Lúc lên đến tầng trên thì đã là rạng sáng, Hứa Gia Lạc gõ cửa rất khẽ nhưng có lẽ là vì Cận Sở ở trong phòng vẫn chưa ngủ, nên rất nhanh đã mở cửa cho anh.
"Hi." Cận Sở chào một tiếng, lúc ánh mắt chợt quét qua miếng băng gạc trên tay Alpha, không khỏi kinh ngạc cùng quan tâm, hỏi: "Tay anh làm sao thế này? Bị thương à?"
"Không sao đâu." Vẻ mặt Hứa Gia Lạc rất bình tĩnh, vội vàng giải thích bằng giọng điệu khiến người yên tâm nhất: "Vừa rồi ngã xe máy bị trầy xước chút thôi, vết thương ngoài da ấy mà nên mới đến bệnh viện băng bó một chút."
Cận Sở hé miệng ra nhưng rốt cuộc cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người đứng ở cửa nhìn nhau trong vài giây, đều có phần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn là Omega thì thầm, nói: "Nam Dật vẫn đang ngủ, hay là chúng ta... ra ban công nói chuyện nhé?"
Hứa Gia Lạc gật đầu, lúc theo Cận Sở đi qua phòng ngủ, lại không nhịn được liếc nhìn Nam Dật đang ngủ trên giường mấy lần.
Khi ngồi trên chiếc ghế mây, Hứa Gia Lạc nhìn thấy trên cái bàn nhỏ đã có vài lon bia mở sẵn, anh không khỏi quay đầu liếc nhìn người kia.
"Lúc nãy em mới uống một ít."
Omega cũng ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Lạc: "Gia Lạc..."
Anh ta gọi tên của Alpha, nhưng lại không nói tiếp, thay vào đó là nhìn vào màn đêm bên ngoài ban công của khu nghỉ dưỡng, dường như vào giây phút ấy lại mất tập trung.
"Cận Sở, cậu đã nhắn trên Wechat rằng mình đã sẵn sàng nói chuyện với Nam Dật—— điều này là thật sao?"
Thật ra Alpha đã rất quen với việc Cận Sở thường xuyên bị phân tâm, nhưng lần này, anh vẫn không thể không cắt ngang những dòng suy nghĩ vẩn vơ của Omega kia.
Câu hỏi này thực sự quá quan trọng đối với anh, thậm chí Alpha còn phải kiểm soát giọng điệu của mình một chút để giữ được vẻ bình tĩnh.
"..." Cận Sở cầm lon bia lên lắc nhẹ một cái, sau khi im lặng ngẩng đầu uống nốt phần còn lại mới quay đầu nhìn Hứa Gia Lạc.
"Thật." Cuối cùng anh ta cũng chậm rãi đáp.
Những ngụm cuối cùng trong lon bia, luôn là vị đắng nhất.
Mùi vị từ dạ dày bốc lên ngập tràn đầu lưỡi, giống như một loại mùi vị của cuộc sống.
Cận Sở khẽ cười: "Gia Lạc, liệu anh có hỏi vì sao em lại đột nhiên nghĩ ra không?"
Đó là một câu hỏi hơi phức tạp.
Anh ta và Hứa Gia Lạc nhìn nhau, mà đôi mắt hẹp dài đằng sau mắt kính của Alpha có màu sắc rất tối, qua hai giây, Alpha chỉ đáp lại bằng một giọng nói rất trầm: "Cận Sở, cảm ơn cậu."
Hứa Gi Lạc không trả lời anh ta.
Cận Sở chợt cảm thấy đôi mắt mình có chút cay cay.
Tất nhiên là anh ta hiểu được sự nhạy bén đáng kinh ngạc của Alpha này: "Sau khi Nam Dật ngủ, em cảm thấy hơi buồn chán, muống xuống dưới hóng gió một chút, sau đó cũng chẳng nghĩ gì cứ đi theo tiếng nhạc đến bên bể bơi. Gia Lạc—— em đã nhìn thấy anh trên sân khấu."
"Em chưa từng thấy anh nhảy kiểu như vậy bao giờ, thật ra... cũng khá là vui đấy."
Khi anh ta nói đến đây, trên khuôn mặt lại nở một nụ cười chua chát.
Ngàn lời muốn nói cuối cùng lại hóa thành một câu nhẹ nhàng "khá là vui đấy".
Trong màn đêm, khi đám đông cuồng nhiệt đang đứng xung quanh sân khấu, thì thực ra anh ta đã đứng ở hành lang bên dưới cách đó hơi xa và theo dõi rất lâu.
Không ai chú ý đến anh ta, Hứa Gia Lạc trên sân khấu cũng vậy.
Alpha mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng với tất lưới dưới chân, từ những vụng về ban đầu không biết nên làm gì, đến khi nhảy càng lúc càng high, thậm chí còn lắc cái đuôi thỏ ở sau mông như ở chốn không người.
Anh ta nhìn người Alpha đã ở bên mình nhiều năm, ký ức giống như nước biển tràn ngược vào trái tim Omega.
Lúc bọn họ làm đám cưới đều mới ngoài đôi mươi, nhưng Hứa Gia Lạc có vẻ tinh tế và trách nhiệm hơn nhiều so với những người cùng tuổi khác, khi đó Cận Sở vô cùng khao khát cảm giác an toàn vì vậy Hứa Gia Lạc là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Bao năm qua, Omega tưởng mình đã hoàn toàn hiểu anh, thậm chí cho đến cái ngày đứng dưới cơn mưa bóng mây ấy, sau khi xác định rằng cả hai đã không còn cách nào cứu vãn được nữa thì suy nghĩ cố chấp kia vẫn khiến anh ta đau lòng: Từ nay về sau, hết thảy những yêu thương cùng bảo vệ của Hứa Gia Lạc đều sẽ dành cho Phó Tiểu Vũ.
Nhưng cho đến tận đêm nay, lần đầu tiên anh ta mới nhìn thấy một mặt khác của cái người thoạt nhìn có vẻ điềm đạm và trưởng thành kia.
Một Hứa Gia Lạc trẻ con, điên cuồng, bất cần——
Giống như chiếc xe máy như một ngọn lửa bốc cháy bên bờ biển Thái Lan, nhưng vẫn đón lấy gió lao nhanh như tên bắn.
Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy được dáng vẻ Alpha thực sự thoát khỏi mọi gông cùm và tràn đầy sức sống giống như vậy.
Thực ra giữa Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ, đều không liên quan gì đến bảo vệ và được bảo vệ.
Hai người họ chỉ là đơn thuần yêu nhau.
So với nói là cảm thấy xa lạ, chi bằng nói rằng mình cảm thấy có phần ghen tỵ.
Không phải là ghen tỵ với Phó Tiểu Vũ mà là ghen tỵ với Hứa Gia Lạc.
Ban đầu khi Cận Sở lựa chọn ly hôn, đáy lòng anh ta chẳng lẽ chưa từng âm thầm mơ thấy cảnh tượng bản thân cũng hoàn toàn được cháy hết mình như vậy hay sao?
Anh ta rõ ràng là vì để tìm lại cảm giác yêu đương, nên trước đó mới tùy ý quyết định buông tay Hứa Gia Lạc, nhưng ai có thể ngờ rằng vì lần buông tay này mà người kia cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực của bản thân.
Không ai biết rằng vào khoảnh khắc ấy, Cận Sở đứng ở bên ngoài đám đông đã lặng lẽ khóc.
Cuộc đời đầy những nghịch lý và nghiệt ngã như vậy đấy.
Cận Sở thở phào một hơi trong cơn đau dữ dội——
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh thừa nhận rõ ràng với bản thân rằng, đúng vậy, cuộc sống vốn thật tàn nhẫn và chỉ có người dũng cảm mới có được hạnh phúc thực sự, trong hàng ngàn những điều khó khăn ngoài kia.
Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng đã tìm thấy một Omega, có thể khiến bản thân mình trở nên dũng cảm.
Như vậy cũng tốt.
Mà anh ta, cho dù có không cam lòng đến thế nào cũng không muốn cản đường hạnh phúc của Alpha kia nữa.
...
Nam Dật đại khái đã thức dậy vào khoảng năm giờ sáng.
Cậu bé quá mệt vì chèo thuyền kayak ở bên ngoài ngày hôm qua, sau bữa tối trên đường được Hứa Gia Lạc bế về, Nam Dật có lẽ cũng đã ngủ được trọn vẹn đủ tám tiếng đồng hồ.
Hứa Gia Lạc và Cận Sở giật mình quay đầu lại, bởi tiếng gõ vào khung cửa kính sát đất ở ban công của Nam Dật.
Bọn họ chỉ nhìn thấy cậu nhóc đang đứng dán sát mặt mình vào cửa kính, lè lưỡi ra làm mặt xấu với mình.
"Nam Dật, nào..."
Cận Sở kéo cửa kính ra.
"Daddy!"
Nam Dật vốn có chút phấn khích chạy vào, nhưng khi Hứa Gia Lạc phải cố sức để giang rộng cánh tay, cậu nhóc bèn lập tức nhìn thấy cánh tay phải bị băng bó của anh: "Daddy làm sao vậy ạ?"
Cậu bé trở nên lo lắng, đôi mắt nhỏ vốn dĩ còn hơi buồn ngủ bỗng trở nên hăng hái: "Daddy bị thương à?"
Hứa Gia Lạc nhanh chóng ôm cậu bé vào lòng bằng tay còn lại và khẽ nói: "Ba không sao chỉ là bị ngã xe máy, không cẩn thận nên bị trầy da một chút xíu thôi."
"Có đau không ạ?" Nam Dật ngẩng đầu, xót xa vuốt ve khuôn mặt của anh: "Daddy không cẩn thận chút nào cả!"
Hốc mũi Alpha không khỏi cảm thấy cay cay: "Không đau, ba chẳng đau tẹo nào."
Có quá nhiều cảm xúc trào dâng trong lòng anh lúc này, nhưng ngay khi Hứa Gia Lạc muốn mở lời——
Cận Sở ngồi bên cạnh đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Nam Dật: "Con tỉnh ngủ chưa?"
"Rồi ạ!"
"Vậy thì..." Sau khi nhận được câu trả lời của đứa trẻ, Cận Sở hơi ngồi thẳng dậy, cùng Hứa Gia Lạc nhìn nhau một cái rồi mới khẽ nói: "Vậy Aiden và daddy muốn nói với con một chuyện, có được không?"
Đây quả thực là một khoảnh khắc chủ động hiếm hoi của Cận Sở, Hứa Gia Lạc nhất thời cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nam Dật vẫn ở trong lòng Alpha, nhưng lúc này dường như cũng đã cảm nhận được điều gì đó từ nét mặt của cả hai người.
"Vâng." Cậu bé ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.
Cận Sở hít vào một hơi, nhìn vào đôi mắt đang nhìn qua của cậu bé, chậm rãi nói: "Aiden và daddy, thực ra..."
Anh ta nói đến chỗ này bèn khó khăn ngừng lại.
Hứa Gia Lạc liếc nhìn Cận Sở, ôm lấy Nam Dật chặt hơn một chút theo bản năng, rồi nói tiếp: "Nam Dật, ba và Aiden, thật ra đã ly hôn được một năm."
Cậu nhóc nhìn anh, nhưng biểu cảm lại ít ngạc nhiên và nhiều hơn vài phần buồn rầu so với tưởng tượng của Hứa Gia Lạc.
"Ly hôn..."
Nam Dật lưỡng lự một lát, hình như cậu nhóc vẫn chưa quen lắm với từ này, vì thế nên mới nhỏ giọng lặp lại, cuối cùng mới ngẩng đầu lên hỏi: "Ly hôn, giống như ba mẹ của Francis sao ạ?"
Khi thằng bé nói đến đây, hốc mắt đã hơi đỏ lên, nước mắt quẩn quanh trong đôi mắt nho nhỏ ấy.
Vẻ mặt cậu nhóc đang cố kìm nước mắt đánh thẳng vào trong lòng Hứa Gia Lạc, dù anh có chuẩn bị tâm lý đến đâu chăng nữa thì lúc này trái tim vẫn run lên vì đau đớn.
Alpha khàn giọng nói: "Phải, chính là như vậy. Con yêu... ba xin lỗi, ba xin lỗi con."
Nam Dật thoát khỏi vòng tay của Hứa Gia Lạc, thì thầm nói: "Con, con cảm nhận được."
Hứa Gia Lạc và Cận Sở đều không khỏi sững sờ.
"Francis đã từng nói trước khi ba mẹ cậu ấy ly hôn rất ít khi chơi cùng cậu ấy, hai người họ không ở chung một phòng, ở nhà cũng không chẳng mấy khi nói chuyện với nhau... Sau đó thì hai người chia tay. Francis bây giờ chỉ còn mỗi người mẹ Omega thôi, cậu ấy nói với con rằng cậu ấy rất nhớ người cha Alpha của mình, nhưng mẹ lại nói không cho cậu ấy thường xuyên gặp ba, bởi vì mẹ nói ba cậu ấy là người xấu. Thế nên hồi đó Francis rất hay khóc."
Nam Dật lau nước mắt bằng mu bàn tay: "Sau đó... trong khoảng thời gian này Aiden và ba cũng vậy, con hỏi Francis, có phải là hai người cũng sẽ chia tay nhau không, cậu ấy đã nói với con... là hai người rồi cũng sẽ vậy thôi vì cả hai đều đã không còn yêu đối phương nữa."
Ngón tay Hứa Gia Lạc cuộn tròn lại vì đau đớn.
Khoảnh khắc ấy, anh nghĩ, người lớn lúc nào cũng tự cho mình là đúng.
Nghĩ rằng bản thân đã giả vờ hoàn hảo lắm, nhưng trong mắt của những đứa trẻ có trực giác nhạy bén, tín hiệu không còn yêu nữa thực sự lại quá rõ ràng.
"Daddy, vậy nên... daddy thực sự không còn yêu Aiden nữa sao? Hai người nhất định sẽ chia tay nhau, đúng không ạ?"
Nam Dật ứa nước mắt nhìn anh.
"Ba xin lỗi."
Hứa Gia lạc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con trai mình.
Anh biết rằng đây nhất định là một vấn đề khó khăn mà bản thân phải đối mặt, nhưng khi đối diện với dáng vẻ rơi nước mắt của đứa con mà anh thương yêu nhất, nỗi đau lòng của người làm cha vẫn là không thể nói thành lời.
Nhưng Hứa Gia Lạc đã quyết tâm thành thật, vì vậy anh sẽ không trốn tránh.
"Daddy không còn yêu Aiden nữa."
Hứa Gia Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, vuốt ve từng chút từng chút: "Xin lỗi con yêu, nhưng xin con hay nghe ba nói——"
Alpha chưa từng nhắc đến việc ai sẽ là người đề cập đến chuyện ly hôn trước, bởi vì vào giây phút này điều đó thậm chí đã không còn quan trọng nữa.
Bởi anh đã chợt nhận ra rõ ràng hơn, việc cùng tiến cùng lùi với Cận Sở trước mặt con cái quan trọng đến thế nào.
Đối với Nam Dật nhỏ bé mà nói, điều đáng sợ nhất giữa hai người lớn là khi bọn họ trở mặt biến thành kẻ thù của nhau, giống như gia đình của Francis vậy, trong cuộc sống chỉ còn lại một bên là yêu còn bên còn lại chính là hận.
Giờ phút này anh vô cùng vui mừng, vì bản thân cuối cùng vẫn có thể cùng Cận Sở đối diện với Nam Dật.
"Con là bảo bối của hai chúng ta, Nam Dật à. Phải, ly hôn là vì ba và Aiden không còn yêu nhau nữa, cho nên chúng ta mới lựa chọn chia tay. Nhưng cả ba và Aiden đối với con, đối với tình yêu dành cho con, tuyệt đối không có bất kỳ sự thay đổi nào, con hiểu không?"
Cận Sở cũng ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt của Nam Dật, mắt đỏ hoe nói: "Nam Dật, con sẽ không giống như Francis đâu. Daddy và Aiden không phải là kẻ thù, hai chúng ta chỉ là không thể ở bên nhau được nữa, nhưng mà con, con mãi là tình yêu trọn đời này của cả hai chúng ta."
Lời tác giả:
Vẫn còn một đoạn nhưng tui thực sự không thể viết nốt được = =
- ---------------------------------
2h30 am.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT