Sau khi kết hôn, việc đầu tiên Hứa Gia Lạc phải bận tâm đến chính là việc trang trí nhà cửa.
Có hơi bất ngờ là Phó Tiểu Vũ không muốn sống trong căn biệt thự sang
trọng rộng rãi trước đây của mình ở Quân Nhã, mà cậu thích ở căn hộ
Uloft của Hứa Gia Lạc hơn.
"Sao cơ?" Alpha không nhịn được sờ cằm mình một cái, rồi hỏi: "Ở chỗ anh tốt hơn chỗ của em? Hay là tiện nghi hơn?"
"Ừm." Phó Tiểu Vũ cũng không hề giấu giếm, nghiêm túc nói: "Hứa Gia Lạc, em thích chỗ của anh... vì nơi đây ấm áp."
"Hê—— đương nhiên."
Hứa Gia Lạc không khỏi đắc ý.
Xem ra cái hang cáo này của anh, cũng rất gì và này nọ đó chứ.
"Nhưng mà," Phó Tiểu Vũ nói đến đây thì quay đầu lại, nhìn xung quanh một lần
nữa: "Nhưng mà em cảm thấy, chỗ này có phải hơi nhỏ không?"
"Nhỏ á?"
"Vâng!" Omega bước đến cửa phòng ngủ, liếc nhìn tủ quần áo của Hứa Gia Lạc,
nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: "Hứa Gia Lạc, em muốn có một phòng để
quần áo, kiểu ra vào hình chữ U ấy. Nguyên cái đống sơ mi của em cũng
phải đến hơn trăm cái rồi, thế nên phải đặt kiểu tủ trượt với hai hàng
treo quần áo, rồi giày dép cũng cần có tủ giày âm tường để đặt nữa, ừm,
dù sao cũng không thể nhỏ hơn cái phòng hiện tại ở Quân Nhã được, mà tốt nhất là phải rộng hơn một chút."
Cậu thậm chí còn bày ra biểu cảm nghiêm túc của bên A khi đưa ra những yêu cầu kể trên.
"..."
Hứa Gia Lạc giữa chừng thậm chí đã phải hít thở sâu, nhân tiện nhớ lại kích thước phòng để đồ ở Quân Nhã, rồi liếc sang phòng khách và phòng ngủ
chính của mình——
Thế nên anh phải làm thế nào, mới nhét thêm một phòng để đồ lớn đến như vậy vào nơi này đây?
Phó Tiểu Vũ vừa rồi mới ca ngợi chỗ này của anh rất ấm áp mà đúng không?
Triết lý thiết kế của Uloft là phù hợp với cuộc sống của tầng lớp tiểu tư sản hay trung lưu thành thị, nói là ấm áp thì đúng là không có gì sai.
Nhưng sự ấm áp đôi khi có nghĩa là không tương thích với sự rộng rãi của
phong cách sang trọng, không hợp với một phòng để quần áo lớn đến như
thế——
Vậy đây đúng là yêu cầu hoàn toàn không hợp lý của bên A rồi!
"À đúng rồi, ngoài ra, em còn cần một cái tủ ít nhất có năm ngăn kéo để
đựng phụ kiện nữa. Em phải có chỗ để đặt mấy thứ như là khuy măng sét,
đồng hồ, đai kẹp giữ áo sơ mi."
Bên A đáng ghét vẫn tiếp tục đưa ra yêu cầu.
Hứa Gia Lạc vừa viết những yêu cầu kia vào trong cuốn sổ tay của mình, vừa
len lén oán thầm trong lòng, nhưng đang ghi được một nửa tự dưng lỗ tai
lại dựng thẳng lên—— đai kẹp giữ áo sơ mi?
Đó là thứ lần trước anh đã đeo cho Phó Tiểu Vũ ở Quân Nhã... cái kẹp áo đó ư?
Nghĩ đến điều này, anh không thể không ngẩng lên nhìn Phó Tiểu Vũ, người vẫn đang thống kê xem rằng mình cần bao nhiêu không gian cho tất cả chỗ
quần áo của mình.
Omega cao gầy mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, tay chống cằm, để lộ chiếc nhẫn cực lớn trên ngón áp út——
Sau khi kết hôn, hầu như ngày nào cậu cũng đeo chiếc nhẫn này, tuy rằng
không nói gì về điều đó nhưng sự yêu thích kia đúng là không thể che
giấu nổi, viên kim cương màu xanh sáng rực rỡ ấy phù hợp với ngón tay
trắng nõn mảnh mai của cậu hơn bất kỳ một món đồ phụ kiện nào.
Lúc Phó Tiểu Vũ nghiêm túc suy nghĩ, đôi mắt mèo của cậu trông có uy hơn so với lúc bình thường, nhưng đuôi mắt tròn lại hiện lên vài phần đáng
yêu.
Khoảnh khắc đó, đầu óc của Hứa Gia Lạc đã nhảy số sang
chuyện khác, não bộ của anh trở nên nhanh nhạy hơn, tâm trạng ngọt ngào
vui vẻ của người mới cưới lại dâng trào.
Phó Tiểu Vũ dường như đã không còn là bên A đáng ghét nữa, cậu trở thành chú sư tử mèo cỡ lớn vô cùng lộng lẫy.
Căn nhà ở Uloft quá nhỏ đột nhiên không thể chứa nổi một chú mèo sư tử, chẳng lẽ đó là lỗi vì chú ta quá đắt giá hay sao?
Đương nhiên là không phải rồi, đấy là lỗi của chủ nhà.
"Được rồi, để đấy anh lo." Hứa Gia Lạc dứt khoát nói.
Nhưng yêu cầu của Phó Tiểu Vũ không dừng lại ở đó, cậu bước đến phòng khách,
tiếp tục nói: "Hơn nữa, chỗ anh không có một phòng nào chuyên dành để
làm việc cả, em cần một phòng ít nhất cũng phải bằng văn phòng hiện tại ở công ty để làm việc, phải có tầm nhìn tốt, tốt nhất là dùng cửa kính
trong suốt từ trần đến sàn nhà."
Đệch.
Hứa Gia Lạc
không khỏi nhìn vào phòng khách của mình, căn hộ của anh ban đầu được
thiết kế để mở toàn bộ phòng khách và khu vực làm việc giống như Loft,
đúng thật là không có một phòng làm việc chuyên dụng như vậy.
"Thế," Alpha thử thăm dò, hỏi: "Chúng ta không giống như trước đây nữa à?"
Giống như trước đây là đang chỉ: Phó Tiểu Vũ vô tình chiếm dụng bàn làm việc
của anh, sau đó đẩy anh đến cái bàn trước ghế sopha đọc sách, tuy rằng
trong miệng thì chửi thề thật đấy nhưng thực ra lại rất vui vẻ, bởi vì
hai người bọn họ dù có bận rộn đến đâu thì thỉnh thoảng ngẩng đầu lên
vẫn có thể nhìn thấy nhau, ngọt ngào lắm ấy.
"Lúc trước là đang
hẹn hò." Phó Tiểu Vũ nói như là lẽ đương nhiên: "Bây giờ là cuộc sống
sau hôn nhân, phải suy nghĩ bằng lý trí, em nhất định cần có một khoảng
không gian riêng để làm việc."
"..." Nghe đi, đây có phải là những gì một đôi vợ chồng mới cưới nên nói với nhau không hả?
Khuôn mặt của Alpha tối sầm lại, nhưng anh vẫn nhanh chóng ghi vào trong cuốn sổ của mình một vài từ mấu chốt: phòng làm việc rộng rãi, cửa kính sát
đất, tầm nhìn tốt.
"À phải rồi, còn nữa..."
"Vẫn còn?"
"Vâng, cái này..." Phó Tiểu Vũ chợt đi tới, khi do dự, hàng lông mi dài của cậu sẽ bất giác rung lên.
Trong lòng Hứa Gia Lạc đột nhiên có dự cảm không lành.
Anh híp mắt lại, hung hăng nghĩ ngợi: Nếu Phó Tiểu Vũ mà dám đòi một phòng ngủ riêng với mình thì anh sẽ chịch cậu ngay lập tức.
"Hứa Gia Lạc, em còn cần một cái, đó là..."
Omega vốn vẫn luôn thẳng thắn, đột nhiên lộ ra một chút ngượng ngùng, cái mũi ửng hồng, nói nhỏ bên tai anh: "Em muốn có một nhà vệ sinh của riêng
mình."
...
Phải làm sao khi bên A đưa ra yêu cầu trang trí hoàn toàn không thể thực hiện được?
Hứa Gia Lạc đã đưa ra câu trả lời của riêng mình——
Anh đã mua một căn ULoft khác đang bỏ trống ở bên cạnh.
Phòng để đồ chứ gì, không thành vấn đề;
Khoảng không làm việc riêng hả, càng không thành vấn đề;
Nhà vệ sinh riêng... cũng không thành vấn đề nốt.
