**********

Tiểu Đường Đậu ôm chân Mộ Vi Lan, hai mắt đỏ hoe, cô bé tức giận lườm Cổ Đình Xuyên.

Cổ Đình Xuyên lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Đường Đậu, tiếp tục chọc giận cô bé: “Đồ hay khóc! Thật là dễ khóc!” Tiểu Đường Đậu sụt sịt, vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng của Mộ Vi Lan: “Mình không muốn chơi với cậu nữa!”

Mộ Vi Lan vỗ về an ủi cô bé: “Không khóc, không khóc nữa, anh Đình Xuyên thích trêu đùa con thôi.” Tiểu Đường Đậu bĩu môi: "Cậu ta không phải thích trêu đùa con, cậu ta xấu tính!”

Hòa Tuệ kéo con trai lại và dạy dỗ: “Đường Đậu, cô Hòa giúp cháu dạy dỗ tên nhóc xấu tính được không?” Hòa Tuệ cố tình đánh vài cái, Cổ Đình Xuyên hợp tác nói: “Mẹ, sao mẹ có thể vì một người ngoài mà đánh con!”

Hòa Tuệ lại đập vài cái: “Ai bảo con bắt nạt Đường Đậu của chúng ta, con hư quá!”Tiểu Đường Đậu nghe thấy tiếng đập tay, cô bé nửa tin nửa ngờ thò mặt ra khỏi lòng Mộ Vi Lan, đôi mắt to tròn đẫm nước mắt, cô bé sụt sịt mũi và không khóc nữa.

Mộ Vi Lan và Hòa Tuệ ngồi xuống bên bồn hoa trò chuyện, Tiểu Đường Đậu chạy đến bồn rửa tay, Cổ Đình Xuyên đáng ghét cũng chạy tới, mở vòi nước, làm ướt tay rồi vẩy nước lên mặt Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu giật mình chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại, cô bé cũng lấy nước và hất lên mặt Cổ Đình Xuyên! “Đồ đáng ghét! “Đồ lùn!”

Nghe thấy bị gọi là đồ lùn, Tiểu Đường Đậu càng tức giận hơn, ngẩng cao mặt nói: “Sau này mình nhất định sẽ cao lớn!” “Nhưng bây giờ cậu là đồ lùn, sau này cậu cao hơn, mình cũng sẽ cao hơn cậu!” “Hừ! Đồ đáng ghét. Đợi bố mình đến, mình sẽ nói với bố mình là cậu nói mình lùng” Cổ Đình Xuyên tiếp tục trêu chọc cô bé: "Đợi bố mình đến, mình cũng sẽ nói với bố mình là cậu nói mình đáng ghét “Cậu vốn dĩ là đồ đáng ghét!” “Cậu cũng vốn dĩ là đồ lùn!”

Mộ Vi Lan và Hòa Tuệ ngồi đó ôm bụng cười cùng nhau.Hòa Tuệ nhìn hai đứa trẻ và nói: “Mình thấy con mình thực sự thích con cậu rồi, không chừng sau này hai nhà chúng ta sẽ thành thông gia đấy!” “Nếu con trai cậu yêu đơn phương thì sao?” Mộ Vi Lan hài hước hỏi. “Yêu đơn phương cũng phải theo cố gắng theo đuổi, con trai mình cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thẳng tính, tại sao có thể hung dữ với người con gái mình thích được chứ? Về nhà mình nhất định phải dạy dỗ lại nó mới được. Hòa Tuệ lo lắng nghĩ, nếu bây giờ không biết thay đổi, sau này làm sao mà theo đuổi được con gái nhà người ta, sẽ chỉ khiến con gái người ta tức giận bỏ chay.

Mộ Vi Lan thành thật nói: “Đình Xuyên là một đứa trẻ đẹp trai, sau này lớn lên chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, cho dù không biết thể hiện tình cảm của mình, nhưng bây giờ là thời đại dựa vào sắc đẹp, chỉ cần đẹp trai, không biết ăn nói một chút cũng không sao cả.”

Hòa Tuệ kiên định nói: “Mình thích Tiểu Đường Đậu nhà cậu, mình nhất định phải để Tiểu Đường Đậu làm con dâu của mình!”

Mộ Vi Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hòa Tuệ, cô cười phá lên: “Hòa Tuệ, chắc không phải cậu còn định hẹn ước hỗn sự cho hai đứa đấy chứ?” “Nếu cậu đồng ý, chúng mình lập tức hẹn ước hôn sự cho hai đứa nó!”

Mộ Vi Lan vội xua tay: “Chuyện này mình khôngdám làm chủ, chồng mình rất thương Tiểu Đường Đậu, nếu anh ấy không đồng ý, mình không thể đồng ý với cậu được.

Tại buổi họp lớp trước đây, khi Phó Hàn Tranh đến đón Mộ Vi Lan, Hòa Tuệ đã gặp Phó Hàn Tranh, người đàn ông này quả thực có chút lạnh lùng, trông có vẻ không dễ động vào.

Hòa Tuệ cũng không nhắc lại vấn đề kia nữa.

Khi đại hội thể thao bắt đầu, Mộ Vi Lan và Hòa Tuệ đưa hai đứa trẻ ngồi trên khán đài trước.

Bây giờ là các bạn nhỏ và phụ huynh của lớp khác đang tham gia chạy tiếp sức.

Tiểu Đường Đậu lo lắng hỏi: “Mộ Mộ, sao bố vấn chưa đến? Nếu bố đến muộn thì phải làm sao!”

Hừ, cô bé không muốn phải thua cậu nhóc đáng ghét Cổ Đình Xuyên đó!

Mộ Vi Lan đã gọi điện cho Phó Hàn Tranh, cô xoa đầu cô bé và an ủi: “Bố đang trên đường rồi, sẽ đến ngay thôi.”

Khi đang nói chuyện, một người đàn ông đẹp trai cao ráo đột nhiên đi tới, Cổ Đình Xuyên chỉ tay, nói với Hòa Tuệ: "Mẹ, bố đến rồi!”

Hòa Tuệ nhìn thấy Cổ Tồn Ngộ tỏa sáng trong đám đông, cô vẫy tay với người đàn ông: “Tồn Ngột Bên này!”

Khi Cổ Tồn Ngộ đi đến khán đài bên này, Hòa Tuệ đứng dậy, khoác tay Cổ Tôn Ngộ, mỉm cười giới thiệu với Mộ Vi Lan: “Cổ Tôn Ngộ, chồng mình.Mộ Vi Lan mỉm cười gật đầu với đối phương: “Mộ Vi Lan, bạn học của Hòa Tuệ.”

Cổ Tồn Ngộ chỉ liếc nhìn qua khuôn mặt của Mộ Vi Lan, gật đầu chào hỏi, sau đó ánh mắt của anh lập tức nhìn sang khuôn mặt của Hòa Tuệ. “Anh không đến muộn chứ?"

Hòa Tuệ nhướn mày: “Không muộn, lớp của Đình Xuyên vẫn chưa chạy."

Sau khi Cổ Tồn Ngộ ngồi xuống bên cạnh Hòa Tuệ, Tiểu Đường Đậu bĩu môi nhiều hơn.

Mộ Vi Lan đặt tay lên miệng cô con gái: “Miệng con sắp treo được cả một bình dầu rồi đấy, con làm gì thế?” “Chú Cổ đến rồi, tại sao bố vẫn chưa đến?”

Cổ Đình Xuyên ngồi bên cạnh cố tình chọc tức cô bé: “Phó Mặc Trành, đừng để hai bố con mình chạy xong, cậu với bố cậu vẫn chưa chạy nhé.

Hòa Tuệ ôm trán, cô thầm nghĩ, con trai, đừng làm vậy nữa, còn như vậy sau này con không theo đuổi được đâu!

Dưới khàn đài, cô giáo đã cầm loa và hỗ vang: “Các bạn nhỏ của lớp 4 và các bậc phụ huynh tham gia thi đấu mau xuống bên dưới, chuẩn bị sẵn sàng!”

Mộ Vi Lan cũng có chút lo lắng, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, tại sao Hàn Tranh vẫn chưa đến?

Cô nhìn xuống sân khấu và thấy Phó Hàn Tranh đã mặc một bộ đồ thể thao màu đen đi tới. “Đường Đậu, bố đến rồi!” Mộ Vi Lan vỗ lưng cô bé

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-449-0

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-449-1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play