Mộ Vi Lan và tiểu Đường Đậu ăn được một nửa, thì Phó Hàn Tranh từ trong phòng tiểu Hàm đi ra.

Mộ Vi Lan có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Hàm vẫn không chịu ra ăn cơm sao?”

Phó Hàn Tranh ngồi vào chỗ, nói: “Tạm thời đừng quan tâm thằng bé nữa, đợi chút nữa anh sẽ bảo dì Lan hâm nóng cơm, rồi mang vào phòng cho thắng bé."

Mộ Vi Lan than thở một tiếng, nghĩ một lát, cảm thấy như vậy quả thực không được, nói: “Hàn Tranh, hay là... anh vẫn là gọi Hướng Nam Tây về nhà ở đi? Tiểu Hàm không có bố, bây giờ Hướng Nam Tây lại chuyển ra ngoài ở, thằng bé dẫu sao vẫn còn nhỏ, cũng cần phải có mẹ."

Cô và Phó Hàn Tranh, suy cho cùng cũng không phải bố mẹ ruột của tiểu Hàm, cái tình cảm đó, cho dù bọn họ muốn cho, nhưng tiểu Hàm cũng sẽ không chấp nhận. “Bảo Hướng Nam Tây về nhà ở cũng được, vậy thìchúng ta sẽ về lại biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh ở."

Trước đây, Hướng Nam Tây muốn cho Mộ Vi Lan uống thuốc phá thai, bây giờ Mộ Vi Lan đã mang thai được hơn sáu tháng, còn không đến ba tháng nữa là sinh em bé, trong thời gian này, Phó Hàn Tranh bắt buộc phải đảm bảo sự an toàn cho cô và đứa bé.

Đối với Hướng Nam tây, anh đã mất đi tất cả sự tin tưởng.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Vi Lan dặn dò dì Lan hâm nóng lại những đồ ăn ngon, rồi mang lên phòng của tiểu Hàm.

Đợi dì Lan đi ra, Mộ Vi Lan liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi dì Lan, tiểu Hàm đã ăn chưa?” “Ăn rồi ăn rồi, bà trẻ, cô yên tâm đi, tiểu Hàm là một đứa trẻ hiểu chuyện, chỉ là nhất thời không động được não, đợi mấy hôm nữa, chỉ cần cô ra hiệu, thì thằng bé cũng sẽ không làm loạn nữa đâu.”

Mộ Vi Lan lại không có sự tự tin này, lại càng cảm thấy bàn thân làm người thất bại.

Sau khi ăn xong, cô tắm rửa, rồi ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ.

Tỉ mỉ nghĩ xem mình rốt cuộc đã chọc giận đến tiểu Hàm chỗ nào, suy nghĩ rất lâu.

Đợi lúc Phó Hàn Tranh vào phòng ngủ, kéo cô dậy, “Vừa ăn xong đã nằm ngay rồi, đi tản bộ chút đi.”

Mộ Vi Lan ủ rũ, đặt cằm lên lưng anh nói: “Ừm... em không có tâm trạng, anh nói xem sao tiểu Hàm lại đột nhiên ghét em thế, lúc trước không phải đang rất tốt sap? Hay là vì bình thường em quá quan tâm tiểuĐường Đậu, nên thường lơ là tiểu Hàm?"

Nghĩ như vậy, hình như cô thực sự không quan tâm mấy đến tiểu Hàm, nhưng dẫu sao cô cũng không phải mẹ ruột của tiểu Hàm, không hề ràng buộc quan hệ huyết thống, có lẽ cô thực sự sẽ không đi quan tâm đặc biệt.

Phó Hàn Tranh vỗ lên mu bàn tay của cô, “Đừng nghĩ ngợi linh tinh, tiểu Hàm chỉ là nhớ mẹ thôi, ngày mai anh sẽ bảo Hướng Nam Tây đến đón tiểu Hàm. “Cho tiểu Hàm đến chỗ Hướng Nam Tây ở vài ngày cũng được, chắc là thằng bé nhớ mẹ lắm.

Phó Hàn Tranh nhìn vào bụng của cô, nói: “Được rồi, đừng lo lắng chuyện này nữa, nhiệm vụ của em bây giờ, chính là thuận lợi bốc dỡ hàng, đi, đi tản bộ.

Phó Hàn Tranh kéo người phụ nữ ở trên giường dậy, Mộ Vi Lan rầm rì, có chút lười, “Bây giờ đã đi học lớp yoga rồi, mà vẫn phải đi tản bộ mỗi tối sao?” “Tản bộ có trợ giúp đối với sinh sản.

Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh kéo ra ngoài, còn dẫn theo tiểu sư tử cũng chạy ra ngoài.

Trời tối, khu biệt thự ở gần đây rất yên tĩnh, xung quanh đều là cây ngô đồng của Pháp.

Dưới ánh đèn đường, Mộ Vi Lan nhìn thấy bóng của hai người bị kéo dài ra đang dựa vào nhau, cực kỳ yên tĩnh và hạnh phúc.

Cô lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh với cái bóng dưới đất, nhưng lại cảm thấy không đủ thú vị, nên liền bảo Phó Hàn Tranh làm hình trái tim cùng cô.

Phó Hàn Tranh cũng không kì kèo, đành phải phốihợp, Mộ Vi Lan chụp một bức ảnh cái bóng hai người giơ cao cánh tay làm hình trái tim, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Cho thêm hai biểu cảm, một cái là biểu cảm một đôi nam nữ nắm tay, sau đó phía sau cho thêm một hình trái tim nhỏ màu đỏ.

Mộ Vi Lan không nhịn được hỏi: “Chúng ta cầm tay nhau, rồi dắt chó đi dạo như này, trông có giống đôi vợ chồng già không?” “Bà Phó, muốn già cùng anh như vậy sao?” Phó Hàn Tranh nhớn mày, ôm lấy cô, hôn nhẹ lên vầng thái dương của cô.

Mộ Vi Lan dựa đầu vào trong cổ của anh, được anh ôm đi chậm rãi, “Nếu đến bảy mươi tám mươi tuổi mà tình cảm của chúng ta vẫn tốt như thế này thì tốt.” “Câu nói này của anh, là không có lòng tin đối với em, hay là không có lòng tin đối với bản thân anh thế?" “Ừm... bọn họ đều nói, miệng của đàn ông không hề đáng tin, nên em vẫn phải đề phòng anh một chút, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh thay lòng thì phải làm thế nào.” “Cũng phải, miệng của đàn ông không hề đáng tin.” Phó Hàn Tranh tiếp lời.

Mộ Vi Lan nghiêng đầu nhìn anh, “Xem ra... bây giờ anh đã tìm cách rồi sao?” “Sao mà dám”

Mộ Vi Lan thấy hơi mệt, liền dựa vào trong lòngPhó Hàn Tranh, hai tay ôm lấy eo của anh, không đi nữa.

Phó Hàn Tranh ôm chặt lấy cô, cúi đầu rủ mắt nhìn cô, “Mới đi có mấy bước, mà đã mệt không đi được nữa rồi sao? “Em chỉ là đột nhiên có chút uể oải, đến một đứa bé cũng không trị được nữa. “Đứa bé mới khó trị, thì em uể oải cái gì.

Mộ Vi Lan cà vào trong lòng anh, Phó Hàn Tranh tức cười nhìn cô, "Sao mang thai lại giống như một đứa trẻ con vậy chứ? Ha?”

Bàn tay to của người đàn ông, vuốt lên mái tóc ngắn đang ngang cổ của cô.

Người phụ nữ nhỏ bé này, lại còn đa cảm nữa chứ. “Chuyện của tiểu Hàm, một hai ngày cũng không ổn định được. Dầu sao cũng là người một nhà, tiểu Hàm cũng là một đứa bé hiểu chuyện, cứ từ từ, sau này thằng bé sẽ hiểu thôi.”

Mộ Vị Lan lại than thở nói: “Cũng may họ hàng nhà anh ít, nếu không thì em thực sự to đầu mất.” “Kể cả họ hàng có nhiều đi chăng nữa, em cũng sẽ không cần đi ứng phó bọn họ, em thích tiếp xúc với ai, thì tiếp xúc với người đó, không cần phải suy nghĩ đến những cái này, nhé? Có anh ở đây, không có ai đàm lên mặt với em đầu.

Mộ Vi Lan dựa vào trong lòng anh, cong miệng làm, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy eo của anh, rồi hít sâu một hơi hương lanh thoang thoảng trên người anh, “Hàn Tranh, có anh thật tốt.”Dưới ánh đèn mờ, hai bóng người ôm lấy nhau, một khung cảnh rất ấm áp.

Buổi sáng hôm sau, Hướng Nam Tây liền đến đón tiểu Hàm đi.

Mộ Vi Lan đưa tiểu Đường Đậu đi học, thì lại bắt gặp Hoà Tuệ dẫn theo Cổ Đình Xuyên ở cổng trường.

Ai mà biết, hai đứa bé này vừa gặp nhau, liền đồng thanh hừ một tiếng, ai cũng không quan tâm ai, chỉ đeo cặp sách đường ai nấy đi.

Mộ Vi Lan và Hoà Tuệ nhìn theo bóng lưng nhỏ của hai đứa bé, không nhịn được cười. “Đây là đang cãi nhau sao?”

Mộ Vi Lan cười nói: “Cậu không biết à? Tiểu Đường Đậu nói, con bé đưa bánh quy cho Ngô Trạch Sâm của lớp lớn ăn, kết quả bị Cổ Đình Xuyên nhà cậu biết được, con trai cậu liền tức giận, xem ra, là vẫn chưa làm hoà rồi.”

Hoà Tuệ vỗ lên đầu, “Cái thằng bé Cổ Đình Xuyên này, cũng quá là không biết dỗ dành con gái rồi.

Cổ Đình Xuyên và tiểu Đường Đậu đến lớp học, hai người vẫn không nói gì với nhau, cậu bé Nguy Tùng Dương ngồi phía sau tiểu Đường Đậu cứ lấy kéo cắt tóc của tiểu Đường Đậu. Tiểu Đường Đậu quay đầu lại lườm cậu bé: “Nguy

Tùng Dương, nếu cậu còn cắt tóc của mình, thì mình sẽ nói với cô giáo đấy!”

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-471-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play