích hợp cho muỗi vằn sinh sản.
Trước đây anh đã đến Việt Nam hai ba lần cùng với giáo sư để xem xét điều tra về các đồng ruộng ở Việt Nam, trong đó có một lần, một sinh viên người Pháp đi cùng đã bị muỗi đốt dẫn đến bị sốt xuất huyết, cậu ta sốt rất cao và tiểu cầu (2) bị giảm xuống, còn phải nằm lại trong bệnh viện mất ba bốn ngày.
(2)= Tiểu cầu là một trong ba loại tế bào máu của cơ thể. Tiểu cầu được sinh ra từ tủy xương và có kích thước rất nhỏ. Tiểu cầu đóng góp vai trò quan trọng trong nhiều quá trình bao gồm đông cầm máu, tạo cụ máu đông, co cục máu đông, co mạch và sửa chửa, miễn dịch, viêm, xơ vữa động mạch.
Phó Tiểu Vũ trước đó cũng đã đề cập đến việc mình bị muỗi đốt trong nhóm chat.
Mặc dù vừa rồi rất lo lắng, nhưng Hứa Gia Lạc cũng không thể lập tức căn cứ vào chi tiết đó để giải thích cho tất cả, thế nhưng tất cả những thông tin mà anh đặc biệt chú ý đến đều hiện lên trong đầu và trở thành tiềm thức của Alpha.
Chính tiềm thức đã nắm chặt lấy trái tim của Hứa Gia Lạc, trước khi anh không có được sự giúp đỡ từ logic và lý trí.
"Vậy tình, tình trạng của em ấy có nghiêm trọng không? Lượng tiểu cầu thế nào?"
Hứa Gia Lạc lo lắng hỏi, anh nhìn vào cô tiếp viên hàng không đang kiểm tra từng hàng ghế một, bèn biết rằng sớm muộn gì mình cũng phải mở chế độ máy bay trên điện thoại.
"Trước mắt thì không sao cả, lượng tiểu cầu vẫn duy trì ở mức bình thường." Vương Tiểu Sơn nói tiếp: "Bác sĩ vừa rồi cũng đã nói, bởi vì được phát hiện sớm nên không có vấn đề gì cả. Hơn nữa giai đoạn này, Phó tổng mới chỉ bị sốt và đau cơ, anh ấy không bị chảy máu nướu răng hoặc là nôn mửa nghiêm trọng gì đó, vì vậy bác sĩ ở đây đã đánh giá không phải bệnh nặng. Chỉ là sốt cao nên hơi mất nước, vì thế phải ở lại bệnh viện truyền dịch và quan sát một đêm."
"Được, tôi biết rồi." Hứa Gia Lạc thực sự không thể nói chuyện tiếp với Vương Tiểu Sơn được nữa, cuối cùng chỉ vội vàng nói một câu: "Cậu nhớ gửi tên bệnh viện cho tôi nhé."
Sau khi cúp máy, Alpha mới phát hiện trong lòng bàn tay của mình đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, nhưng may là——
Không phải bệnh nặng.
Không phải bệnh nặng cũng có nghĩa ít nhất là không có nguy hiểm gì lớn.
Tưởng chừng như có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả chuyến bay dài năm tiếng đồng hồ này, Hứa Gia Lạc lại không thể chợp mắt nổi mà cứ chịu đựng như vậy thẳng đến Việt Nam.
Nơi đây hiện tại vẫn còn đang là tờ mờ sáng, Alpha đã cả đêm không chợp mắt nhưng có vẻ như cũng không thấy buồn ngủ.
Dưới mong muốn cấp bách muốn được nhìn thấy Phó Tiểu Vũ, nhu cầu đi ngủ hoặc ngay cả cảm giác mệt mỏi dường như đã tạm thời biến mất khỏi người anh.
Sau khi máy bay hạ cánh, Alpha gần như là người đầu tiên bước xuống máy bay và thậm chí không có cả hành lý ký gửi, cho nên Hứa Gia Lạc đã vội vàng lao đến quầy làm thủ tục nhập cảnh càng nhanh càng tốt.
Nhưng anh càng lo lắng lại càng cảm thấy số phận đang đùa giỡn với mình.
Đại khái trước đó cũng có một chuyến bay khác vừa mới đến không lâu, vì vậy dù mới sáng sớm nhưng trước quầy làm thủ tục nhập cảnh đã có rất nhiều người, hiển nhiên đều đang chờ làm thủ tục như anh.
