Phó Tiểu Vũ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bước chân ở bên ngoài phòng khách, có lẽ là Phó Cảnh đang trở lại từ phòng bếp.

Trong phòng vệ sinh lờ mờ, trí tưởng tượng của cậu còn bùng nổ hơn so với bình thường, vào lúc vừa căng thẳng lo lắng sợ Phó Cảnh hay Đường Ninh liệu có tìm thấy được bọn họ hay không, vừa cảm thấy toàn bộ thần kinh của mình đều đang tập trung vào cái nơi bị Hứa Gia Lạc nắm lấy kia, thế nên tiếng tim đập của cậu cũng nhanh hơn một chút.

Kể từ khi bị đánh dấu, Omega còn yêu thích những đụng chạm của Hứa Gia Lạc hơn cả trước đây.

Càng thích hơn, là thích nhất.

Cảm nhận được tin tức tố mùi bạc hà mát lạnh sau lưng sẽ cảm thấy thật dễ chịu, mỗi cái chạm vào giữa ngón tay và lòng bàn tay đều khiến cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể khẽ tăng lên, trên trán Phó Tiểu Vũ cũng rịn ra vài giọt mồ hôi.

"Hứa, Hứa Gia Lạc..."

Cuối cùng, Phó Tiểu Vũ không nhịn nổi, buồn bực phát ra chút động tĩnh từ cổ họng mình, đó là một âm thanh khao khát nhiều hơn những dịu dàng.

Thế nhưng vào lúc này, khi sắp tiến đến thời khắc mấu chốt nào đó thì Hứa Gia Lạc lại đột nhiên buông cậu ra.

"Được rồi." Trong giọng nói của Alpha đằng sau lưng mang theo ý cười: "Vậy anh bỏ tay ra nhé!"

Thậm chí trong giọng nói của người này còn có chút ý tứ rất biết lắng nghe.

"..." Phó Tiểu Vũ không khỏi hít sâu một hơi.

Đến thời điểm này, ít nhiều gì cậu cũng cảm thấy có phần ấm ức.

Hứa Gia Lạc đứng ở bên cạnh, nhìn vào Omega bỗng nhiên im lặng.

Đầu tiên là lặng lẽ cúi đầu kéo khóa quần lên, sau đó là không thèm nhìn anh rồi bước đến bồn rửa tay, mở vòi nước ra.

Shhh——

Khóe miệng hơi nhếch lên của Alpha nhất thời cứng lại, cũng không thể tự hào vô cớ như vậy được.

Anh tiến lên một bước đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ.

Cậu vẫn không nói lời nào, nhưng động tác chà xát có vẻ hơi dùng sức.

Hứa Gia Lạc cũng không nói gì, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, anh bèn đưa tay xuống dưới vòi nước và nắm lấy tay Omega.

Anh giúp Phó Tiểu Vũ xoa đầy bọt xà phòng lên da cậu.

Trong ánh sáng lờ mờ, Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng quay đầu lại, liếc nhìn anh một cái.

Nước lạnh xối xuống, chảy qua những kẽ tay đang đan vào nhau của hai người họ, gột sạch đi lớp bọt xà phòng.

"Này..."

Hứa Gia Lạc không nhịn được nắm chặt lấy ngón tay của Omega trong lòng bàn tay mình.

Phó Tiểu Vũ vẫn phớt lờ anh, nhưng lại không hề giãy dụa, từng ngón tay được đặt trong lòng bàn tay của Alpha một cách thực tự nhiên, rồi cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh cùng với Hứa Gia Lạc.

"Chúng ta ra ban công nói chuyện nhé?"

Hứa Gia Lạc nhìn quanh phòng khách, anh thấy Phó Cảnh và Đường Ninh vẫn chưa đi ra, vì vậy liền cầm đĩa hoa quả với nho và anh đào đã rửa sạch trên bàn lên, trong khi tay còn lại vẫn đang nắm lấy tay Omega, rồi hai người cùng nhau đi ra ban công.

Ban công rất rộng, có hai cái cột dài từ Nam sang Bắc, một cái được treo một tấm khăn trải giường màu táo xanh mà Phó Cảnh thích, cái còn lại thì treo vài bộ quần áo hàng hiệu rất lạ mắt của ông.

Phó Cảnh luôn có một nỗi ám ảnh kỳ lạ với việc phơi quần áo trên ban công, khi mới chuyển đến Thuận Thành, ông ấy và Đường Ninh đã xem xét một vài căn nhà và cuối cùng đã chọn căn nhà có ban công rộng nhất này.

Bây giờ, sớm thôi sẽ phải chuyển đến một ngôi nhà mới, Phó Cảnh còn lải nhải mấy lần chuyện mình không nỡ rời xa căn nhà này.

Phó Tiểu Vũ cố ý ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ dưới giá treo quần áo với khuôn mặt nghiêm nghị, không hề che giấu vẻ không vui mà mím chặt miệng lại, thoạt nhìn trông rất hung dữ.

Hứa Gia Lạc ngồi bên cạnh cậu, cẩn thận bóc vỏ nho sau đó mới đưa đến bên miệng Omega.

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại do dự trong vài giây, nhưng sau cùng thì cậu cũng há miệng ra.

Thân thể Alpha cũng ghé lại gần cùng với quả nho kia——

Anh nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Nụ hôn bất ngờ đó khiến Omega không khỏi mở to mắt, nuốt nguyên cả quả nho xuống bụng...

Bầu trời đêm của Thuận Thành tối đen, hàng ngàn ngọn đèn sáng rực lên ở phía xa xa.

Vào khoảnh khắc nhận được nụ hôn kia, cơn gió xào xạc thổi tung tấm khăn trải giường và ga phủ màu táo xanh của Phó Cảnh trên đầu hai người họ.

"Phó Tiểu Vũ,"

Thực ra Hứa Gia Lạc còn chưa hôn thỏa mãn lắm, nhưng sau đó anh lại thản nhiên nói: "Hỏi em này, có phải đấm bốc với Hàn Giang Khuyết rất kích thích không?"

"Sao cơ?" Phó Tiểu Vũ hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì cả.

"Thì mấy hôm trước lúc anh ở Mỹ ấy, không phải hai chúng ta đã hẹn với nhau vừa nói chuyện vừa chạy bộ à?"

Hứa Gia Lạc ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Nhưng mà mấy hôm sau lại không chạy nữa, em nói là em phải đến chỗ phòng tập Quyền anh do Hàn Giang Khuyết mở."

"Ừ hứ."

Đúng là có chuyện như vậy.

Phó Tiểu Vũ từ ù ù cạc cạc không hiểu gì, rồi lại dần dà ngộ ra được một chút, nhưng cậu vẫn không quá chắc chắn, vì vậy lại dùng đôi mắt mèo màu nâu nhạt đó của mình nghiêm túc quan sát Hứa Gia Lạc.

Dáng vẻ Omega này chỉ cần hơi nghiêng đầu qua như thế kia cũng quá đáng yêu, sau khi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cậu cũng thử đánh tiếng hỏi: "Hứa Gia Lạc, không phải anh đang ghen với Hàn Giang Khuyết đó chứ?"

"..."

Alpha vừa bóc vỏ nho vừa híp mắt lại, lúc nãy tuy rằng anh đã nói bằng cái giọng điệu rất thản nhiên, nhưng có lẽ vị chua đã bùng lên mấy ngày nay kể từ khi ở Mỹ, cuối cùng cũng tràn ra một chút.

Phải trả lời như thế nào đây.

Hứa Gia Lạc liên tục đưa cả quả nho vào miệng trong khi cân nhắc, nhưng vẫn chưa tìm ra biện pháp đối phó.

Vào lúc anh phải suy nghĩ kỹ càng thì Phó Tiểu Vũ lại không thể đợi thêm được nữa.

Cậu ghé khuôn mặt của mình lại gần, hai mắt tròn xoe sáng ngời: "Anh ghen với Hàn Giang Khuyết thật đấy à?"

Omega hiển nhiên có hơi phấn khích, thậm chí... còn có chút vui mừng, khuôn mặt trắng trẻo bỗng đỏ bừng.

Mẹ.



Thực ra Hứa Gia Lạc có thể đoán được phản ứng này của người kia, anh vốn biết rõ về Omega này như vậy mà, vì quá yêu Phó Tiểu Vũ nên lại càng hiểu cậu hơn.

Nếu thừa nhận là mình ghen, lại còn là ghen với Hàn công chúa cái đối tượng chẳng có chút xíu uy hiếp nào, điều này hoàn toàn không hề phóng khoáng, không trưởng thành thậm chí là có phần xấu hổ.

Nhưng nếu không thừa nhận, thì Phó Tiểu Vũ vừa rồi còn đang dỗi hờn, sẽ không lập tức lộ ra ánh mắt đáng yêu như vậy với anh——

Nên lựa chọn cái nào đã rõ như lòng bàn tay rồi.

Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng nuốt chửng quả nho vào bụng, còn cố ý phát ra một tiếng "ừ" trầm thấp lại cứng ngắc.

Chuyện not cool như thế này thì khi thừa nhận, lại phải biểu hiện ra trông có vẻ cool một tý.

Thế nhưng chẳng đợi đến khi trong lòng anh diễn xong vở kịch của mình, Omega ở bên cạnh đã vội nhào tới.

"Hứa Gia Lạc!'

"Ừm..."

Trên người anh bỗng trở nên nặng trĩu, Hứa Gia Lạc không khỏi khịt mũi một cái.

Omega với chiều cao 1m80 nhào cả thân thể của mình lên người anh, hương hoa Tử la lan chợt đến thật gần, mà vị ngọt nồng đậm lại khiến cho cái ghế nhựa dưới mông Hứa Gia Lạc bỗng phát ra tiếng kẽo kẹt.

Gió lại thổi mạnh hơn, những bộ quần áo sặc sỡ trên giá treo quần áo tung bay phấp phới trên đầu hai người.

Phó Tiểu Vũ vòng tay qua cổ Alpha, vui sướng đến mức không thể che giấu nổi, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện trong phòng tắm vừa rồi, tiếp theo đó lại vì chút không cam lòng mà bỗng xuất hiện xíu xiu ngượng ngùng.

"Hứa Gia Lạc..."

Omega ngừng lại một chút, vẫn không kìm được mà hôn chóc một cái lên trán anh, rồi đến chóp mũi và khóe mắt còn hơi thâm thâm.

Đó là khóe mắt đã bị cậu vô tình đấm vào lúc ở phòng tập.

Phó Tiểu Vũ nhớ lại dáng vẻ lúc Hứa Gia Lạc xuống máy bay vào ngày hôm qua, mặc dù có hơi mệt nhưng vẫn thản nhiên hỏi mình: "Đấm bốc có vui không?" "Hay là buổi tối chúng ta cùng đến đó nhé?", càng nghĩ lại càng nhận ra là mình đã hiểu ra vấn đề.

"Em yêu anh."

Cậu vừa hôn, vừa vui vẻ trịnh trọng tuyên bố vào bên tai Alpha.

"..."

Hứa Gia Lạc cảm thấy lồng ngực mình đang đập thình thịch thình thịch, giống như được ăn một cú đấm ngọt ngào ấy.

Phó Tiểu Vũ quá thẳng thắn.

Câu "em yêu anh" trong lúc này đây, rõ ràng là đang tỏa sáng, dỗ dành anh một cách trần trụi——

Đừng có ghen nè, em yêu anh mà.

Anh đã được dỗ dành rồi.

Trong lòng Hứa Gia Lạc vẫn còn rất phức tạp, sự tôn nghiêm của một Alpha khiến anh có chút bị tổn thương, nhưng lại được dỗ dành như thế này, trong lúc được dỗ anh giống hệt như một bạn nhỏ cứng đầu hồi lâu, bởi vì nhận được cái xoa đầu nhẹ nhàng này nên mới xuất hiện cái sự tủi thân.

Phải biết là bởi vì chênh lệch múi giờ gần mười tiếng đồng hồ, anh lại không muốn ảnh hưởng đến Phó Tiểu Vũ luôn luôn bận rộn, thế nên mỗi ngày vừa mới sáng sớm đã dậy tắm ù một cái rồi cùng đồng hành chạy bộ với Omega tràn đầy năng lượng mỗi buổi tối đến.

Trong hai tuần ở Mỹ, anh thực sự khá bận rộn, nhưng chưa từng bỏ lỡ một buổi vừa chạy vừa nói chuyện nào với cậu, lúc mới đầu anh vừa ghét bỏ bản thân quá sến nhưng cũng rất hưởng thụ điều này.

Có điều không ngờ rằng trước lúc mình trở về Trung Quốc không lâu, phòng tập đấm bốc của Hàn Giang Khuyết vừa được xây dựng xong thì Omega này đã trực tiếp đổi lịch chạy sang đấm bốc.

Một hai ngày thì thôi, nhưng Phó Tiểu Vũ lại đến phòng tập của Hàn công chúa trong ba ngày liên tục.

Đồng hồ sinh học của Hứa Gia Lạc ở Mỹ cũng đã hình thành thói quen, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nằm trên giường trước lúc bình minh và đếm cứu trong khi nhớ nhung Phó Tiểu Vũ.

Được rồi, không phải chỉ tủi thân xíu xiu đâu, tủi thân hơi bị nhiều đấy.

Lại nghĩ đến cái chuyện Hàn Giang Khuyết, đã giật mất chiếc khuyên tai kim cương cấp D một carat của mình vào thời gian trước, thù mới lại thêm hận cũ khiến Hứa Gia Lạc chợt nghĩ——

MK.

Phó Tiểu Vũ nhất định phải dỗ dành mình.

Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên, bình tĩnh tiếp nhận những thân mật của Omega rồi khẽ nói: "Phó Tiểu Vũ, em cũng đút vài quả nho cho anh ăn đi!"

Anh là cái kiểu người đã nghĩ thông suốt rồi thì mặt sẽ tự nhiên dày lên.

"Vâng!"

Đương nhiên, Phó Tiểu Vũ lúc này hoàn toàn không thể từ chối.

Cậu đang ngồi trên người Alpha, sau đó lại ngoan ngoãn chọn ở trong đĩa một quả nho to nhất rồi dùng ngón tay bóc vỏ từng chút một, tiếp theo là đút cùi nho vào miệng Hứa Gia Lạc.

"Vẫn muốn nữa." Anh há miệng ra rồi lại ngậm vào nuốt xuống.

Anh thực sự không nhai kỹ lắm nhưng đã lại vội vàng nói.

Đây có lẽ là khoảnh khắc cô vợ nhỏ Phó Tiểu Vũ chưa từng trải qua, Hứa Gia Lạc đúng là không biết đã tận hưởng điều này đến mức nào nữa.

Một quả, hai quả, ba quả.

Phó Tiểu Vũ rất chăm chỉ đút nho, nhưng đút mãi đút mãi, cuối cùng lại không nhịn được, cậu nói: "Hứa Gia Lạc."

"Ừ em?"

Alpha lười biếng đáp.

Anh vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp của Omega đang càng ngày càng gần lại, cho đến khi...

"Ưm..."

Hứa Gia Lạc không thể không nhắm mắt lại rồi vòng tay qua eo của Phó Tiểu Vũ.

Cái mũi của Omega vừa nóng rực lại gấp gáp, kỹ năng hôn của cậu rất bình thường, nhưng nhiệt tình tuyệt vời của một người thợ săn trong cậu luôn khiến Hứa Gia Lạc hạnh phúc đến phát run.

Đầu lưỡi của Omega này mềm mại lại ướt át, cho dù chỉ là động tác mút mát với đôi mắt nhắm nghiền, cũng có thể gợi nên những liên tưởng đẹp đẽ...

Phó Tiểu Vũ có đầu lưỡi màu hồng như một chú mèo con.

Cơn gió càn rỡ thổi qua gò má của hai người họ.

Nhiệt độ ban đêm lại càng lạnh hơn, thỉnh thoảng lại có hai giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt của hai người, Hứa Gia Lạc nghĩ có lẽ đó là nước nhỏ ra từ quần áo đang phơi.



Nụ hôn của bọn họ kéo dài rất lâu rất lâu, cho đến khi——

"Trời đã mưa rồi mà hai đứa vẫn ở ngoài ban công! Không sợ bị ngấm mưa à——"

Giọng nói của Phó Cảnh đột ngột dừng lại.

Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đồng thời quay đầu lại, nhìn vào Phó Cảnh có chút xấu hổ đang đưa tay che trên đỉnh đầu.

"Ba, ba chỉ nghĩ là, muộn thế này còn mưa nữa, nên hai đứa đừng lái xe về." Phó Cảnh lắp bắp nói tiếp: "Ngủ lại đây một đêm đi, ba đi dọn đồ cho."

"Vâng ạ, con cảm ơn ba." Hứa Gia Lạc chẳng hề ngại ngùng lại còn mỉm cười đáp.

Đôi môi của Phó Tiểu Vũ đã hôn đến mức nóng rực, lúc này cậu vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc nên lần đầu tiên khi nghe thấy xưng hô kia của anh vẫn không có phản ứng gì, Omega quay sang nhìn Hứa Gia Lạc rồi lại quay qua nhìn Phó Cảnh.

"Được rồi, mau vào nhà đi." Phó Cảnh lại lầu bầu thêm một câu.

Ông bỗng nhiên nhìn thấy một mặt khác của cậu con trai vốn hay lạnh lùng, sắc mặt có chút nóng lên.

Phó Cảnh yêu thể diện, càng xấu hổ lại càng phải thể hiện là mình hơi ngang ngược, cho nên trước khi trở vào trong nhà đã không khỏi trừng mắt nhìn con trai: "Thế được rồi đấy, đừng có lúc nào cũng bắt nạt người ta, lớn đùng thế kia mà không thấy mình nặng sao."

"... Bắt nạt?"

Phó Tiểu Vũ lại càng bực bội hơn khi nghe thấy câu "không thấy mình nặng sao".

Cậu hoàn toàn không biết Phó Cảnh và Hứa Gia Lạc đã nói gì với nhau, bởi vậy nên đầu óc lại càng mơ mơ màng màng, chẳng phải cậu mới đút cho người kia ăn nho mãi à, thế nào lại trở thành bắt nạt rồi?

"Bọn con vào ngay đây ạ!" Hứa Gia Lạc tranh thủ lúc Phó Tiểu Vũ còn chưa hiểu ra mình đang bị vu khống, đã nắm lấy tay Omega rồi cùng nhau lao vào nhà trong cơn mưa phùn.

...

Trận mưa này, quả nhiên là kéo dài đến tận nửa đêm.

Giữa màn mưa như trút nước, cửa sổ phòng ngủ của Phó Tiểu Vũ mở ra một khe nhỏ, để cơn gió mát mang theo những hạt mưa li ti hắt vào trong phòng một chút.

Nhưng ngay cả như vậy, Hứa Gia Lạc đang nằm ngửa trên giường vẫn cảm thấy nóng.

Đôi mắt anh lướt qua tủ sách phía bên kia chiếc giường, từ những tập 《Đề luyện thi》đến giấy báo đỗ Đại học, sau đó dừng lại trên 《Giấy chứng nhận học sinh ba tốt》

Ừm...

Học sinh ba tốt, Phó Tiểu Vũ.

"Ưm..."

Alpha không kìm được mà bật ra một tiếng rên nghẹn ngào từ cổ họng, trong niềm vui sướng không gì sánh được này, anh bối rối nghĩ rằng mình phải mang giải thưởng này về rồi đặt nó cùng với chiếc bảng trắng nhỏ ở nhà mới được.

Đột nhiên, điện thoại di động của Phó Tiểu Vũ ở trên gối phát ra âm báo tin nhắn đến từ Dingtalk.

Cái chăn đang phồng lên trên người Hứa Gia Lạc được vén lên, Omega để người trần rồi thò ra, tóc tai còn có phần ướt át, hỏi: "Điện thoại của em kêu à?"

Đệch.

Hứa Gia Lạc tuy rằng không hài lòng, nhưng vẫn đưa điện thoại của cậu qua: "Không tập trung thế à?"

Sao lại không tập trung, sao lại không dỗ dành anh cho tốt.

Anh bây giờ, dường như đã hoàn toàn tận hưởng sự đối đãi tuyệt vời dành cho mình trong buổi tối nay.

Phó Tiểu Vũ trần truồng nằm trên người Alpha xem điện thoại, chỉ nhìn thấy là Vương Tiểu Sơn đã gửi tin nhắn đến.

Vương Tiểu Sơn: Phó tổng, em đã gửi tài liệu qua cho anh rồi đó.

Đúng rồi, anh bây giờ thế nào? Sáng nay em thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm.

Hiện tại, Phó Tiểu Vũ không khỏi cau mày khi nhìn thấy tin nhắn này.

Thần kinh.

Cậu có chỗ nào tâm trạng không tốt?

Cậu vừa bấm thích cho phần tài liệu kia, là Hứa Gia Lạc ở bên cạnh đã cầm điện thoại lên rồi ném ra xa xa bên cạnh bức tường.

"Em rất tập trung mà!"

Giải quyết xong Vương Tiểu Sơn, Phó Tiểu Vũ lại trèo lên từ trong chăn, trèo mãi cho đến khi vòng tay qua ôm lấy cổ Hứa Gia Lạc: "Chẳng qua là... mỏi miệng rồi."

Cậu ngừng lại, giọng nói lại nhỏ đi một chút, nhẹ nhàng nói tiếp: "Hứa Gia Lạc, cho em nghỉ một xíu, được không?"

Đôi mắt Omega long lanh ươn ướt, nhưng vẫn mang theo phần ngượng ngùng và xấu hổ.

So với mỗi lần Hứa Gia Lạc làm cho cậu, thực sực là Phó Tiểu Vũ không đủ nhẫn nại.

Chưa kể hôm nay...

Trước khi Phó Tiểu Vũ nói hết lời, đã cảm thấy Alpha ôm lấy mình và đặt cậu xuống dưới người anh.

Lần này, là cả hai người cùng nhau chui vào trong chăn.

Vào giây phút đó, Phó Tiểu Vũ đang nằm trên giường sẽ không bao giờ đoán ra được những điều Hứa Gia Lạc đang nghĩ trong lòng:

Mẹ nó, anh phải tìm vài đối tượng để tiện ghen mới được.

Hàn Giang Khuyết này.

Ôn Hoài Hiên này.

Còn nữa, còn nữa...

Hồ Hạ cũng được.

Ai cũng được hết, sau này mỗi ngày anh phải ghen một lần, phải ghen đủ ba trăm sáu mươi lăm ngày đã rồi nói chuyện sau.

Lời tác giả:

Tôi đã tìm thấy mật mã của hạnh phúc.

- -------------------------------

12h30 am, 12/06/2021.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play