Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy cả người mình đang run rẩy.

Về mặt sinh lý, cánh tay của anh thực sự giống như bị lột đi một lớp da vậy, nhất là sau khi phản ứng lại, cơn đau chẳng biết từ lúc nào đã kéo đến từng đợt từng đợt, đau đến nỗi khiến Alpha cảm thấy các dây thần kinh trên cánh tay của mình đều đang co quắp.

Tuy nhiên, sự run rẩy thực sự lại không phải vì quá đau.

Anh sắp không nhớ nổi, đã bao lâu rồi bản thân mới được Phó Tiểu Vũ nhào qua thế này.

Trước đây Hứa Gia Lạc vẫn luôn thích dùng từ "nhào", để mô tả động tác ôm lấy anh của Phó Tiểu Vũ.

Omega ấy sẽ giống như một Hạ An cỡ lớn, động tác ôm luôn mang đến cảm giác có tính tấn công và vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại rất đáng yêu khi quàng qua cổ anh và neo lại nơi đó những thân mật.

Thật sự đã quá lâu, quá lâu rồi không còn niềm vui sướng nặng trịch này nữa.

Có một giây đồng hồ, anh thậm chí còn thoáng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân.

Phó Tiểu Vũ thực sự đang ôm mình sao?

Hứa Gia Lạc theo bản năng muốn trở tay ôm chặt lấy Omega nhằm xác nhận lại, nhưng trong nháy mắt lại khiến bản thân đau đớn đến mức phải xuýt xoa một tiếng "shhh".

Mẹ, nhầm tay rồi.

Alpha vội vàng giơ cánh tay bị thương có phần vướng víu lên trên không trung, sau đó mới chậm rãi thử dùng tay trái của mình ôm lấy Phó Tiểu Vũ.

Trời ạ.

Nhịp tim đập càng lúc càng ghê gớm——

Đó là cảm giác về thân thể Phó Tiểu Vũ.

Thân thể đẹp đẽ ấm áp tỏa ra hương thơm của hoa Tử la lan, anh thậm chí có thể cảm giác được dưới lớp quần áo của mình, cái eo nhỏ của Omega đang khẽ run lên.

Hứa Gia Lạc lẩm bẩm gọi: "Bé cưng..."

Anh không thể kiềm chế được nữa, đột nhiên ôm lấy Phó Tiểu Vũ bằng cả cánh tay bị thương kia.

Hứa Gia Lạc gần như có hơi thô bạo, giống như muốn vò Omega này vào trong lồng ngực để cùng hòa làm một với anh.

"Ưm."

Phó Tiểu Vũ bị Alpha ghì chặt đến mức bí hơi phải hừ lên một tiếng: "Hứa Gia Lạc..."

Cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu, nhìn vào anh.

Trong đôi mắt mèo xinh đẹp ấy ẩn chứa sự hoảng hốt, quan tâm lo lắng và cả nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Đôi đồng tử như bị cơn mưa vừa mới rơi trên đảo Phuket làm cho ướt đẫm, khóe mắt hơi đỏ lên hiện ra màu sắc quyến rũ lạ thường.

"Anh không sao."

Hứa Gia Lạc không hề muốn chớp mắt, anh nhìn vào người trước mặt, nói: "Anh không sao đâu."

Alpha lặp lại câu nói này, giọng nói trở nên khàn khàn vì cực kỳ kích động: "Phó Tiểu Vũ..."

Nhưng thật không may trong một vụ tai nạn bất ngờ, Hứa Gia Lạc đã bị té ngã đến mức đầu óc rối loạn, anh còn cảm thấy những bất ngờ trong cả đời mình dường như đều đua nhau xuất hiện cho kịp KPI vào đêm nay.

Anh loáng thoáng cảm thấy xung quanh, càng lúc lại càng có nhiều người dừng xe lại và bắt đầu nói chuyện với nhau về hai người họ.

Hứa Gia Lạc thậm chí còn cảm thấy có người vỗ vai mình nói câu gì đó, nhưng trong thoáng chốc đêm khuya ở đảo Phuket lại giống như một giấc mơ.

Cả thế giới này, dường như chỉ còn lại bọn họ.

Hình như Hứa Gia Lạc bị tước đi năng lực ngôn ngữ của chính mình.

"Phó Tiểu Vũ, anh nhớ em lắm."

Giống như có cả ngàn lời phải nói, nhưng cảm giác thẳng thắn nhất còn lại vẫn là—— nhớ em.

Phó Tiểu Vũ, mẹ nó anh thật sự rất nhớ em.

Alpha đang nói, đang suy nghĩ, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Phó Tiểu Vũ vẫn đang nhìn anh, nhưng lại có phần bướng bỉnh nghiêng đầu qua nhìn.

Khi nghe thấy Hứa Gia Lạc nói ra bốn chữ đó, khóe miệng cậu khẽ run lên, sau đó mím chặt, cuối cùng mới mở lời: "Hứa Gia Lạc, em cũng nhớ anh."

Cậu thì thầm.

Omega chưa bao giờ nghĩ rằng, hai từ đơn giản "nhớ anh" này lại khiến mắt mình đỏ au.

Thì ra cảm giác "nhớ anh" là như thế này đây.

Nếu không phải đã từng chia tay, có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ hiểu được, hóa ra nỗi nhớ mong mỏi mòn ẩn giấu bao lâu nay cuối cùng cũng có thể nói ra, lại là ngọt ngào cùng chua xót chất chồng lên nhau, khó thể tách rời.

...

Cho đến tận khi được đưa đến bệnh viện, Hứa Gia Lạc vẫn còn đắm chìm trong cảm giác tựa như say này.

Thật khó để nói rõ cảm giác ấy là như thế nào, mặc dù vết thương của Alpha đang đau rát nhưng thần kinh của anh vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn tột độ.

Mỗi một giây, anh đều cảm thấy có thể lặp lại hình ảnh Phó Tiểu Vũ nhào qua ôm mình, hình ảnh đôi mắt cậu đỏ au nói nhớ anh.

Với lại điều còn ghê gớm hơn là cùng lúc đó, anh lại có thể thường thường tự kéo tâm trí của mình ra xa, để rồi tự đặt cho mình một câu hỏi tỉnh táo——

Chết tiệt, điều này là thật sao?

Để không ngừng trả lời cho câu hỏi này, gần như cứ vài giây là Hứa Gia Lạc lại phải quay đầu để nhìn Phó Tiểu Vũ luôn ở bên cạnh.

"Tôi bắt đầu nhé, ok?" Bác sĩ người Thái Lan điều trị cho anh đang cầm một miếng bông ướt để lau vết thương, đồng thời nhắc nhở Alpha bằng thứ tiếng Anh tệ hại của bản thân trước khi tiến hành điều trị.

Câu nói này lướt qua bộ não trống rỗng của Hứa Gia Lạc.

Anh vẫn đang nhìn Phó Tiểu vũ, chăm chú lại mê mệt, gần như đang dùng ánh mắt để hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn của Omega——

Sao lại có thể đẹp đến vậy.

Alpha suýt chút nữa đã mất đi bảo bối của mình.

Những người chưa từng trải qua cảm giác mất mát nhưng vẫn tìm lại được, sẽ không bao giờ có thể hiểu nổi niềm hạnh phúc khiến người ta có thể run lên, trong mỗi ánh mắt đều cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch.

Anh ngoài việc tiếp tục tham lam nhìn cậu ra thì còn có thể làm gì?

Bác sĩ trực ca đêm vốn đã hơi mệt cho nên đến giờ cũng lười hỏi nhiều, vì vậy ông ấy trực tiếp bắt đầu dùng đầu bông gòn lau sạch máu tươi đầm đìa trên cánh tay của Hứa Gia Lạc.

"A...!"

Cảm giác đau đớn kéo đến đột ngột, khiến Hứa Gia Lạc còn hoàn toàn chưa chuẩn bị gì đã phải nhăn mũi lại.

"Bác sĩ!" Ngược lại phản ứng của Phó Tiểu Vũ khá lớn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

"Nhẹ, nhẹ nhàng thôi..." Omega này tuy rằng có chút ngượng ngùng nên mới có biểu hiện quá mức như vậy, nhưng mà cậu cũng không nhịn được nữa bèn lẩm bẩm nhắc bác sĩ hai lần: "Anh ấy, anh ấy rất đau đó."

Chỉ là hai tiếng thì thầm nhẹ nhàng này...

Còn hay hơn cả tiếng kêu mềm nhũn của mèo con.

Hứa Gia Lạc cảm thấy cả người mình được chia thành hai khu vực, một khu vực là cánh tay đau nhói đang được khử trùng, khu vực còn lại đều đang trải qua một cảm giác vui sướng râm ran kỳ lạ.

Chết tiệt, thì ra đây chính là sự tương phản.

Hứa Gia Lạc bị thương ngoài da, nhưng đúng là vết thương tương đối lớn, một số chỗ bị trầy xước sâu, sau khi bác sĩ vệ sinh sạch sẽ, bôi thuốc xong còn quấn vài vòng băng gạc, rồi bảo anh ra ngoài hành lang chờ tiêm phòng uốn ván.

Alpha và Phó Tiểu Vũ cùng nhau ngồi trên băng ghế, hành lang đông đúc nhộn nhịp người qua lại, nhưng hai người họ lại có phần lặng im.

Không biết có phải vì tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, nên trong một lúc cả hai đều không biết phải nói gì.

"Tiểu Vũ..."

Hứa Gia Lạc nhúc nhích cánh tay, tuy rằng vết thương được băng bó rất chặt nhưng vẫn cảm thấy rất đau.

"Vâng."

Phó Tiểu Vũ khẽ đáp lại, mắt vẫn dán chặt vào cánh tay của người kia.

Ngay khi Hứa Gia Lạc cử động, cổ của anh cũng khẽ nhúc nhích một chút, dáng vẻ rất tập trung.

Nhưng mà, Phó Tiểu Vũ chỉ chăm chú nhìn vào cánh tay của Alpha, tất nhiên... cậu không thể nhìn thấy gì khác.

MN.

Hứa Gia Lạc cảm thấy, trong lòng mình lại bị mèo con dùng móng vuốt khẽ cào một cái rồi.

Anh chần chờ một hồi, nhìn cái cổ dài trắng nõn của Omega, đột nhiên dùng sức, nặng nề rên rỉ một tiếng, "Ai ui!"

"Anh sao vậy?"

Phó Tiểu Vũ được phen giật mình, suýt chút nữa bật ra khỏi chỗ ngồi, sau đó vội vàng đi tới, dè dặt dùng ngón tay chạm vào băng gạc trên cánh tay của Hứa Gia Lạc: "Đột nhiên lại đau à?"

Cuối cùng thì Omega cũng đến gần, mang theo mùi hương Tử la lan ngọt ngào ngây ngấy.

"Hey..." Hứa Gia Lạc theo bản năng khịt mũi một cái.

Muốn nắm tay Phó Tiểu Vũ.

Nhưng thật tình cờ, khi ngồi xuống, cánh tay kề sát bên cạnh Phó Tiểu Vũ lại vừa khéo là cánh tay bị thương của anh.

Alpha vốn định làm động tác này như không có chuyện gì, nhưng hiện tại lại hơi lúng túng.

Băng gạc quấn đến tận cổ tay, ngay cả vết xước cạnh ngón út cũng bị quấn vào.

Rõ ràng là anh đã duỗi tay qua, nhưng lại có cảm giác như chỉ chạm được vào cổ tay Omega qua lớp băng gạc kia.

"Hứa Gia Lạc, anh bị đau ở đâu?"

Phó Tiểu Vũ vẫn còn lo lắng.

"Khụ, Phó Tiểu Vũ," Alpha có phần ngượng ngùng, đành phải ho khan một tiếng, hắng giọng một cái.

Anh lấy ngón tay út bị quấn dày cộp vướng víu, vụng về móc vào ngón tay của Omega, sau đó rất bình tĩnh nói: "Nắm tay anh đi mà."

Phó Tiểu Vũ quay lại nhìn Hứa Gia Lạc.

Alpha này vẫn đang đi một đôi tất lưới buồn cười, cánh tay vừa vụng về lại thê thảm, nhưng nụ cười ranh mãnh quen thuộc kiểu Hứa Gia Lạc trong nháy mắt lại khiến hốc mũi cậu cay cay.

Cậu lặng lẽ nắm chặt lấy bốn ngón tay không bị thương của Hứa Gia Lạc, thật chặt thật chặt.

Nhưng ngay lúc đó, Omega lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Có lẽ Hứa Gia Lạc cũng nghĩ như vậy.

Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy hương bạc hà mát lạnh quen thuộc đột nhiên đến gần, ngay giây tiếp theo, đôi môi mỏng và ấm áp của Alpha cương quyết áp vào.

Sự thân mật đến rất nhanh, nhưng lại như là lẽ đương nhiên.

Đó là một nụ hôn cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức gần như không nên có cảnh này xuất hiện trong bệnh viện.

Nhưng ai mà thèm để ý.

Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy xương sống của mình cũng tê dại.

"Hứa Gia Lạc,"

Trong lúc để nụ hôn ngơi nghỉ, cậu thì thầm nói: "Em vẫn còn yêu anh, vẫn luôn yêu anh."

"Anh biết..."

Phó Tiểu Vũ không kiềm được cắn vào đầu lưỡi Hứa Gia Lạc, hung dữ nói: "Đôi khi em cảm thấy hơi tủi thân—— anh không nên chia tay với em."

Câu nói này ngốc thật.

Lúc mới chia tay, trong lòng cậu vẫn luôn thầm nghĩ đến câu này, lần nào cũng rất muốn khóc.

Thật yếu đuối, thật đáng xấu hổ.

Omega còn cho rằng... dù có làm lành thì mình cũng sẽ không bao giờ nói điều đó với Hứa Gia Lạc.

"Anh biết."

Hứa Gia Lạc bị cắn đến buồn bực thở hổn hển, trán anh lấm tấm mồ hôi nhưng lại ôm Omega càng chặt hơn.

Nhịp tim đập của hai người họ dường như vội vàng chồng lên nhau.

Trên người Alpha, ngoại trừ mùi bạc hà còn có cả mùi thuốc.

"Anh biết." Hứa Gia Lạc khẽ nói nhỏ lặp lại lần nữa, anh dùng bốn ngón tay siết chặt lấy Omega, gằn từng chữ: "Anh biết, bé cưng của anh, nhưng từ hôm nay trở đi anh sẽ không bao giờ buông tay em ra, cũng sẽ không bao giờ để em phải chịu ấm ức nữa."

Khi Alpha vừa cử động thân thể, chỉ nghe thấy một tiếng "bộp" rất nhẹ, cái đuôi thỏ màu hồng phấn sau khi trải qua một đêm quăng quật, cuối cùng cũng "nhắm mắt xuôi tay".

Phó Tiểu Vũ nhìn đuôi thỏ rồi lại ngước nhìn Hứa Gia Lạc.

"Khụ..." Alpha hơi lúng túng nhún vai một cái: "Hoàn thành sứ mệnh rồi, nó ấy."

Phó Tiểu Vũ chợt không nhịn được nở nụ cười, nhưng đồng thời với cảm giác buồn cười thì khóe mắt cậu cũng ươn ướt.

Omega vừa rơi nước mắt vừa cười, bản thân cũng thấy mình thực vô lý.

Niềm hạnh phúc này xuất hiện đột ngột mà vô lý như vậy đấy.

Nhưng cậu nghĩ, Hứa Gia Lạc đã đúng.

Mỗi một giây hai người họ ở bên nhau đều thật đáng quý.

Đời người là một chuyến du lịch đẹp đẽ nhưng cũng đầy bất ngờ.

Vì vậy mỗi một giây đều là có một không hai, mỗi một giây, đều nên được ôm ấp, đều nên được khiêu vũ dưới ánh trăng, đều nên được dùng để làm tình.

Đều nên được dùng để yêu.

- ---------------------------------------

9h30, đêm qua tui làm đến 2/3 rồi nhưng buồn ngủ quá không sao làm nổi đoạn cuối nên sáng nay mới hoàn thiện được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play