Chết tiệt.
Hứa Gia Lạc đứng sau đám đông nắm chặt lấy cuốn hộ chiếu của mình, cứ nhìn qua như thế này, khiến anh thực sự cảm thấy chỉ ngay giây tiếp theo thôi mình sẽ nôn ra ra máu vì bực tức mất.
Nhưng anh cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, đành phải xếp số trước đồng thời đề nghị là mình đang có việc gấp, sau đó bèn tìm một chỗ ngồi xuống và tiếp tục gọi thêm hai cú điện thoại cho Vương Tiểu Sơn, nhưng có lẽ là vì thời gian còn quá sớm cho nên đối phương đã không nghe máy ngay.
Cứ như vậy, Hứa Gia Lạc đã phải lo lắng chờ đợi trong khoảng hơn nửa tiếng thì cuối cùng người kia cũng đã gọi lại cho anh.
"Alo anh Hứa, ngại quá cả đêm hôm qua em không ngủ nên vừa rồi mới chợp mắt một lúc." Giọng nói của cậu trợ lý rõ ràng là mệt mỏi, cậu ta khẽ nói tiếp: "Anh cũng đừng lo lắng quá, Phó tổng và em vẫn ở bệnh viện nhưng bây giờ anh ấy đã hạ sốt, có vẻ như không sao nữa rồi, quả thực là chỉ ở thể nhẹ thôi."
"Hạ sốt... hạ sốt thì tốt rồi." Hứa Gia Lạc dùng tay đỡ lấy trán mình, anh dựa vào chiếc ghế nhựa của sân bay, hít dài một hơi rồi mới nói: "Tiểu Sơn, tôi đang ở sân bay của thành phố Hồ Chí Minh, sẽ nhanh chóng qua đó."
"Sao cơ ạ?!"
Vương Tiểu Sơn đang ngồi bên giường bệnh, tựa như lập tức chợt bừng tỉnh khi nghe thấy những lời này, cậu ta còn đột nhiên lên cao giọng: "Anh Hứa anh, anh đến Việt Nam rồi?"
Sau khi dứt lời, Vương Tiểu Sơn mới nhận ra rằng có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, Phó Tiểu Vũ đang nằm trên giường bệnh đã quay lại nhìn cậu ta.
Cơn sốt của Omega đã dịu đi, nhưng khuôn mặt của cậu phờ phạc và tái nhợt, cũng chính vì thế mà đôi mắt tròn xoe dường như trở nên to hơn bình thường một chút, lúc này lại đang sững sờ nhìn qua, lông mi run lên một cái.
"Phó tổng," Vương Tiểu Sơn nắm chặt lấy điện thoại không cho Hứa Gia Lạc ở đầu dây bên kia nghe thấy động tĩnh, dè dặt hỏi: "Anh Hứa... à không Hứa tổng đã đến Việt Nam rồi, anh có muốn nói chuyện với anh ấy không?"
Phó Tiểu Vũ im lặng một lát, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
...
Hứa Gia Lạc vật vã hơn hai tiếng ở sân bay cuối cùng mới làm xong thủ tục nhập cảnh, mệt mỏi nhưng anh vẫn vội vàng bắt taxi phóng một mạch đến bệnh viện, lúc đến được nơi thì đã hơn mười giờ sáng.
Trên đường đi Vương Tiểu Sơn đã gửi số phòng bệnh cho anh, bệnh viện vào buổi sáng khá đông đúc, có rất nhiều người dân địa phương đi lại nói chuyện ở hành lang. Hứa Gia Lạc đi theo biển chỉ dẫn, lòng vòng một lượt mới tìm được đến phòng bệnh Phó Tiểu Vũ đang nằm.
Cửa phòng bệnh đã đóng, nhưng tấm rèm cửa trên khung cửa sổ bằng kính rất lớn lại chỉ kéo vào một nửa.
Vì thế Hứa Gia Lạc có thể loáng thoáng nhìn thấy nửa người Phó Tiểu Vũ đang nằm trên giường bệnh, còn có ba người đang đứng bên cạnh giường của cậu, đó là Vương Tiểu Sơn, một vị bác sĩ và còn cả... Ôn Hoài Hiên.
Trên khuôn mặt của vị bác sĩ kia thoáng lộ ra một nụ cười, có thể thấy được bầu không khí bên trong căn phòng cũng không quá nặng nề.
Mà lúc này Ôn Hoài Hiên đang đứng chếch với Hứa Gia Lạc ở bên ngoài cửa, sau khi anh ta và Vương Tiểu Sơn lần lượt nói vài câu gì đó với bác sĩ xong, lại đi đến gần bên giường bệnh thêm một chút, rồi cúi xuống đầy quan tâm nói gì đó với Omega đang nằm.
Xung quanh vẫn rất ồn ào, Hứa Gia Lạc một mình đứng trên lối đi đầy những âm thanh rào rào đó, lờ mờ cảm thấy như mình bị ai đó đi qua đụng phải nhưng anh vẫn đờ đẫn đứng yên tại chỗ.
Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, sự mất mát của anh vào giây phút này.
Bên trong khung cửa kính kia có Phó Tiểu Vũ, Ôn Hoài Hiên, Vương Tiểu Sơn và bác sĩ.
Cùng một khung cửa kính, nhưng lại phản chiếu hình ảnh bản thân mình đang đứng bên ngoài phòng——
Một Hứa Gia Lạc với bộ râu lún phún cùng tóc tai rối bù.
Cảnh tượng này thật vô lý.
Anh mơ hồ nhìn vào khung cửa kính, giống như là đang ở cùng một nơi như những người ở bên trong kia, thế nhưng trên thực tế bản thân Alpha lại hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Vào lúc đó, Hứa Gia Lạc chợt nghĩ rằng lần trước khi anh muốn đến Việt Nam tìm Phó Tiểu Vũ, visa của anh còn chưa hết hạn nhưng Alpha lại không thể thực hiện được chuyến đi đó.
Vậy mà lần này, khi anh thực sự đã bay đến nơi đây ngay trong đêm vì Phó Tiểu Vũ thì visa của anh lại đúng lúc hết hạn. Hứa Gia Lạc là người đầu tiên lao vào sân bay để xin thị thực trước khi nhập cảnh, nhưng các quầy đều hiếm thấy đông đúc từ sáng sớm, thế nên anh đã bị kẹt lại ở sân bay, phải chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
Chỉ chênh có hai tiếng đồng hồ, vẻn vẹn chỉ chênh có hai tiếng đồng hồ thôi.
Nhưng người kịp đến trước, ở bên cạnh Phó Tiểu Vũ đã trở thành Ôn Hoài Hiên.
Cuộc sống thật sự vốn nên vô lý như vậy sao?
Hay là hết thảy những điều này đều là hình phạt trong màn đêm tăm tối.
Vào đúng lúc này, người đang đứng đối diện với cửa sổ kính là Vương Tiểu Sơn lại ngẩng đầu lên, cậu ta sau khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc đã lập tức vừa vẫy tay nói gì đó lại vừa đi ra ngoài, mà sau đấy lúc Ôn Hoài Hiên quay đầu nhìn sang, cũng theo cậu ta bước ra ngoài.
"Hứa tổng." Ôn Hoài Hiên bắt tay với Hứa Gia Lạc, rối liếc nhìn anh từ trên xuống dưới đôi lần, sau đó mới nhướng mày lên, nói: "Anh... bay cả đêm qua đây à?"
"Xin chào." Hứa Gia Lạc nhất thời không biết trả lời ra sao, nên chỉ có thể chào một tiếng.
Vẻ ngạc nhiên tột độ trên khuôn mặt của Ôn Hoài Hiên, đương nhiên khiến anh càng khó chịu hơn, khi cảm thấy sự tồn tại của mình vào lúc này là không thích hợp.
"Tôi đã trao đổi qua với bác sĩ rồi, sốt xuất huyết ở đây là một căn bệnh rất phổ biến, cho nên nếu bệnh ở thể nhẹ thôi thì cũng không cần phải quá ngạc nhiên. Phó tổng hiện tại đã hết sốt rồi, cũng không có các triệu chứng khác, chắc là sẽ phải mất một hai ngày để quan sát thêm rồi mới được xuất viện, anh cũng không cần phải lo lắng quá đâu."
Ôn Hoài Hiên trông thấy Hứa Gia Lạc không nói gì mấy, bèn nhanh chóng đổi chủ đề, lại nói thêm: "Nhưng mà anh ấy bây giờ vẫn còn hơi mệt, vừa nãy cũng mới bảo muốn ngủ thêm một lát, đúng lúc tôi còn có việc cần làm phải rời khỏi đây nửa tiếng đồng hồ, Vương Tiểu Sơn cậu vẫn nên để ý đến Phó tổng nhiều hơn nhé."
"Vâng, anh yên tâm."
Trên khuôn mặt của Vương Tiểu Sơn vẫn mang theo quầng thầm mắt, nhưng cậu ta cũng gật đầu ngay lập tức, sau khi Ôn Hoài Hiên rời khỏi mới quay qua nhìn Hứa Gia Lạc, khẽ nói: "Anh Hứa, anh chưa ăn cơm đúng không? Hay là anh đi ăn gì đó trước đi, em trông anh cũng mệt mỏi lắm?"
"Không sao, tôi không đói." Hứa Gia Lạc lắc đầu: "Cậu đợi tôi một tý."
Anh không đợi Vương Tiểu Sơn trả lời, đã vội chạy ra ngoài bệnh viện mua về mấy chai nước hoa quả mới vắt.
Hứa Gia Lạc ít nhiều gì cũng tính là đã từng có kinh nghiệm, anh biết rằng khi bị sốt xuất huyết việc cung cấp nước cho cơ thể là đặc biệt quan trọng, vì vậy có thể chuẩn bị nhiều thêm một chút nước hoa quả tươi cùng với canh.
Khi Alpha trở lại với vài chai nước mới vắt trong tay, anh mới gõ cửa lại một lần nữa, rồi nói với Vương Tiểu Sơn ở bên trong bằng chất giọng khàn khàn: "Phó Tiểu Vũ đã ngủ chưa? Tôi... tôi có thể vào xem em ấy thế nào không? Tôi đã mua cho em ấy mấy chai nước hoa quả, đợi tỉnh lại rồi cậu bảo em ấy uống một chút nhé."
Câu nói này của anh có phần thăm dò, thật ra ít nhiều gì cũng là vì Hứa Gia Lạc cảm thấy thái độ của Vương Tiểu Sơn lờ mờ có sự thay đổi nào đó.
Vương Tiểu Sơn liếc nhìn anh cùng với nước hoa quả trong tay, do dự một lát, cuối cùng mới khẽ đáp: "Được."
Hứa Gia Lạc nhận được sự cho phép, bèn ngập ngừng hít vào một hơi rồi mới bước vào phòng điều hòa, sau đó nhẹ nhàng đặt nước hoa quả lên tủ đầu giường, sau đó cứ như vậy đứng bên cạnh giường.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy, là bàn tay phải của Phó Tiểu Vũ được đặt bên ngoài tấm chăn.
Omega có làn da mỏng lại trắng nõn, bên dưới có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, mà lúc này trên mu bàn tay thon gầy còn dính băng dính vì đang truyền dịch.
Chỉ là một bàn tay như vậy, nhưng Hứa Gia Lạc lại nhìn rất lâu rất lâu.
Ánh mắt của Alpha chậm rãi di chuyển lên trên——
Phó Tiểu Vũ đang nằm quay lưng lại với anh.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, làn da của Omega tái nhợt, tuy rằng đã nhắm mắt lại nhưng hàng lông mi dài của cậu vẫn khẽ động đậy, loáng thoáng có thể cảm nhận được hô hấp của cậu dưới tấm chăn kia phập phồng không đều——
Phó Tiểu Vũ không hề ngủ.
Lồng ngực của Hứa Gia Lạc, dường như bất chợt bị một cây búa nặng trĩu đập vào.
Có lẽ cậu chỉ là không muốn nhìn thấy anh.
Dù anh đã vượt hàng nghìn cây số trong đêm, nhưng lại chỉ kịp đến làm một người thừa thãi.
Lời nói của Văn Kha, lại một lần nữa vang lên trong đầu Hứa Gia Lạc một cách đầy sắc nét.
"Thực ra cậu biết thừa Phó Tiểu Vũ là người luôn vạch rõ giới hạn đến thế nào, cho nên chia tay cũng đồng nghĩa với việc cậu và cậu ấy đã trở thành người xa lạ, bất kể cậu có muốn quan tâm che chở cậu ấy tới đâu thì tất cả mọi việc cậu làm ra đều là thừa thãi."
Câu nói này sắc bén đến nỗi giống như một con dao, có thể giết chết anh hơn bất cứ một câu nói nào khác.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Gia Lạc lần đầu tiên bỗng nhiên có suy nghĩ mờ mịt rằng——
Anh thực sự làm nổi không?
Nếu như anh không làm được.
Nếu như anh không làm được...
- ------------------------------------------
1h41 am, chị Dưa đã trở lại sau vài ngày bận rộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT