Câu chuyện "tặng quà sinh nhật cho Phó Cảnh" này, ít nhiều gì cũng khiến Phó Tiểu Vũ có phần băn khoăn.

Vào buổi chiều lúc Hứa Gia Lạc xuất phát đến Thuận Thành, cậu vốn đang ở trong phòng họp hành qua video với bên Lam Vũ, nhưng giữa chừng vẫn tranh thủ chút thời gian chạy ra ngoài.

Kết quả đã ra đến bên ngoài rồi, nhưng lại chỉ cầm điện thoại đứng bên lối dành cho xe chạy nhìn Hứa Gia Lạc.

"Em đang nhìn gì thế?" Anh hỏi.

"Hay là em vẫn đi cùng anh nhé."

Vẻ mặt của Omega thấp thỏm nói, còn đi hai bước tới bên cạnh chiếc xe.

"Ồ?" Hứa Gia Lạc ngồi vào trong chiếc Tesla, tự thắt dây an toàn cho mình: "Em không sợ xấu hổ nữa à? Với cả một lúc nữa không phải tiếp tục cuộc họp sao?"

Phó Tiểu Vũ im lặng một hồi, đột nhiên dựa vào cửa sổ xe khẽ nói với Alpha ở bên trong: "Xin lỗi, Hứa Gia Lạc, có phải em hơi không có trách nhiệm không."

Thực sự là cậu không muốn chủ động đi tìm Phó Cảnh.

Nhưng Omega nếu đã đồng ý với Hứa Gia Lạc thì cậu phải thừa nhận rằng, có lẽ trong đáy lòng mình vẫn luôn thoáng mong muốn, có một lối thoát cho mối quan hệ cha con giữa bản thân và Phó Cảnh.

Vấn đề gia đình của chính mình nhưng vì thể diện, vì không muốn đối mặt với Phó Cảnh nên cậu đã giao nhiệm vụ lúng túng này cho Hứa Gia Lạc.

Điều này không những chỉ là vô trách nhiệm, mà còn có chút hèn nhát.

"Hì..." Hứa Gia Lạc ngồi ở bên trong cười tủm tỉm cười, anh quay đầu vươn ra ngoài cửa sổ, dùng ngón tay khẽ quệt qua má Omega, nói đùa: "Đây có phải là chính thức gặp mặt phụ huynh đâu, cứ coi như anh đi làm chân chạy vặt cho em thôi, đừng nghĩ long trọng như vậy."

Phó Tiểu Vũ khẽ hít vào một hơi nhưng không nói lời nào nữa, câu "Gặp mặt phụ huynh" kia vẫn khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chỉ gật đầu rồi lùi lại một bước.

Lúc Hứa Gia Lạc tới Thuận Thành thì trời đã chạng vạng tối.

Trước khi đi, anh đã thêm Wechat của Đường Ninh và gửi lời chào hỏi, vì thế khi đến nhà họ Đường cũng chỉ có duy nhất bà ấy đứng đón ảnh ở cửa.

"Vất vả cho cháu rồi, Tiểu Hứa, xa xôi như vậy còn lái xe qua, khách sáo quá." Người Alpha nữ kia trái lại rất nhiệt tình, sau khi giúp Hứa Gia Lạc chuyển từng chiếc hộp vào trong phòng khách, bà ấy vừa chuyển đồ vừa nâng cao giọng, nói: "Chỗ này cũng nhiều quá, đều là những cái gì vậy? Lúc trước không phải cháu chỉ nói là mang đến chút thịt cá thôi à?"

Bà ấy lên giọng thế này ít nhiều gì cũng có phần cố ý.

Hứa Gia Lạc thuận theo ánh mắt của Đường Ninh liếc vào trong phòng, chỉ thấy cửa phòng ngủ chính đang khép hờ, lại nghĩ đến Phó Cảnh vẫn luôn chưa xuất hiện, đương nhiên là anh đã hiểu ra ngay vấn đề.

"Cũng gần như vậy ạ, cô ơi, cho cháu mượn con dao rọc giấy hoặc cái gì đó tương tự để cháu giúp cô mở từng cái một, bên trong có rất nhiều đồ tươi sống còn cả đá nữa cần phải được nhanh chóng xử lý ạ."

Hứa Gia Lạc cười nói.

Tất nhiên là anh không chỉ mang đến một ít thịt và cá——

Mà anh còn dựa vào quan hệ với một người bạn mở nhà hàng Nhật Bản cao cấp, cố tình lấy vài hộp nguyên liệu ở bên đấy trong đó gồm có thịt bò Kobe và dẻ sườn cho Đường Ninh.

Nhưng điều quan trọng nhất trong số đó là bề bề tươi theo mùa, hải sâm đỏ cao cấp và bào ngư ba đầu được chế biến đặc biệt cho Phó Cảnh.

"Tiểu Hứa, những thứ này cháu... cháu đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền vậy, tốn kém quá."

Cùng với lúc từng chiếc hộp được mở ra, Đường Ninh thật sự đã có chút kinh ngạc, bà ấy là người hiểu biết vì vậy đương nhiên là trong nháy mắt đã có thể nhìn ra được, đây không phải là đồ công ty gửi tặng.

"Đâu có đâu có, cô cứ ngồi đi ạ để cháu xử lý cho."

Hứa Gia Lạc cũng không nghiêm túc bác bỏ, sau khi mở hộp ra là anh bèn cần mẫn xắn tay áo lên rồi giúp đỡ sắp xếp những thứ này vào trong tủ lạnh ở phòng bếp.

Đường Ninh cũng không kiên trì trợ giúp Hứa Gia Lạc nữa, bà ấy đã có tuổi nên cứ phải khom lưng xuống như vậy đúng là thấy khó chịu thật, chẳng qua là sau khi Alpha kia xắn tay áo lên bà ấy đã liếc thấy chiếc đồng hồ Audemars Piguet (1) trên cổ tay anh.

(1)= Là một tên tuổi lâu đời trong ngành chế tạo đồng hồ Thụy Sỹ, thương hiệu Audemars Piguet không chỉ gây ấn tượng về diện mạo, thương hiệu này còn đem tới chất lượng tuyệt vời và vẫn luôn chứng minh được giá trị của mình trên thị trường đồng hồ thế giới tính từ ngày thành lập cho đến nay. Ít ai biết được rằng, Audemars Piguet chính là thương hiệu đồng hồ duy nhất ở phân mức cao cấp trên thế giới có người điều hành hoạt động kinh doanh là hậu duệ đời thứ tư của những người sáng lập.

Đồ công ty tặng chẳng qua là mang danh nghĩa, chỉ cần là người thông minh đều có thể hiểu rõ vấn đề.

Hứa Gia Lạc mặc dù có vẻ tùy tiện nhưng thực ra lại rất tỉ mỉ, biếu quà cho người lớn tuổi vốn là đòi hỏi đúng lúc và thể diện đều phải được chu toàn.

Thịt bò và bề bề đều là những thứ người lớn tuổi thích ăn, mà dinh dưỡng của hải sâm và bào ngư chỉ là thứ yếu, bởi quan trọng hơn cả chính là thể diện. Đến lúc đó mang ra chụp một bức ảnh, hoặc là đến khi mở tiệc mời bạn bè nếu nói là "Phó Tiểu Vũ biếu đấy hoặc Alpha của Phó Tiểu Vũ biếu đấy" đều sẽ khiến các bậc phụ huynh hài lòng và vui vẻ hơn bất cứ thứ gì, điều này đúng là thô mà thật.

Nhưng Hứa Gia Lạc đã nhìn thấu cái sự thô tục này ngược lại còn rất bình tĩnh, thói đời là vậy và anh sẵn lòng hợp tác.

Lúc anh ở bên này còn đang bận rộn, đoán chừng là vì mùi hải sản quá nồng, nên chỉ nghe thấy một tiếng "meo" là ngay sau đó một chú mèo Cáo hoa đã từ trong phòng phi vọt ra ngoài, mở ra cánh cửa phòng ngủ chính trước đó vẫn luôn khép hờ.

"Nhóc Mập——!" Giọng nói của Phó Cảnh truyền ra từ phòng ngủ, nhưng rất nhanh đã ngừng lại cũng không thấy người đi ra theo.

Nhóc Mập đúng thật là có hơi ú một chút, được cho ăn đến tròn vo, mèo ta cũng không sợ người nên vừa mới xông ra đã muốn nhào đến chỗ bề bề.

"Mập Mập, đừng nghịch nữa." Đường Ninh mỉm cười, nhấc con mèo ú nu kia từ dưới đất lên.

Bà ấy pha một tách trà cho Hứa Gia Lạc, đợi đến khi anh xong xuôi mọi việc rồi ngồi xuống mới khẽ mở lời, hỏi: "Tiểu Hứa, nào uống trà đi, lần sau cháu đừng mua mấy thứ này nữa, à mà Tiểu Vũ đâu rồi? Sao không cùng cháu về vậy?"

"Em ấy bận quá ạ."

Hứa Gia Lạc rất tự nhiên ôm lấy Nhóc Mập, anh đặt con mèo vào trong lòng mình vuốt ve đầu nó, sau đó mới giải thích: "Cô ạ, Tiểu Vũ mới vừa từ chức ở Tập đoàn IM hiện tại đang đầu quân cho một công ty về mạng của một người bạn—— em ấy đã tự mình làm sếp rồi cho nên còn bận hơn so với cả trước đây. Hôm nay trước khi cháu ra khỏi nhà, em ấy vẫn còn đang phải họp."

"Bận thế nào cũng phải nhớ chăm sóc cho bản thân mình." Đường Ninh quay đầu liếc qua phòng ngủ chính, rồi nói: "Cháu... cháu cũng chăm sóc thằng bé một chút nhé."

"Cô yên tâm, cháu biết mà. Mặc dù em ấy bận bịu thế, nhưng vẫn nhớ đến hai người lắm."

"Cô biết, những thứ hôm nay cháu mang đến đều là cô và A Cảnh thích ăn, Tiểu Vũ và cháu có lòng rồi." Đường Ninh nhấp một ngụm trà rồi cười cười, nói: "Tiểu Hứa, lúc trước cô và cháu mới nói chuyện qua qua trên Wechat, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, thế còn cháu thì sao? Cháu làm nghề gì, công việc có bận không?"

"Cháu cũng tạm ổn, không bận như Tiểu Vũ thôi ạ."

Đến rồi——

Câu hỏi "Cháu có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong số N câu hỏi bắt buộc phải trả lời khi gặp mặt phụ huynh, cuối cùng cũng đến rồi.

Cho dù câu nói này Đường Ninh có hỏi như vẻ không phải vấn đề gì to tát, hoặc là nói lái lái đi thì Hứa Gia Lạc vẫn có thể nghe ra ý nghĩa của câu hỏi đó.

"Thật ra cháu vẫn đang học tiến sĩ khoa Nhân loại học ở Đại học M bên Mỹ, chẳng qua là quãng thời gian trước bởi vì chuyện ly hôn nên mới trở về nước điều chính một chút cuộc sống của mình."

"Đại học M à——" Lúc Đường Ninh nghe thấy điều này trái lại còn có chút hài lòng, bà ấy đẩy gọng kính lên rồi lại rót trà cho Hứa Gia Lạc, tiếp tục hỏi: "Trường tốt, trường tốt, du học ở Mỹ cũng không dễ dàng gì, phải rời xa quê hương rồi chi phí cũng đắt đỏ, người nhà cháu thì sao chắc là nhớ cháu lắm đúng không?"

"Cũng bình thường thôi ạ, hai người cha của cháu mỗi người đều có sở thích riêng nên không nhớ nhiều đến vậy đâu."

Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên nhìn Đường Ninh, người Alpha nữ này nhìn có vẻ tao nhã lịch sự, nhưng thật ra lại rất thông minh.

Vấn đề đặt ra trong câu hỏi của bà ấy rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn chỉ như có vẻ đang hỏi "Gia đình có nhớ cháu không", nhưng thực ra không phải thế——

Đó là một câu hỏi biến thể của câu "Điều kiện trong nhà thế nào", một trong số N câu hỏi bắt buộc phải trả lời khi gặp mặt phụ huynh.

Người trả lời câu hỏi lúc này cần phải bình tĩnh, phải nhìn thấu câu hỏi, phải nhìn thấy thực chất qua vẻ bề ngoài.

"Nếu nói đến chi phí thì thật sự là không nhỏ, nhưng về phương diện này không có vấn đề gì ạ."

Hứa Gia Lạc vừa gãi cằm Nhóc Mập vừa mỉm cười một cái, nói tiếp: "Điều kiện nhà cháu cũng tạm, có văn phòng gia đình (2) phụ trách xử lý nên không cần cháu phải lo lắng đến những chuyện đó, ngoài ra bên chỗ cháu cũng có quản lý chuyên giúp cháu phân bổ tài sản cá nhân, vì vậy vấn đề kinh tế trái lại không phải là điều đáng lo ngại nhất, khó khăn của việc học tiến sỹ là phải tự mình lấy được bằng cấp, cô cũng là giáo sư Đại học về điều này chắc chắn là phải biết rõ nhất."

(2)= Family office là hình thức cung cấp dịch vụ quản lý tài sản gia đình, nó đã trải qua hàng ngàn năm phát triển và theo nhiều chuyên gia chúng đã có từ năm 1600 TCN tại Trung Hoa và Nhật Bản. Hiểu một cách đơn giản thì Family office là những công ty tư nhân chịu trách nhiệm quản lý các danh mục đầu tư cho một hoặc nhiều gia đình triệu phú, tỷ phú. Nguồn vốn của công ty chính là tài sản của gia đình đó thường được tích lũy qua nhiều thế hệ.

Đệt, đúng là tạo nét mà.

Thật ra ngay cả bản thân Hứa Gia Lạc, cũng đã phải chuẩn bị trước mới nói được hết mấy cái lời tạo nét mà không gặp trở ngại gì như thế này.

Giọng nói của anh cũng lớn hơn bình thường một ít, tất nhiên điều này là vì có ý giống như Đường Ninh, có điều phòng ngủ chính bên kia vẫn im lặng như tờ, xem ra hôm nay Phó Cảnh đã hạ quyết tâm không gặp anh rồi.

"... Đúng là như vậy."

Đường Ninh mất một lúc mới phản ứng lại được, bà ấy mỉm cười cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi khẽ hít vào một hơi.

Qua một lát mới nói nhỏ: "Nhắc đến chuyện này, Tiểu Hứa, thế chuyện ly hôn của cháu bây giờ đã giải quyết xong chưa? Nghe A Cảnh nói, cháu và cái người Omega trước đó còn có một em bé?"

"Đúng vậy ạ, thủ tục đã hoàn thành lâu rồi từ trước cả khi cháu về nước. Bây giờ em bé đã được sáu tuổi rưỡi, hiện do người cha Omega của mình nuôi dưỡng."

Lần này Hứa Gia Lạc đã trả lời chậm hơn một chút, cũng không cung cấp thêm thông tin dư thừa.

Không phải anh không tính đến câu hỏi này, chẳng qua là liên quan đến vấn đề đó anh sẽ không che giấu sự thật nhưng thật sự là cũng không muốn nhắc nhiều đến.

"Vậy à."

Đường Ninh chậm rãi nhấp một ngụm trà, như thể bà ấy còn đang cân nhắc đến những thông tin mình vừa mới biết được.

"Cô ơi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu vẫn phải lái xe quay lại thành phố B nên xin phép đi trước ạ, à đúng rồi——"

Hứa Gia Lạc đứng lên, lấy ra một phong bì nhỏ từ trong túi áo rồi đưa qua: "Cháu có mang theo một ít thẻ mua sắm ở Carrefour (3), cô giữ lại dùng lúc nào đi chợ với chú."

(3)= Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau tập đoàn Wal-Mart của Hoa Kỳ. Thành lập năm 1959 tại Annecy, Pháp, hiện hệ thống siêu thị của Carrefour đã mở rộng ra nhiều nước châu Âu, Nam Mỹ, châu Á và tập đoàn này cũng hợp tác kinh doanh với nhiều công ty siêu thị địa phương ở các vùng khác trên thế giới.

Hứa Gia Lạc biết, cho dù có thế nào thì thực phẩm tươi sống anh mang đến trên danh nghĩa vẫn là Phó Tiểu Vũ biếu, bản thân anh cũng không thể không chuẩn bị thứ gì đó, bởi vì như vậy có nghĩa là anh coi trọng cuộc gặp gỡ này.

Thẻ mua sắm không là gì so với những cái khác, thoạt nhìn có vẻ cũng không được trịnh trọng lắm, nhưng giữ lại áp lực cũng không lớn hơn nữa còn rất hữu dụng.

Đương nhiên thật ra anh cũng biếu không ít, chẳng qua là Đường Ninh không mở ra, có vẻ cũng không ngờ đến nên chỉ khước từ: "Tiểu Hứa, cháu xem mới lần đầu tiên đến đã mang nhiều đồ thế này, không thích hợp lắm đâu, cô chú bên này cũng không chuẩn bị gì ngay cả một bao li xì cũng không cho đưa cho cháu—— Thật sự là ngại lắm."

Đường Ninh tiễn anh ra đến cửa, lại không nhịn được quay đầu liếc một cái, đoán chừng là muốn xác nhận xem Phó Cảnh có đi ra tiễn người hay không, nhưng mà bên trong đó vẫn không có động tĩnh gì.

Hứa Gia Lạc cũng cùng đợi một phút, cuối cùng anh chỉ nở một nụ cười sau đó là đặt Nhóc Mập xuống đất, trước khi đi còn lười biếng nói một câu: "Cô ơi, bề bề còn đang tươi nên cô hấp cho chú ăn hôm nay là tốt nhất ạ, cô giúp cháu chào chú một tiếng."

"Được, được. Cháu mau về đi, lái xe cẩn thận nhé."

Cùng lúc Đường Ninh đóng cửa lại, chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cửa phòng ngủ chín cũng được đẩy ra, Nhóc Mập cũng chạy lại kêu meo meo nên được Phó Cảnh bây giờ mới bước ra ôm vào lòng mình.

"Chị ơi, chị nhắc đến lì xì gì đấy, ai muốn cho cậu ta lì xì chứ?"

Phó Cảnh xụ mặt ra, ôm lấy Nhóc Mập đi vào phòng bếp nhìn quanh một vòng, ngẩn ra một hồi mới quay lại phòng khách.

Ông ta nhấp một ngụm trà Đường Ninh pha, có chút oán trách, nói: "Hơn nữa chị việc gì phải nói chuyện với cậu ta lâu như thế, cứ như thể là chúng ta đã chấp nhận cậu ta là Alpha của Tiểu Vũ không bằng."

Đường Ninh mỉm cười, cúi người xuống xoa đầu Nhóc Mập: "Tôi đây không phải là biết em ở đằng sau cửa nghe hết hay sao?"

"Em có nghe——" Phó Cảnh hít vào một hơi sau đó lại thì thầm, nói: "Có nghe suốt đâu mà."

Lời tác giả:

Đến rồi đến rồi!

Thời gian nghỉ Tết vẫn đăng chương mới như lịch bình thường, chúc mọi người năm mới vui vẻ sớm nha!

- -------------------------------------

1h32, bước sang ngày 30 Tết tôi vẫn ngồi đây edit chương mới, giờ phải đi ngủ để mai làm cơm thui nè, đấy cần lắm trong đời một anh con rể như anh Hứa T T

Anh lại ngầu nhất đêm nay rồi!

tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi-82-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play