Bầu trời đêm sau cơn mưa vẫn còn rất nhiều mây, mặt đường thực ra có hơi trơn trượt.

Chiếc xe máy Ôn Hoài Hiên thuê tương đối cũ, Hứa Gia Lạc muốn bỏ lại hai người phía sau xa hơn một chút, nhưng cứ vừa muốn tăng tốc là lại phải vặn tay lái nhiều lần, thế nên cũng không chạy được nhanh lắm.

Nhưng không biết có phải vì Ôn Hoài Hiên biết điều, hay là Vương Tiểu Sơn đã nói gì đó, rõ ràng là hai người kia không có ý định đuổi theo.

Phó Tiểu Vũ ngồi sau xe máy, hít thở bầu không khí đậm mùi biển mà đảo Phuket mang đến và còn... hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng trong gió trên người Alpha này nữa.

Có một khoảnh khắc, cậu bỗng nhiên nhớ đến bộ phim《Ẩm Thực Nam Nữ》.

Nhớ đến hình ảnh của Gia Trân cổ hủ cuối cùng là để một mái tóc xoăn hoang dại, ngồi sau chiếc xe máy của giáo viên thể dục nghênh ngang phóng vụt đi.

Sự nổi loạn và niềm vui trong ẩn dụ trong khung cảnh đó, đã từng thôi thúc tất cả trí tưởng tượng của Omega về tình yêu.

Và phải tới tận đêm nay, Phó Tiểu Vũ cuối cùng đã thực sự ngồi vào vị trí ấy.

Chỉ là... dường như không giống với những gì cậu đã tưởng tượng.

Trong hình ảnh của bộ phim thuộc về Phó Tiểu Vũ, cuối cùng lại là một Alpha mặc áo ba lỗ màu trắng, đi tất lưới đen, sau mông còn có một chiếc đuôi thỏ màu hồng phấn, chạy một con xe máy cà tàng trong gió biển, bình bịch bình bịch chở cậu lao về phía màn đêm.

Cuộc đời, hình như còn vô lý và điên cuồng hơn cả điện ảnh.

Phó Tiểu Vũ chợt nghĩ.

Hai bên đường mới đầu còn có lác đác những gánh hàng rong bán hoa quả, cá nướng gì đó, nhưng dần dần ngay cả người bán hàng rong và người đi bộ cũng không còn nữa.

Phó Tiểu Vũ cúi đầu, lặng lẽ kéo đuôi thỏ của Hứa Gia Lạc.

"Xuống xe đi lòng vòng à?" Hứa Gia Lạc nhanh chóng nhận được mệnh lệnh của cậu, anh liền từ từ dừng xe máy lại bên đường.

Hai người họ cứ như vậy, đi bên cạnh nhau đến một bãi cát không người, mặt trăng núp sau những đám mây, dưới bầu trời là biển đen với thủy triều trào dâng.

Giữa biển khơi và bầu trời, dường như chỉ còn lại hai người họ.

Cuối tầm mắt, bầu trời đêm rộng lớn và mặt biển như được nối liền với nhau, đó là một mảnh màu đen gần như vô tận khiến con người trở nên vô cùng nhỏ bé.

Bản năng của Phó Tiểu Vũ chống lại sự nhỏ bé này.

Cậu cởi dép, đi chân trần trên bãi cát trắng mềm sau đó chậm rãi tiến về phía trước.

Dấu chân năm ngón rõ ràng, từ từ kéo dài đến điểm nối liền giữa bãi cát và bờ biển.

Bóng lưng của Omega trong màn đêm lộ ra vẻ cố chấp.

Giống như cố ý muốn để lại chuỗi dấu vết của bản thân trong sự mênh mông này.

Hứa Gia Lạc ở đằng sau nhìn một lúc, tiếp theo đó đột nhiên cũng tháo giày của mình ra rồi cất bước đuổi theo.

Anh đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ, vừa sóng vai bước đi với Omega, vừa cúi đầu nhìn cát dính đầy trên những ngón chân trắng nõn của cậu: "Này..."

"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh khẽ hỏi.

"Không biết."

Có lẽ là bởi cơn say vẫn chưa tan hết, vì thế câu trả lời của Phó Tiểu Vũ mang theo một sự thẳng thắn hiếm thấy về việc mình lười không muốn suy nghĩ.

"Ừm, thế em cảm thấy như nào về màn nhảy sexy dance của anh tối nay?" Hứa Gia Lạc ngừng lại một lát rồi đột ngột hỏi.

"..." Khi Phó Tiểu Vũ quay đầu lại, đầu tiên là liếc nhìn Alpha này một cái, ánh mắt không khỏi đảo qua chiếc đuôi thỏ trên mông anh.

Hứa Gia Lạc cảm nhận được ánh mắt của Omega.

"Thế——" Anh dừng bước, chân phải bỗng nhiên duỗi dài ra rất làm lố, sau đó còn hất đuôi thỏ một cái, rồi hỏi: "Trả lời cái xem nào."

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Alpha đang đi tất lưới làm như không có ai bên cạnh duỗi dài chân ra thế kia, trong đôi mắt không khỏi hiện lên ý cười, nhưng ngay sau đó lại khẽ hạ khóe miệng xuống.

"Vẫn không có cách nào làm em cười được."

Hứa Gia Lạc tự giễu, thở dài một cái: "Cả một buổi tối, mọi người đều vui đến phát điên, chỉ là anh vẫn không chọc cho em cười được."

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu, cho rằng mình sẽ nhìn thấy Alpha lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Thế nhưng Hứa Gia Lạc lại nhìn vào ánh mắt của cậu, sâu lắng và chăm chú.

"Tiểu Vũ, thực ra chúng ta chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau về chuyện chia tay hôm ấy. Chẳng qua là mỗi lần vừa nhắc đến, anh đều biết là em còn rất buồn. Bởi vì buồn, cho nên mới kháng cự không muốn thật sự bật cười, cũng không muốn... nghe hết bài hát đó, đúng không?"

Phó Tiểu Vũ bướng bỉnh trả lời: "Cười hay không quan trọng như vậy sao? Cười cũng chẳng đại diện cho điều gì, không có nghĩa là đã làm lành cũng không có nghĩa là chưa từng có điều gì xảy ra."

Anh vẫn đang nhìn vào cậu.

Thật khó tưởng tượng, lúc Alpha mặc bộ trang phục kỳ lạ kia nhìn cậu, ánh mắt vẫn mang theo xúc cảm dịu dàng giống như đang lấy tay nâng lên gò má của cậu vậy...

Trái tim của Phó Tiểu Vũ chợt cảm thấy vừa nhói vừa đau.

Phải, thật ra Hứa Gia Lạc nói không sai.

Cậu quả thực đang kháng cự, kháng cự lại những cảm xúc tối nay Hứa Gia Lạc mang đến cho mình, những cảm xúc giống như muốn nắn mềm từng chút một trái tim của cậu để rồi lại bóp nát. Phó Tiểu Vũ chỉ nghe được một nửa bài hát Nơi không có người, liền vội vàng rời đi giống như đang muốn chạy trốn.

Bởi vì chống lại những cảm xúc không ngừng trào dâng trong lòng, là một điều vô cùng đau khổ.

Thế nên cậu càng không giống với chính mình hơn bất kỳ lúc nào, mà giống như một chú mèo đang cong sống lưng lên, dựng thẳng gai nhọn như loài nhím.

Phó Tiểu Vũ ngồi trên bờ cát, đào cát sang hai bên rồi đặt đôi bàn chân trần của mình vào trong hố cát nhỏ, sau đó lại vùi cát xuống rồi vỗ cho phẳng lại.

Làm xong tất cả những chuyện này, tưởng rằng cậu có thể bình tĩnh lại, nhưng câu mà Omega muốn nói nhất, cuối cùng vẫn chịu không kiềm được.

"Hứa Gia Lạc, thực ra trước khi chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng chuyện tình cảm lại khó khăn đến như vậy. Khi đó, tôi cũng biết tình trạng gia đình anh, nhưng đã yêu đã theo đuổi, hết thảy đều xảy ra quá nhanh, tự nhiên không có lúc nào phải buồn. Tôi thực sự không ngại khó khăn, chỉ là..."

Phó Tiểu Vũ nhìn vào bàn chân đã vui trong cát của mình: "Anh nói xem, chúng ta... có còn trở lại như trước đây được không?"

Tiếng nói của Omega trôi đi trong gió biển, nghe ra có chút ngập ngừng.

Có lẽ đây mới là nỗi bất an và ấm ức sâu sắc nhất của cậu từ trước đến nay.

"Có còn trở lại như trước đây được không?"

Hứa Gia Lạc cũng ngồi xuống theo Phó Tiểu Vũ, khẽ đáp: "Tiểu Vũ, em có biết suy nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là lúc nào không?"

"Là khi em nghiêm túc nói với anh rằng, em muốn theo đuổi anh."

Alpha nhìn vào biển khơi dưới ánh trăng, thở dài một cái rồi khóe miệng cong lên, tiếp tục: "Em đừng cười, lúc đó anh cảm thấy mình luôn trốn trong cái hang của bản thân, kết quả là em lại ném một quả bom vào bên trong, rồi cứ thế bùm một tiếng mọi thứ đều nổ tung khiến anh phải chạy ra ngoài.

Anh có còn quay về được như trước đây không, lúc đó anh đã nghĩ như vậy đấy, Tiểu Vũ, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của anh lúc đấy—— niềm vui và nỗi sợ hãi cùng nhau ập đến, vui vẻ là thật nhưng sợ hãi cũng là thật. Thậm chí anh còn hoàn toàn không cảm thấy rằng, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại, sững sờ nhìn Hứa Gia Lạc, Alpha này đã lâu mới lộ ra vẻ ủ rũ chán chường như ngày đầu hai người mới quen biết thế này.

Có lẽ là lời miêu ta của Hứa Gia Lạc quá sinh động, khiến Omega không kìm lòng được nhớ lại lần tỏ tình ấy, người Alpha đang bị ốm lúc đó đầu tiên đã cố hết sức từ chối nhưng cuối cùng lại bất lực nói "Được" với cậu.

Thì ra lúc đó Hứa Gia Lạc cảm thấy mình giống như một chú cáo hoảng sợ, vì bị cậu dụ ra khỏi cửa hang.

"Vì sao?" Phó Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi: "Vì sao không thể ở bên nhau mãi mãi?"

"Bởi vì... trước khi gặp em, anh đã trải qua quá nhiều lần thất bại trong những mối quan hệ thân thiết, thậm chí bao gồm cả một cuộc hôn nhân."

Hứa Gia Lạc bình tĩnh đáp: "Tiểu Vũ, anh khác với em, em là thanh gươm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, tài năng lộ rõ, nhưng anh lại là người chịu nhiều thất bại mới là trạng thái bình thường. Là một người cho đi, sau khi bỏ ra rất nhiều nhưng vẫn thua thê thảm thì sẽ ngày càng nghi ngờ bản thân: có phải càng cho đi nhiều thì giá lại càng rẻ không, hay là giá trị của anh vốn chỉ được tính bằng việc cho đi?

Vì vậy, từng phút từng giây ở bên cạnh em, anh thực ra đều tự nhủ rằng câu chuyện này rồi cũng kết thúc thôi—— Nếu như không làm tốt tuyến phòng thủ tâm lý này thì ngày ấy, ngay cả việc ở bên em trong nơm nớp lo sợ, anh cũng không làm được."

"Anh nghĩ rằng, có thể tôi sẽ sẽ chia tay với anh."

Phó Tiểu Vũ nhạy bén, hiểu được ý của Hứa Gia Lạc.

Bọn họ yêu nhau là không nghi ngờ gì, nhưng sự tồn tại của Nam Dật và lần thằng bé phát bệnh đó đúng là ngòi nổ.

Mà trong một khoảng thời gian rất dài, nền tảng bi quan bắt ngang trái tim của Alpha này chính là lý do thực sự dẫn đến cuộc chia tay ấy.

Hứa Gia Lạc không tin vào sự gần gũi thân thiết, cũng không tin rằng hai người họ sẽ hạnh phúc, cho nên anh mới đột nhiên suy sụp và dễ dàng từ bỏ.

Chuyện chia tay, anh vẫn còn rất nhiều rất nhiều áy náy.

Cuối cùng Alpha chỉ nở một nụ cười bất lực, rồi nói: "Anh xin lỗi."

Người kia lại một lần nữa dịu dàng xin lỗi, bỗng nhiên khiến hốc mũi Phó Tiểu Vũ cay cay.

Cậu nhớ đến vẻ mặt khi Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng ôm lấy mình và khẽ hát: "Đời người mênh mang như cánh đồng hoang."

Thực ra cậu vẫn luôn có thể cảm nhận được sự xảo quyệt của Hứa Gia Lạc, nhưng dường như đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ hiểu được đằng sau sự xảo quyệt của con cáo là phần bất lực yếu ớt không thể làm gì.

"Em nói rằng em chưa bao giờ nghĩ chuyện tình cảm hóa ra lại khó khăn đến vậy, nhưng mà anh lại thực sự hiểu rằng chuyện đó khó khăn như thế đấy. Hơn nữa sau khi chia tay, anh mới thực sự đối mặt với chuyện này, điều khó khăn ở đây không nằm ở tình cảm, thận chí cũng không xuất phát từ cuộc hôn nhân và con cái của anh, cái khó ở đây là con người—— làm sao mới khiến con người dám đối mặt với những khiếm khuyết, yếu đuối mà bao năm nay vẫn luôn giấu kín trong lòng."

Hứa Gia Lạc cúi đầu, nhìn vào bàn chân bị vùi trong cát của Omega đến thất thần.

Chiếc lắc chân bằng vàng vẫn lộ ra bên ngoài, đeo trên mắt cá chân trắng nõn.

"Tiểu Vũ, em lo rằng chúng ta có còn quay về như trước đây được không, nhưng mà chúng ta của trước đây, thực ra lại không phải thật lòng. Cho dù là khi chúng ta gần gũi nhất, anh đều cảm thấy bản thân đang âm thầm mang xiềng xích yêu em, quan tâm như không có chuyện gì xảy ra, yêu thương che chở, vờ như mình rất phóng khoáng, vờ như đang cho đi những điều em cần."

"Chỉ sau khi trải qua lần này, anh mới thực sự đối mặt với chính mình."

Lúc Alpha nói điều đó, anh đột nhiên nắm lấy tay Phó Tiểu Vũ và đứng lên.

Omega có phần không biết nên làm thế nào, một đôi chân trần vừa trồi lên khỏi hố, lấm lem dính dầy cát.

Hứa Gia Lạc kéo cậu đi về phía bờ biển, sau đó quay lại mặt đối mặt với Omega.

"Anh chưa từng nhảy sexy dance bao giờ, trước khi lên sân khấu cũng cảm thấy làm như vậy hơi xấu hổ."

Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, lại khẽ nói: "Nhưng kỳ lạ là khi thực sự nhảy, uốn éo thế nào nhảy ra sao, người khác cười như nào, đều không còn quan trọng nữa. Nói như thế này thật giống như chuyện bé xé ra to, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên anh cảm thấy dũng cảm... Lần này, không phải vờ như phóng khoáng mà là vì anh thực sự cảm thấy tự do—— loại sức mạnh ấy, một khi tồn tại sẽ không bao giờ rời đi dễ dàng."

"Hứa Gia Lạc..."

Một chân của Phó Tiểu Vũ còn chưa đứng vững, bèn giẫm lên mu bàn chân của Alpha.

Mà Alpha lại đột ngột ôm chặt lấy eo của cậu.

Trong làn gió kèm theo hương vị mặn mòi tanh nồng của biển, hương thơm của bạc hà lại càng đến gần.

- ---------------------------

2h50 am.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play