Ngoài những yêu cầu Phó Tiểu Vũ đã đưa ra, anh còn chuẩn bị thêm hai phòng
ngủ cho khách, như vậy nếu Phó Cảnh hoặc Hứa Lãng hay Nam Dật đến chơi
đều có thể ở lại bất cứ lúc nào.
Quên nó đi, chúng ta hãy quay lại với chủ đề nhà vệ sinh.
Tại sao Phó Tiểu Vũ lại cần một nhà vệ sinh riêng?
Hứa Gia Lạc đã nhất thời bối rối mất một lúc.
Bởi vì từ trước đến nay, hai người họ đều rất dính lấy nhau cho dù có là ở trong phòng tắm.
Mỗi buổi sáng thức dậy, có lúc còn tắm chung, có lúc là Phó Tiểu Vũ đang
tắm thì Hứa Gia Lạc ở bên ngoài đánh răng rửa mặt, rồi lại giặt cả đồ
lót. Còn có lúc là anh đang tắm, sau đó là vừa tắm vừa hát cho Phó Tiểu
Vũ nghe.
Trước sức ép của Alpha, Phó Tiểu Vũ không khỏi đỏ mặt,
dùng cái giọng lý nhí như tiếng muỗi giải thích: "Thực ra những lúc khác thì cũng không sao cả, nhưng nếu muốn đi nặng thì em muốn có một nhà vệ sinh của riêng mình thôi."
"Ý em là, em cần một chỗ——" Hứa Gia
Lạc phải dừng lại một lúc để kiềm lại tiếng cười điên cuồng sắp bật ra:
"Cần một nhà vệ sinh dành riêng cho việc đi ị chứ gì?"
"..." Khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ lúc này đã chuyển từ ửng đỏ sang đỏ au.
Cậu không nói lời nào, chỉ quay ngoắt mông lại hất về phía người kia.
Buồn cười lắm à?
Không ai biết được rằng, thật ra kể từ khi mới bắt đầu sống chung, cậu đã thầm lo lắng về điều này từ rất lâu——
Phải biết là những người bình thường có thể nghĩ rằng chuyện này có là gì đâu, chỉ cần khóa cửa lại là xong.
Nhưng nguồn gốc của vấn đề lại không nằm ở đây.
Nguồn gốc của vấn đề nằm ở chỗ Omega không muốn ai biết khi nào mình sẽ làm
việc đó, cũng không muốn bất cứ ai kể cả Hứa Gia Lạc, bước vào nhà vệ
sinh sau đó và ngửi thấy bất cứ mùi gì.
MK, chính là cậu không thích, thậm chí còn nghĩ nhiều đến điều đó vì vậy sẽ gặp chút trở ngại lúc làm chuyện kia.
Khi còn đang hẹn hò, làm sao thì cũng phải thấy ngại nếu đưa ra yêu cầu như kiểu "lúc nào em đi giải quyết nỗi buồn thì phải nửa tiếng sau anh mới
được dùng nhà vệ sinh".
Thể diện và hình tượng của bản thân, không cho phép cậu nói ra điều đó.
Vì thế thời gian đầu, cậu thường tranh thủ lúc Hứa Gia Lạc đi nấu cơm,
hoặc là sáng sớm bảnh mắt ra đã lén đi giải quyết, may mà lịch trình
thường ngày của Omega không quá khó để sắp xếp chuyện này, nếu như thật
sự không tìm được thời gian thì cậu thà rằng sẽ ở lâu trong phòng tắm,
để tiện vừa tắm vừa giải quyết chuyện kia, hơn nữa cũng đủ thời gian để
mùi bớt đi mới không bay ra ngoài được.
Bây giờ cuối cùng cũng đã kết hôn, cậu thực sự cảm thấy rằng ở bên Hứa Gia Lạc sẽ là chuyện cả đời này;
Nhưng mà giải quyết nỗi buồn, cũng là chuyện cả đời.
Vì vậy nhất quyết phải cứng rắng, đưa ra yêu cầu này...
"Hahahahahahahahahahaha——"
Hứa Gia Lạc lại còn cười lớn đằng sau mông cậu.
Đầu óc Phó Tiểu Vũ choáng váng vì tức giận, bởi vì tư thế đứng của cậu đang quay lưng với người kia thế nên cái lưng cứng ngắc của Omega có chút
đau nhức.
Cậu càng nghĩ càng ấm ức.
Hứa Gia Lạc, mie, có phải muốn cậu cả đời đi ị cũng không được thoải mái, đúng không?
Đó thực sự là một tội lớn đấy.
"Này..."
Cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng không cười nữa, Phó Tiểu Vũ cảm nhận được sự ấm
áp từ lồng ngực của Alpha dần dần truyền đến từ phía sau, nhưng người
kia lại không đứng trước mặt cậu——
Đây ít nhiều gì cũng là một
hành động ân cần, bởi vì Phó Tiểu Vũ thực sự không muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ như quả cà chua của mình lúc này.
Hứa Gia Lạc âm thầm truyền một mảnh giấy từ phía sau đến.
Chỉ thấy trên đó có ba dòng vừa mới viết vội.
1. Phòng để đồ, kiểu ra vào hình chữ U, rộng rãi (√)
2. Phòng làm việc, tầm nhìn tốt, cửa kính trong suốt sát đất, rộng rãi (√)
3. Nhà vệ sinh cấp VIP sang trọng dành riêng cho vợ (√√√√√√)
...
Nhà vệ sinh mới được xây ở một góc nằm không xa với phòng ngủ chính, vì Hứa Gia Lạc không muốn để Phó Tiểu Vũ phải sang phòng khác vào nửa đêm.
Một bức ảnh chụp khuôn mặt khó ở của Hạ An được dán trên cửa nhà vệ sinh,
cùng một tấm biển cảnh báo lớn "Cấm làm phiền" do Hứa Gia Lạc viết được
treo bên cạnh——
Đáng ghét hơn nữa là cái tên Alpha này cho dù
lúc nào đi qua đây đi chăng nữa, bất kể là Phó Tiểu Vũ có ở bên trong
hay là đang ở bên cạnh anh, thì Hứa Gia Lạc đều sẽ làm lố đến mức giả vờ đi nhẹ nói khẽ cười duyên trông rất chi là khúm núm.
Tên khốn này.
Nhưng dù sao, sau bốn tháng chính thức kết hôn với Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ
cuối cùng cũng có nơi để tự do giải quyết nỗi buồn mà không lo bị quấy
rầy——
Không quá lời khi nói rằng, điều này đã giải quyết được một khó khăn lớn trong cuộc đời cậu.
Nhưng cuộc sống có hoàn hảo đến mấy cũng phải sót lại chút xíu xiu sai sót.
Không biết nguyên do có phải là do bức ảnh chụp của Hạ An dán trên cửa hay
không, mà cô mèo già kia cũng ưng cái bụng với nhà vệ sinh này, Hứa Gia
Lạc đành phải đặt một chậu cát cho mèo vào trong đây.
Kết quả là sẽ xuất hiện một cảnh tượng như sau——
Nửa đêm lúc Phó Tiểu Vũ mắt nhắm mắt mở bước vào nhà vệ sinh của riêng
mình, thì đã có một vị khách người đầy lông không mời mà tới, với vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi xổm trong chậu cát của mình, dùng khuôn mặt mèo
đang ra sức rặn nhìn vào cậu.
Phó Tiểu Vũ cứ như vậy kéo quần ngủ xuống dưới đầu gối, ngồi trên bồn cầu, mắt lớn nhìn mắt nhỏ với Hạ An.
Thật lâu sau cậu cuối cùng cũng phải nhận thua, hơn nữa còn phải bịt mũi vào nghiêm túc nói: "Hạ An, mày có biết không? Mày thật sự hơi bị đáng lo
đấy!"
Mà còn tệ hơn là lúc bước ra ngoài, Phó Tiểu Vũ vừa hay nhìn thấy Hứa Gia Lạc.
Chuông báo động khắp người cậu vang lên ngay lập tức.
"Hứa Gia Lạc?"
"Anh cảm thấy đường tiêu hóa của Hạ An hai ngày nay không được tốt lắm, để anh đi dọn tiện thể xem phân của nó thế nào."
"Không được dọn!" Tóc gáy của Phó Tiểu Vũ dường như đều dựng lên, cậu quàng lấy cổ của Hứa Gia Lạc lôi Alpha kia vào phòng ngủ.
Omega cao một mét tám chợt bộc phát ra một sức mạnh cực lớn, nhưng Hứa Gia
Lạc vừa bị kéo đi mà cái miệng vẫn không chịu ngơi nghỉ.
"Vội cái gì?" Anh nhướng mày lên, nói: "Có phải là—— ưm."
Trước khi anh định thốt ra mấy chữ "dọn cho em đâu", Phó Tiểu Vũ đã đẩy người kia vào tường.
Hứa Gia Lạc, anh im miệng đi cho tôi.
Phó Tiểu Vũ hung hăng nhào về phía trước.
Đúng lúc đó, đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng lặng lẽ tắt phụt.
Trong bóng đêm dày đặc, cậu đã đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Hứa Gia Lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT