Vừa xuống máy bay, tất cả mọi người đều không khỏi phát ra một tiếng cảm thán——
Nóng quá.
Thật sự rất nóng, từ mùa thu đến Đông Nam Á trời nắng chang chang, trong thoáng chốc không thể thích ứng ngay được, cái mũ cói của Hồ Hạ lập tức trở nên vừa hữu dụng lại phù hợp với hoàn cảnh.
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết không đặt khách sạn ở bãi biển Patong nổi tiếng, mà là đặt nguyên một resort bên cạnh biển tương đối yên tĩnh và ít người hơn.
Khu nghỉ dưỡng cao cấp này được bao quanh bởi núi và biển, có bãi biển riêng rộng lớn, không chỉ thích hợp để tổ chức tiệc cưới, mà còn thực sự là lựa chọn thoải mái nhất cho kỳ nghỉ.
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết không phải là kiểu ông chủ bỏ tiền ra rồi bóc lột nhân viên, cũng không hề định nhân cơ hội này tổ chức team building nào cả, trừ ngày cưới và buổi party lớn trước đám cưới ra, mọi người hoàn toàn có thể hoạt động tự do trên đảo Phuket.
Khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, các hoạt động phù hợp cho một số gia đình có dẫn theo trẻ em.
Sự sắp xếp này đúng là vô cùng ổn thỏa, nhưng đối với Hứa Gia Lạc mà nói, lại thực giày vò.
Kỳ nghỉ của người lớn giữa có trẻ em và không có trẻ em đi cùng, cơ bản là thuộc về hai thế giới.
Khi Hứa Gia Lạc xách túi lớn túi nhỏ, mang theo dáng vẻ của một người cha già đưa Nam Dật đi xem loài vượn, hoa mày chóng mặt bởi cái nắng như thiêu như đốt của Đông Nam Á, thì Phó Tiểu Vũ và những người khác đã đi mát xa kiểu Thái trong khu nghỉ dưỡng, nằm ườn tắm nắng và nhâm nhi ly coctail bên bể bơi ngoài trời, lại còn gửi cả ảnh cho anh.
Đương nhiên, trông con đối với Hứa Gia Lạc mà nói cũng không phải là chuyện vất vả gì, chỉ là anh thực sự đã đánh giá thấp—— rõ ràng là đang cùng ở trên một hòn đảo, nhưng lại khổ sở vì không thể lúc nào cũng nhìn thấy Phó Tiểu Vũ.
Nhớ nhung thực sự là một điều kỳ lạ, xa tận chân trời còn có thể kiềm chế được, một khi đã gần trong gang tấc mà lại không thể chạm vào, mới thực sự là không thể chịu nổi.
Một ngày trước đám cưới, Hứa Gia Lạc đã đăng ký tham gia một tour chèo thuyền kayak trong ngày mà Nam Dật vẫn luôn mong chờ.
Sáng sớm ở bến tàu, đi tàu cao tốc tròng trành hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đến trưa mới chính thức trèo thuyền trên biển.
Nếu như nói thời tiết trên đảo chỉ là nóng thôi, vậy thì mặt trời trên biển phải nói là cháy rát. Cận Sở mới ra ngoài chưa được bao lâu đã trúng nắng, anh ta phải chạy về tàu cao tốc uống nước lạnh một lúc lâu mà vẫn chưa thấy khỏe lại.
Còn lại Hứa Gia Lạc dẫn theo Nam Dật, chèo thuyền một mình rất lâu, trước khi đi còn phải tham gia cuộc thi chèo thuyền kayak do hướng dẫn viên người Thái Lan tổ chức.
Người lớn chèo thuyền trong thời gian dài, nên mặt mũi ai cũng sớm trở nên vàng vọt, nhưng đám trẻ con thì đứa nào cũng thích thú.
Hứa Nam Dật không chèo thuyền được, nhưng được cái lại hô khẩu lệnh rõ to, cậu bé ở đằng sau phấn khích quàng vào cổ Hứa Gia Lạc, trong đầu còn bật ra một câu thành ngữ: "Daddy xông lên! Cưỡi sóng lướt gió!"
Hứa Gia Lạc chèo thuyền mà như sắp nôn ra máu đến nơi, cuối cùng cũng giành được vị trí thứ nhất từ gia đình Vương Tịnh Lâm.
Vì vậy anh đã nhận được một chiếc huy chương bằng nhựa chất lượng kém thuộc về hạng nhất, sau đó bị Nam Dật giành lấy, cậu bé ngẩng đầu lên ưỡn ngực ra rồi đeo lên cổ mình, còn trịnh trọng tuyên bố với các bạn nhỏ khác: "Hai ba con tớ là nhà vô địch đó!"
Nhà vô địch Hứa Gia Lạc đuối sức ngã vật ra trên chiếc thuyền kayak nhỏ.
Muốn nhắn một cái tin trên Dingtalk cho Phó Tiểu Vũ, kết quả là vừa mới chạm vào túi, điện thoại lại để trên tàu cao tốc.
Một chiếc thuyền kayak không người chèo quay tròn giữa biển, anh nhìn lên bầu trời xanh ngắt của đảo Phuket, ánh mặt trời vẫn xuyên qua lớp kính mát khiến người chói mắt đến muốn rơi lệ.
Ngày mai, Hàn Giang Khuyết và Văn Kha sẽ kết hôn.
Mà anh...
MK.
Phó Tiểu Vũ lúc này đang làm gì.
...
Lúc chạng vạng tối, công tác chuẩn bị trên bãi biển của khu nghỉ dưỡng gần như sắp hoàn thành.
Thiết kế màu sắc của toàn bộ đám cưới thiên về màu trắng, mỗi bàn đều được đặt những chiếc đèn thủy tinh xinh xắn với những ngọn nến được thắp sáng đặt ở bên trong, đặc biệt gợi cảm giác trên bãi biển về đêm.
Tối nay là đại tiệc thịt nướng bên bờ biển, từng thùng từng thùng hải sản tươi sống cũng đã được chuyển đến, lúc này đầu bếp và nhân viên phục vụ trong khu nghỉ dưỡng đã vào vị trí, đang tất bật làm việc.
Các vị khách ngược lại đang đứng với nhau thành từng nhóm nhỏ, một số vẫn đang đi đạo, số khác thì lại đang chụp ảnh bên bãi biển.
Cận Sở và Nam Dật vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, Hứa Gia Lạc đã trông con cả ngày, mặc dù cũng mệt đứt cả hơi nhưng anh vẫn vội vàng đi tắm ù một cái rồi lao ra ngoài.
Alpha chắc chắn có lý do cho sự gấp rút của mình.
Nhưng lúc vừa đặt chân đến bãi biển, chỉ nhìn thấy Vương Tiểu Sơn, Phó Tiểu Vũ, Ôn Hoài Hiên, Hồ Hạ và Tiêu Vân, mấy người bọn họ có lẽ vừa chơi xong một trận bóng chuyền trên bãi biển ở một bên, đang dàn hàng ngang đi về phía chiếc bàn.
"Anh Hứa!" Hồ Hạ vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc là thấy vui vẻ, cậu ta chạy qua chào hỏi: "Anh đưa con đi chơi về rồi ạ? Bọn em mới chơi bóng xong, đói chết đi được, đúng lúc được ăn một bữa thịnh soạn."
"Ừ, nghe nói có nhiều hải sản lắm. Hi, Tiểu Vũ——"
Hứa Gia Lạc định bỏ qua Ôn Hoài Hiên tìm cơ hội chào hỏi Phó Tiểu Vũ, nhưng ánh mắt thực sự vẫn không thể bỏ qua người này được.
Chơi bóng thì chơi bóng đi, Alpha đó lại còn cởi áo ra, lúc này đang một tay ôm quả bóng chuyền, một tay khoác áo, trên vai và thân thể ướt đẫm mồ hôi, anh ta cũng quay đầu lại nói với Phó Tiểu Vũ: "Đúng rồi, tôi thấy khu resort này có rất nhiều xe máy cho thuê đấy, tiện lắm, chỉ cần đặt cọc bằng hộ chiếu là được, buổi tối tất cả chúng ta có thể lái xe máy đi dạo hóng gió dọc bờ biển."
Hứa Gia Lạc vốn dĩ đã mệt như chó, nhưng lúc này lại một lần nữa lấy lại tinh thần——
Lại còn vừa cởi áo vừa đi hóng gió nữa cơ à?
Anh thậm chí còn không để ý tới Phó Tiểu Vũ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ôn Hoài Hiên.
Ôn Hoài Hiên, phải, dáng người của cái tên công tử này quả thật cũng được, còn là một thân cơ bắp mịn màng đường cong rõ nét rất được ưa chuộng hiện nay.
Nhưng mà, mẹ nó người nào mà chả phải vất vả tập tành.
Nói thật thì về mặt cơ thể Hứa Gia Lạc tự cảm thấy không thua Ôn Hoài Hiên, chỉ là anh hận bây giờ không có cơ hội thích hợp, nếu không anh cũng có thể cởi quần áo của mình ra được.
"Đi biển về rồi à?"
Phó Tiểu Vũ cũng liếc nhìn anh qua Ôn Hoài Hiên.
Omega này vừa chơi bóng xong, trên gò má trắng nõn ửng lên một tầng đỏ mỏng manh, đẹp không sao tả xiết.
Không biết vì sao, chỉ là hai người nhìn nhau thôi nhưng Hứa Gia Lạc đột nhiên như nhận được điều gì đó, bước chân bèn ngừng lại.
Những người khác không phản ứng kịp vẫn đi về phía trước, chỉ có hai người họ là đứng tại chỗ, Ôn Hoài Hiên lại tiến lên vài bước, rồi quay đầu nhìn lại nhưng cũng không vội vàng chạy tới.
Phó Tiểu Vũ nhìn vào bầu trời sau lưng Hứa Gia Lạc.
Hoàng hôn ở Phuket đẹp đến như vậy, có những đám mây đỏ giữa bầu trời xanh xám, từng con sóng vỗ nhẹ vào bờ cát sau lưng bọn họ.
Mà Hứa Gia Lạc đang đứng dưới những đám mây đỏ ở một đất nước xa lạ.
"Em nhìn này——"
Phó Tiểu Vũ nhìn lên bầu trời.
"Đẹp thật." Hứa Gia Lạc nhìn vào Phó Tiểu Vũ, giọng khàn đi nói.
"Tôi chưa từng đến đảo Phuket." Phó Tiểu Vũ giống như đang nói với Hứa Gia Lạc, lại giống như đang nói với chính mình: "Thật ra, tôi vẫn thường chẳng mấy khi đi du lịch."
Những năm qua cậu thực sự đã đến rất nhiều đất nước, nhưng hoàn toàn là vì các chuyến công tác, nhiều nhất cũng chỉ sắp xếp thêm một hoặc hai ngày như một kỳ nghỉ ngắn sau khi xong việc.
Một chuyến du lịch giống như lần này vẫn là lần đầu tiên, không có mục đích nào khác, đơn thuần chỉ là... du lịch.
Đi chơi cùng Ôn Hoài Hiên Vương Tiểu Sơn mấy người đó, dĩ nhiên cũng không phải là không tốt.
Có lẽ... chỉ là cậu thấy hơi đáng tiếc.
"Tiểu Vũ..."
Hứa Gia Lạc làm sao có thể không nhìn ra được, vẻ cô đơn trong mắt Omega này.
Nhưng khi lời nói đến bên môi, mới nhận ra được khô khốc đến mức nào.
Phải, lý luận trống rỗng thì nhiều lắm.
Cuộc đời còn dài, đương nhiên có thể đến đảo Phuket vô số lần nữa, du lịch cũng vậy.
Nhưng, lần sau hay lần sau nữa, đều sẽ không phải là lần này.
Không phải là Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ, đang đứng dưới ánh nắng chiều màu đỏ vào giây phút này.
...
Lúc này mùi thịt nướng đã thoang thoảng bay đến, bữa tối cũng sắp bắt đầu.
Phó Tiểu Vũ vội vã trở về phòng và thay một bộ quần áo khô ráo, sau đó cậu trở lại bãi biển, toàn bộ nơi đây đã trở nên cực kỳ nhộn nhịp.
Mùi thơm của hải sản nướng thoáng bay trong gió biển, lũ trẻ chạy ríu rít khắp nơi phát ra những tiếng cười vui sướng.
Trên màn hình chiếu cực lớn phía sau sân khấu ngoài trời giữa bãi biển, đang chiếu video clip được dựng nên từ những hình ảnh của Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.
Bản nhạc nền do hai người này lựa chọn thậm chí còn đậm chất retro đến cực điểm, chính là bài hát As long as you love me của nhóm nhạc nam dình đám một thời Backstreet Boys.
Những bức ảnh của Hàn Giang Khuyết và Văn Kha lần lượt xuất hiện.
Hàn Giang Khuyết quyết liệt thực hiện một cú úp rổ trên sân bóng, Hàn Giang Khuyết gầm thét khi giơ găng tay trên sàn đấu quyền anh.
Những bức ảnh trong thời kỳ Đại học, thực ra có rất nhiều tấm là do cậu cung cấp, nhưng khi nhìn thấy Hàn Giang Khuyết trên màn hình lớn cùng với giai điệu quen thuộc, Phó Tiểu Vũ vẫn không khỏi ngẩn ra đứng yên tại chỗ.
Hình ảnh thời còn trẻ của Văn Kha rất ít, cũng không sinh động mấy, phần lớn đều là nhìn vào máy ảnh nở một nụ cười đầy thận trọng.
Trên màn hình dần dần trở thành hình ảnh của hai người, thần thái của hai người họ khác biệt như vậy, nhưng một khi xuất hiện trong cùng một ống kính, nụ cười lại trở nên giống nhau đến kỳ lạ.
Để rồi những bức ảnh chụp đôi lại trở thành ảnh chụp cả nhà bốn người, Hàn Giang Khuyết và Văn Kha mỗi người ôm một em bé, trao cho nhau một nụ hôn dài lâu.
Bức ảnh đó dừng lại trong một giây.
Vào thời điểm đó, bọn họ dường như đã hoàn toàn quên đi ống kính.
Đây đương nhiên là một buổi tối thuộc về tình yêu, giống như lời bài hát vậy, as long as you love me.
Miễn là em yêu anh
Phó Tiểu Vũ nhìn mãi nhìn mãi, không kiềm được bèn gọi cho bản thân một ly Long Island Iced Tea rồi cạn sạch một hơi.
Hứa Gia Lạc đang uống nước dừa một mình, lúc này lại xách một thùng bia về, đưa cho từng người trong cùng bàn, chủ yếu là cố ý đưa cho Ôn Hoài Hiên một chai.
"Mở giúp cậu nhé?" Hứa Gia Lạc cầm cái mở bia lên và hỏi.
"Cảm ơn, không cần đâu." Ôn Hoài Hiên thẳng thắn lắc đầu: "Buổi tối có thể còn phải chạy xe nữa, nên tôi không thể uống rượu bia được."
"Ồ." Hứa Gia Lạc híp mặt lại, đặt cái mở bia xuống, không nói tiếng nào.
Sau khi khai tiệc, Hàn Giang Khuyết và Văn Kha lại không ngồi xuống, vì là chú rể nên đều cầm ly lên đi mời rượu từng bàn.
Văn Kha mới sinh con chưa được bao lâu, khoảng thời gian trước bận bịu đến nỗi bị bệnh, cho nên không uống được nhiều, vì thế người bị chuốc rượu đương nhiên trở thành Hàn Giang Khuyết.
Alpha cao lớn kia thực ra uống cũng không giỏi cho lắm, nhưng có lẽ tối nay cũng không màng đến điều này, nên đã uống hết ly này đến ly khác, ai mời cũng không từ chối, uống nhiều đến nỗi cả khuôn mặt đỏ tưng bừng.
"Cảm ơn!"
Khi đến lượt Hứa Gia Lạc, mặc dù Hàn Giang Khuyết trong cơn mơ mơ màng màng cũng mất tự nhiên trù trừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng cụng ly với anh, giọng khàn khàn nói: "Cảm ơn anh đã đến dự đám cưới của chúng tôi."
Hắn quả thật cũng không biết cách ăn nói lắm, cho nên với ai cũng chỉ nói mỗi câu này, cuối cùng lại chân thành nói thêm một câu: "Vô cùng cảm ơn."
Chỉ có lúc tới Phó Tiểu Vũ, sau khi Hàn Giang Khuyết uống rượu xong lại bất thình lình ôm chặt lấy cậu.
Đương nhiên động tác này có phần đột ngột, nhưng ngay cả Văn Kha cũng lặng lẽ buông tay Hàn Giang Khuyết ra, để mặc cho Alpha này ôm lấy cậu.
"Tiểu Vũ." Hàn Giang Khuyết say đến mức nói năng không rõ ràng: "Cũng cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tới, tôi vui lắm."
Hắn vừa cảm ơn, vừa không nhịn được nở một nụ cười ngốc nghếch bên tai Phó Tiểu Vũ, còn thì thầm: "Tôi thật hạnh phúc, Tiểu Vũ à, tôi thực sự rất vui, tôi sắp kết hôn rồi, cậu biết không?"
"Tôi biết." Phó Tiểu Vũ cũng ôm chặt lấy Alpha cao lớn này, vỗ vỗ vào lưng hắn: "Cậu xứng đáng mà."
Hàn Giang Khuyết đương nhiên là xứng đáng.
Cậu cũng thấy mừng thay cho người bạn thân của mình.
Chỉ là không biết tại sao vào giây phút đó, lại cảm thấy sống mũi cay cay.
Omega ngẩng đầu lên khỏi bờ vai của Hàn Giang Khuyết, nhìn thấy Hứa Gia Lạc cũng đang chăm chú nhìn vào mình.
Hàn Giang Khuyết đã hoàn toàn say khướt, ôm một lúc rồi cả người mềm nhũn, Văn Kha được người anh cả nhà họ Hàn giúp đưa hắn về.
Hứa Nam Dật đang ăn tôm hùm nướng, nhìn Hàn Giang Khuyết mời rượu một cách rất nghiêm túc.
Mãi cho đến khi Hàn Giang Khuyết đi khỏi, cậu bé mới bất chợt kéo tay Hứa Gia Lạc, hỏi rằng: "Daddy, chú Hàn trông vui lắm, kết hôn thực sự hạnh phúc đến vậy sao ạ?"
"Đương nhiên." Hứa Gia Lạc cũng ngồi xuống, lấy khăn giấy lau mặt cho Tiểu Nam Dật, rồi nói nhỏ: "Kết hôn... đương nhiên là hạnh phúc. Bởi vì kết hôn có nghĩa là khi con cùng với một người khác yêu thương nhau, vậy nên mới muốn thề nguyện đồng hành cùng nhau suốt cuộc đời."
"Nhưng mà... chú Văn là kết hôn lần thứ hai mà." Nam Dật có phần không hiểu.
Câu hỏi này dường như đã quanh quẩn trong đầu cậu nhóc một lúc, còn nghĩ thêm một lát rồi mới nói: "Chú Văn đâu có cùng với chú Trác ngày trước ở bên nhau cả đời, thế lần này chú ấy cùng với chú Hàn thì sao ạ?"
Hứa Gia Lạc nhất thời ngẩn ra.
Anh thực sự không ngờ rằng Nam Dật lại nghĩ đến điều đó.
Ngay cả Phó Tiểu Vũ đang ngồi ở một bên, cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía bên này.
"Con yêu..."
Trong thoáng chốc có muôn vàn những suy nghĩ liên tục đan xen trong đầu Hứa Gia Lạc: "Chú Văn của con... năm đó đã chọn sai người, để rồi phải bước vào một cuộc hôn nhân sai lầm, chú ấy đã làm sai."
"Con yêu, người lớn cũng có thể mắc phải sai lầm." Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống, giọng nói của anh trong khoảnh khắc đó đã khàn đi, nhưng lại mang theo chút chờ mong: "Con có thể hiểu được không? Cho dù là một chuyện lớn như hôn nhân, người lớn cũng có thể mắc sai lầm, cũng có thể làm sai."
Hứa Nam Dật khẽ nấc lên, hơi nghiêng đầu qua rồi gật đầu như hiểu như không.
Đúng lúc này, một quả pháo hoa bỗng nhiên vọt lên bầu trời, thắp sáng toàn bộ bãi biển.
Mọi người đã sớm biết ý nghĩa của màn bắn pháo hoa này.
Các gia đình mang theo con cái lần lượt đứng lên, bọn họ đều biết, bữa tiệc đã đến lúc kết thúc——
Chương trình tiếp theo không thích hợp cho người đã lập gia đình và trẻ em.
Nếu như nói hôn lễ là nơi thần thánh nhất, thì bữa tiệc trước đêm đám cưới dành cho hội độc thân có lẽ là nơi điên cuồng nhất.
Vốn dĩ party giữa những Alpha và Omega độc thân, sẽ được tách nhau ra và chơi cùng bạn bè mình.
Đương nhiên, với mối quan hệ giữa Hàn Giang Khuyết và Văn Kha là không thể tách rời.
Chỉ là sự điên cuồng của những bữa tiệc độc thân, tuyệt không thể giảm bớt.
Lời tác giả:
Đã gần đến cái kết, mọi người yên tâm chi tiết mang thai sinh con nuôi con sẽ được đăng ở bên ngoài.
- --------------------------------------
11h14 am, tối qua chị ấy up muộn quá nên sáng nay tôi mới làm được nha ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT