Hứa Gia Lạc bị quả bóng kia đập vào quả thật không nhẹ.
Suốt cả chặng đường trở về anh phải lấy túi đá chườm vào trán, đợi đến khi về đến nhà thì trán vẫn sưng vù cả lên khiến Alpha bị đè ép đau hết cả đầu, thế nên anh chỉ tắm qua loa một chút rồi nằm vật ra giường.
Phó Tiểu Vũ trước tiên là đi nghe hai cuộc điện thoại gọi đến, mãi đến khi tắm rửa xong mới nằm xuống bên cạnh Hứa Gia Lạc, khẽ hỏi: "Anh còn đau lắm à?"
"Đau lắm." Alpha vẫn đang nhắm mắt, nhưng khi dịch túi đá sang bên phải lăn lăn một lúc, anh vẫn lăn chính xác vào trong lồng ngực Omega.
"Anh vẫn còn sưng to lắm, ngày mai xem tình hình thế nào, nếu vẫn không ổn thì phải đi khám thôi."
Phó Tiểu Vũ mỉm cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc Alpha, muốn nói lại thôi: "Hứa Gia Lạc..."
Cậu ngừng lại trong chốc lát, có lẽ bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói về vấn đề ấy.
Thế nhưng đến cuối cùng, sự thẳng thắn từ trong xương cốt của cậu lại lần nữa chiếm ưu thế, Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi: "Anh có nói với thằng bé không? Em muối nói đến Nam Dật."
Hứa Gia Lạc im lặng một lát, chính vào lúc cậu cho rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi của mình, thì người kia lại đột nhiên nói: "Anh không biết nữa, để anh nghĩ thêm xem thế nào, Tiểu Vũ... để anh nghĩ thêm xem thế nào nhé."
Một nửa khuôn mặt của Hứa Gia Lạc bị cái túi đá che mất, vì thế Phó Tiểu Vũ không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, chẳng qua là cậu cảm thấy giọng nói của người này rất khàn, rất mệt mỏi, thậm chí dường như còn mang theo chút khẩn cầu yếu ớt, giống như muốn nói——
Đừng hỏi thêm gì nữa, Phó Tiểu Vũ.
Hàng lông mi thật dài của Omega rũ xuống, cậu đáp lại: "Được."
Lúc nằm vào trong chăn, Hứa Gia Lạc bỗng nhiên lại ném túi đá kia sang một bên, sau đó là ôm chặt lấy cậu vào lòng, thì thầm: "Đến lúc đó anh sẽ để Cận Sở và Nam Dật đến ở trong căn nhà bên Quân Nhã, ngày trước khi đến thành phố B hai người họ cũng ở đấy, sẽ không ảnh hưởng đến em."
Phó Tiểu Vũ âm thầm trở tay ôm lấy Hứa Gia Lạc.
Nếu như đó là công việc hoặc bất kỳ tình xuống khó khăn nào khác, cậu đều sẽ để Hứa Gia Lạc cùng với cái trán sưng tấy của mình, lập tức ngồi dậy vạch ra kế hoạch cụ thể tiếp theo cho mình biết.
Nhưng khi người kia ôm lấy túi đá, giọng nói dường như khàn đặc đi còn gần như là khẩn cầu, "Tiểu Vũ, để anh nghĩ thêm xem thế nào" thì trái tim cậu chẳng thể làm gì khác hơn là trở nên chua xót, cậu thực sự không biết phải làm gì mới được.
...
Cùng với thời gian Nam Dật đến thành phố B càng ngày càng gần, Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cảm xúc của Hứa Gia Lạc cũng đang thuộc về một giai đoạn rối ren nào đó.
Trong sự mong đợi của Alpha này, lại xen lẫn cả nỗi lo âu.
Anh thường không kiềm chế được bản thân, phấn khởi nói muốn dẫn Tiểu Nam Dật đi chơi ở đâu đó, cứ nói mãi nói mãi lại đột nhiên rơi vào khoảng lặng đầy suy tư, nhưng một lát sau lại thản nhiên như không có chuyện gì tiếp tục nói sang chuyện khác.
Phó Tiểu Vũ hiếm khi cảm thấy thất vọng, nhưng cũng giống như vào mỗi khoảnh khắc cậu cảm thấy bản thân bất lực trên phương diện tình cảm, sự bận rộn của công việc sẽ cho cậu một nơi trú ẩn an toàn.
Chẳng qua là lần này, có một phần lịch trình công việc được sắp xếp hơi đột ngột.
"Em muốn đến Việt Nam?"
Lúc Hứa Gia Lạc nghe được lời nói này của Phó Tiểu Vũ, là lúc anh đang vừa chuẩn bị một đống quà cho Nam Dật để mang theo vào ngày mai, vừa không nhịn được nâng cao giọng: "Tuần sau ư? Vào sinh nhật của em sao?"
"Chỉ cần đến đó hai ba ngày thôi, chưa chắc đã phải ở đến tận sinh nhật của em." Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói.
"..." Hứa Gia Lạc đứng dậy, quay qua đối diện với cậu, lông mày của anh khẽ nhíu vào: "Không để dời lại lịch trình hay sao? Hoặc là phái người khác đi?"
Thực ra Alpha rất ít khi đưa ra yêu cầu như vậy.
Anh tôn trọng công việc của Phó Tiểu Vũ, vì thế ngay cả khi đó là một cuộc hẹn hò tranh thủ chớp nhoáng thì anh vẫn thấy vui vẻ.
Nhưng lần này dẫu sao vẫn khác, đây là sinh nhật của Phó Tiểu Vũ, anh muốn cùng trải qua với Omega này.
"Em phải đi một chuyến, hơn nữa cũng không dễ mà trì hoãn được." Phó Tiểu Vũ nói nhỏ: "Hứa Gia Lạc, em sẽ cố gắng hết sức trở lại vào trước ngày sinh nhật của mình."
Điều này cậu nói là sự thật, việc mở rộng phạm vi kinh doanh ra nước ngoài là sự kiện trọng đại, Omega không yên tâm giao cho người khác.
Nhưng đồng thời, có lẽ trong đáy lòng cậu cũng tự biết rằng, bản thân cũng đang căng thẳng vì Nam Dật sắp đến đây——
Cậu không biết Hứa Gia Lạc muốn xử lý chuyện này thế nào, cũng không biết bản thân có nên gặp Nam Dật hay không.
Hết thảy những điều không chắc chắc ấy đều khiến Phó Tiểu Vũ cảm thấy rằng, có lẽ việc đi công tác trong khoảng thời gian Nam Dật ở thành phố B cũng không phải là chuyện xấu gì.
Cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng không tiếp tục kiên trì nữa, sau khi thu dọn xong đống quà cho Nam Dật, một mình anh lại đi ra ban công hút thuốc.
Anh hút điếu thuốc này rất chậm chạp, mỗi một hơi đều mang theo vị đắng nồng đậm.
Trong những ngày qua, mối quan hệ của anh và Phó Tiểu Vũ đã trở nên căng thẳng hơn.
Tất nhiên đây là vấn đề của Hứa Gia Lạc, bởi vì anh vẫn luôn phân tâm nhưng cho dù có ý thức rõ ràng về điều này thì anh vẫn cảm thấy mình bất lực, hơn nữa anh không những phân tâm mà còn thường xuyên mất ngủ.
Alpha thường nhớ lại chuyện trước đây.
Anh nhớ lại cảm giác bàn chân đầy thịt của Tiểu Nam Dật đạp vào lòng bàn tay mình, khi thằng bé mới chào đời chưa được bao lâu—— ấy là cảm giác nặng trĩu.
Đó là lần đầu tiên anh nhận ra rằng cảm giác làm cha là như thế nào, nặng trĩu. Hứa Gia Lạc dùng đôi tay mình ôm lấy bảo bối của anh vào lòng, trong lòng thầm nghĩ: Từ giờ phút này trở đi cho đến lúc mình rời xa thế giới này, anh đều sẽ vĩnh viễn nâng niu bảo bối của mình như vậy.
Anh cũng nhớ đến từ đầu tiên Tiểu Nam Dật học được chính là "Daddy", nhưng vì thằng nhóc còn nói bập bẹ không sõi cho nên chỉ có thể gọi thành "dadi", Tiểu Nam Dật sẽ vừa uống sữa vừa không ngừng lặp lại những từ ngữ mình biết duy nhất kia: dadidadidadi. Đôi môi hồng hào nhỏ xinh đều là bọt sữa, khi Alpha cúi xuống hôn cậu nhóc, những bọt sữa đó cũng dính cả vào cằm và râu của anh.
Anh còn nhớ đến mình đã từng bế theo cậu nhóc Nam Dật năm tuổi, cùng nhau lên núi ngắm sao, anh nắm lấy đôi tay mềm mại của con trai đếm từng ngôi từng ngôi sao, anh nói: Đó là chòm sao Nhân Mã, ba của con chính là Nhân Mã.
Mà Tiểu Nam Dật khi nghe thấy vậy lại ôm lấy cổ anh, hôn anh chụt một cái rồi nói: Daddy, ba là ngôi sao của con. Đừng đi lên trời, ba phải ở bên cạnh con cơ.
Điếu thuốc đã cháy hết, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn đứng yên tại chỗ.
Mùa hè ở thành phố B ấm áp và ẩm ướt, anh rất nhanh đã bị đổ mồ hôi, chiếc áo Tee trắng dính chặt vào cơ thể đây đương nhiên không phải trải nghiệm dễ chịu gì, nhưng anh vẫn cố chấp đứng ở nơi đó, như thể mong đợi nhiệt độ ban đêm vào mùa hè sẽ âm thầm lặng lẽ khiến anh tan chảy.
...
Chiều ngày hôm sau, Hứa Gia Lạc trước tiên là lái xe đến đón Nam Dật và Cận Sở ở sân bay rồi mới đưa hai người họ về Quân Nhã.
Cận Sở thoạt nhìn trông có vẻ phờ phạc, anh ta đeo một chiếc kính mát bản to, vừa mới lên xe đã ngồi thẳng vào vị trí ghế phụ.
Hứa Gia Lạc ôm lấy Tiểu Nam Dật hôn mạnh một cái, rõ ràng là chẳng muốn tách ra sớm như vậy, nhưng anh chỉ có thể để thằng nhóc ngồi ra ghế sau, lúc lái xe có thể tăng tốc hơi nhanh một chút nên Cận Sở rốt cuộc cũng uể oải lên tiếng: "Em hơi say máy máy, anh lái chậm thôi."
"... Say máy bay?" Hứa Gia Lạc quay qua nhìn người kia, anh biết Cận Sở bình thường hoàn toàn không hề bị say máy bay và cũng biết Omega này sẽ bị say máy bay trong hoàn cảnh nào.
"Daddy!" Nam Dật từ đằng sau hét lên: "Aiden lúc ở trên máy bay đã uống rất nhiều rượu đấy ạ!"
"Này...Sweet heart." Cận Sở quay đầu lại đẩy chiếc kính mát lên, sắc mặt tuy tái nhợt những vẫn cười nói: "Đừng mách Daddy của con nhé."
Hứa Gia Lạc không nói tiếng nào, nhưng vẻ mặt của anh cũng không được tốt cho lắm.
"Em chỉ uống có ba cốc Amaretto (1) thôi mà." Lúc Cận Sở quay đầu lại đã giải thích với anh như vậy.
(1)= Amaretto là rượu mùi của tình yêu, một loại rượu mùi có vị hạnh nhân truyền thống từ Saronno ở Ý. Theo công thức truyền thống, nó được làm từ hạt mơ hoặc hạnh nhân hoặc hỗn hợp cả hai. Ngay khi rượu được rót ra, bạn sẽ thấy mùi hạnh nhân thơm ngọt tuyệt vời, nhưng không có nghĩa là trong thành phần rượu có hạnh nhân. Rất có thể đó là kết quả của hạt mơ, đường cháy và khoảng 17 loại thảo mộc, gia vị đặc biệt.
Cái tên Amaretto có ý nghĩa là "chút cay, chút đắng". Đừng nhầm lẫn nó với Amore (tình yêu), cho dù chúng thực sự có mối liên hệ sâu sắc.
"Không uống thuốc đó chứ?" Âm lượng của Hứa Gia Lạc được kiềm chế rất nhỏ nhẹ, anh không muốn thu hút sự chú ý của Nam Dật.
Thật ra Cận Sở từ lúc học Đại học, đã thường xuyên uống một ít thuốc Alprazolam (2) vì tình trạng lo lắng và mất ngủ vào thời gian cuối kỳ, sau này thỉnh thoảng anh ta cũng hay uống.
(2)= Alprazolam có tác dụng điều trị chứng rối loạn lo âu và hoảng sợ. Alprazolam thuộc về nhóm thuốc benzodiazepines chuyên tác động lên não và thần kinh (hệ thần kinh trung ương) giúp an thần và bình tĩnh. Thuốc hoạt động bằng cách tác động lên một loại chất hóa học tự nhiên trong cơ thể (GABA). Song song với lợi ích của nó, mặc dù hiếm, nhưng thuốc có thể gây ra hành vi nghiện thuốc. Nguy cơ nghiện thuốc có thể tăng lên nếu bạn đã từng lạm dụng rượu và ma túy trong quá khứ. Dùng thuốc chính xác theo như toa thuốc để làm giảm nguy cơ nghiện thuốc.
Tất nhiên chuyện này ở Mỹ cũng không có gì lạ, tuy nhiên có một lần vào hai năm trước khi Cận Sở uống xong Alprazolam còn uống cả rượu nên đã xảy ra vấn đề, anh ta ngủ nhiều đến mức bất tỉnh khiến Hứa Gia Lạc cực kỳ sợ hãi, kể từ đó về sau anh rất phản đối chuyện Cận Sở kê đơn thuốc này.
"Em không." Cận Sở đeo kính mát lại lần nữa, rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói: "Chẳng qua là tâm trạng của em không tốt nên mới uống chút rượu thôi, lát anh đưa Nam Dật đi chơi nhé, em phải ngủ một lát."
Lời tác giả:
Aaaa hôm nay tôi có phần không khỏe nên đăng ngắn một chút, nghỉ ngơi một ngày mai lại tiếp tục nhé!
- ----------------------------------
1h16 am, Cận Sở có sao không nhỉ?
"Baby à, con đừng ngoạm đầu ti ba nữa!"