Chín rưỡi sáng, chuông cửa bị chú rể ấn vang.
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo liếc nhau, cười rộ lên đầy xấu xa.
“Nhất định là chú rể tới rồi, chúng mình đi chặn cửa đi.”
Mộ Vi Lan sợ bọn họ quậy quá, bèn nhắc nhở một câu: "Hai người làm bộ làm dáng chút rồi thả họ vào nhé.”
Diệp Hi đưa mắt cười nói: “Vi Lan, cậu còn chưa theo chồng đâu mà đã thiên vị bên chồng rồi, nếu để chú rể vào rước cô dâu quá đơn giản dễ dàng thì sau này anh ta sẽ không biết quý trọng cơ may được ở bên cậu đâu.”
Cố Vũ Tình cũng cho là như vậy, chặn chú rể là phải làm to lên mới vui chứ: “Hi nó nói đúng đấy.
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo đi ra cửa chính, khoanh tay nói với người bên ngoài: “Hôm nay là ngày cưới, cần phải cho nó mười phân vẹn mười mới được, vậy có phải chú rể nên lì xì chúng tôi chút không nhỉ?”
Để làm phù dâu, Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo đã chuẩn bị đầy đủ bài bản cả, hai cô còn học được khá nhiều chiều hành chú rể.
Phó Hàn Tranh đứng ngoài nói vọng vào: “Các cô mở cửa đi, tiền lì xì sẽ đến tay liền.”
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo mở cửa, nhưng hai người vẫn chặn ngang, làm đảm phù rể vốn đều là những người lịch sự và xa cách đương nhiên không dám đẩy người xông vào, huống chi theo phong tục, phù dâu chặn cửa vốn là một trò chơi, bên nhà chú rể phải chơi cùng đến thắng mới thôi.
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo vươn tay: “Tổng giám đốc Phó, đưa lì xì nào.” Từ Khôn lấy ra hai chục bao lì xì, phát cho mỗi người mười cái, cười nói: “Cô Diệp, cô Lục, bao lì xì này cũng mập lắm đó, mỗi người mười cái, là mười phân vẹn mười rồi nhỉ, coi như cũng qua cửa được rồi đi?”
Diệp Hi hừ nhẹ một tiếng, ước lượng độ dày và trọng lượng của xấp bao lì xì trong tay: “Tổng giám đốc Phó giàu như thế, mới ngần này đã tính là gì, nhưng mà tôi với Hỉ Bảo đều là người dễ tính, không làm khó các anh nữa.”
Lục Trạm cười cười, kéo các cô ra, tính lẩn vào trong: “Hai người đẹp mặt xinh tâm thiện, giờ chúng tôi vào đón cô dâu được rồi chứ?”
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo lại đồng thời giang tay ngăn cản.
“Ấy ấy ấy! Lì xì đã là gì đâu, các anh đừng có nghĩ đến chuyện thừa nước đục thả câu mà lẻn vào chứ!”
Lục Trạm và Giang Thanh Việt là phù rể, dĩ nhiên phải có trách nhiệm giúp Phó Hàn Tranh một tay, Lục Trạm vươn tay huých Giang Thanh Việt một cái, cúi đầu khẽ bảo: “Bác sĩ Giang, cậu mau lấy cái mặt đẹp trai của cậu dụ dỗ Lục Hỉ Bảo nhà cậu cho bọn tôi vào đi.”
Giang Thanh Việt đang định mở miệng nói, Lục Hỉ Bảo đã nghiêm mặt ra vẻ kiên quyết: “Các anh đừng mơ! Hôm nay tôi không phải là bạn gái anh ấy, tôi là phù dâu của Vi Lan, muốn chạy cửa sau á, không có cửa đâu!”
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo đập tay nhau, Diệp Hi tán dương: “Hỉ Bảo, giỏi lắm.” “Đương nhiên.”
Phó Hàn Tranh ôm bỏ hồng đỏ trong ngực, hỏi: “Vậy các cô định thế nào mới cho bọn tôi vào?”
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo liếc nhau, ánh mắt lấp lánh sáng, chuẩn bị chơi lớn.
“Cô dâu ra một câu đố mẹo, thử tài các anh chút.”
Lục Trạm khinh thường xì một tiếng: “Đố vui thì quá đơn giản, ba người bọn tôi đều thuộc dạng IQ cao trình độ học vấn cũng cao, tưởng tôi sợ trò trẻ con này của các cô chắc? Ra câu đố đi.”
Lục Hỉ Bảo hỏi: “Ba loại động vật cao nhất thế giới là những loại nào?”
Lục Trạm sửng sốt: “Cái gì? Câu đố này của các cô hơi có vấn đề đó, động vật cao nhất là thế nào, cao nhất chắc chắn là hươu cao cổ rồi.”
Diệp Hi còn cầm theo chiếc đồng hồ bấm giờ, bình thản ung dung nhắc nhở bọn họ: “Thời gian suy nghĩ là một phút, sau một phút mà không có đáp án chính xác thì coi như không qua cửa được.”
Lục Trạm lấy di động ra, lên mạng tìm kiếm, bị Diệp Hi giật mất: “Lên mạng tìm kiếm đáp án được tính là gian lận! Không chấp nhận kết quả!”
“Hả? Tôi bảo này, hai cô chơi hợp lí tí được không? Lên mạng tìm đáp án cũng không được á?”
Phó Hàn Tranh hơi cong môi, bình tĩnh báo ra câu trả lời chính xác: "Heo, sói cái, ong vò vẽ.”
Lục Hỉ Bảo trừng to mắt, không tin nổi: “Đầu óc tổng giám đốc Phó linh hoạt ghê luôn.”
Diệp Hi không tin được, Phó Hàn Tranh thoạt nhìn rất đứng đắn nghiêm túc, làm sao có thể thạo chơi mấy trò đố vui ấu trĩ này được nhỉ.
Diệp Hi quay đầu về phía phòng ngủ, hô to: “Vi Lan, có phải cậu đã lén nói đáp án cho ông xã cậu không? Cậu làm thế là gian lận nhá! Không được không được! Kết quả lần này không tính!”
Lục Trạm nói lớn: “Ấy! Cô nàng này sao lại ngang ngược thế nhỉ? Bọn tôi cho ra đáp án chính xác thì lại bảo bọn tôi ăn gian, vậy lúc nào mới cho bọn tôi vào đây?”
Giang Thanh Việt đề nghị: “Hay là hai người lại ra một câu đố khác, cô dâu không thể biết hết các câu đố của hai người mà nói đáp án cho chú rể đúng không?”
Diệp Hi cau mày nói: “Thôi được, vậy các anh nghe cho kĩ. Lần này, tôi cũng không làm khó các anh làm gì, cho các anh một câu đố logic, đúng sở trường của các anh nhé.”
“Có ba căn phòng thần bí, một căn phòng có thể sẽ bùng nổ vụ hỏa hoạn cướp đi sinh mạng anh, một căn phòng có ẩn dấu một sát thủ vô hình, căn phòng còn lại thì có nhốt một con sư tử đã bị bỏ đói một năm, vậy các anh nên chọn căn phòng nào thì mới giữ được tính mạng?”
Mộ Vi Lan ngồi trong phòng ngủ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng Phó Hàn Tranh khách khí đáp lại: “Phòng có sư tử. Sư tử bị bỏ đói một năm, không chết cũng đã hấp hối, có gì phải sợ?”
Lục Trạm lập tức nói: “Lần này chúng tôi không thể ăn gian đâu nhỉ! Các cô cũng nên thả cho chúng tôi vào đi chứ!”
Diệp Hi với Lục Hỉ Bảo cũng không làm khó nữa: “Thôi được, các anh vào đi."
Chú rể và các phù rể thở hắt ra, nhanh chân bước vào phòng ngủ. Vừa bước vào, Phó Hàn Tranh liền thấy một cô gái nhỏ nhắn mặc áo cưới trắng tinh khôi đang ngồi trên giường lớn trải chăn đỏ rực.
Phó Hàn Tranh hơi ngẩn người. Cô gái trước mắt, nước da trắng hồng, đường nét khuôn mặt thật thanh tú xinh đẹp, đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập nét cười nhè nhẹ.
Rõ ràng anh đã từng gặp nhiều cô gái xinh đẹp đến thế, nhưng cô gái trước mắt anh lúc này lại đột nhiên khiến anh sững sờ choáng váng, cô là người con gái đẹp nhất trong đời anh, cũng là người vợ độc nhất vô nhị của anh.
Lục Trạm đẩy lưng Phó Hàn Tranh một cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đón cô dâu về nhà thôi!”
Phó Hàn Tranh cầm bỏ hồng đỏ, bước tới trước mặt Mộ Vi Lan, quỳ một gối xuống, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập tình yêu.
“Bà Phó, anh tới đón em, theo anh về nhà nhé?”
Dưới ánh mắt mờ ám và đầy soi