**********

Cắt đứt qua lại với Giang Thanh Việt.

Lục Hi Bảo không phải chưa từng có suy nghĩ này, chỉ là sau khi suy nghĩ này thoảng vụt qua trong đầu cô ấy, cô ấy cuối cùng lại không nỡ, cũng không làm được cải quyết định này.

Rõ ràng thời gian ở bên cạnh Giang Thanh Việt vẫn không lâu bằng thời gian ở bên cạnh Trì Quân, nhưng cô ấy lại không biết tại sao, bất giác ỷ lại vào Giang Thanh Việt.

Có lẽ là vì khi ở bên cạnh Giang Thanh Việt, Giang Thanh Việt đã cho cô quá nhiều cảm giác an toàn, nhiều tới mức cái cảm giác an toàn này một khi rút đi, cô ấy sẽ cảm thấy cô đơn, thậm chí là không có sức lực.

Mẹ Lục thấy con gái không nói gì, đỏ hoe mắt nhìn cô ấy: “Hì Bảo, người đàn ông đó có gia đình, có vợ, cậu ta đã quay lại cuộc sống thuộc về cậu ta rồi, nhưng con thì sao, lẽ nào cứ muốn sống trong thế giới có cậu ta bên cạnh sao?" "Mẹ, có thể... có thể cho con thêm một chút thời gian nữa không, bây giờ con..." “Lục Hi Bào! Nếu như con không hạ quyết tâm cắt đứt qua lại với tên khốn nạn đó, vậy thì hãy cắt đứt quan hệ mẹ con chúng ta đi

Mẹ Lục thấy cô ấy do dự không quyết, dường như vẫn đang quyến luyến tên khốn nạn đó, liền thả ra lời cay độc, hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng quyết định, nhưng sắc mặt của Lục Hì Bảo, lại trở nên trắng bệch rõ rệt, màu máu rút hết đi.

Mẹ Lục đối với Lục Hi Bảo, trước giờ chưa từng nghiêm khắc như vậy, cũng chưa từng nói với cô ấy những lời cay độc như vậy, bố Lục ở một bên thậm chí cũng kinh ngạc, chau mày nói: “Em nói cái gì thế, con nó không chỉ là phạm sai lầm thôi sao, biết sai biết sửa thì tốt, cái gì mà cắt đứt quan hệ, quan hệ huyết thống nói cắt đứt là cắt đứt được sao?" “Biết sai biết sửa? Anh xem bộ dạng của nó, có giống như biết sửa không? Em thấy nó đã bị người đàn ông kia mê hoặc cả tâm trí rồi!"

Lời nói phía sau, Lục Hì Bảo không nghe tiếp được nữa, cô ấy một mình trốn ở trong phòng, tân máy ngày vẫn chưa ra ngoài, cũng chẳng thiết tha ăn gì. Bố Lục có chút lo lắng, "Con bé nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cơ thể sẽ không chịu được đầu, nếu không thì chúng ta thà lòng một chút, thái độ của em đứng mạnh mẽ như thế nữa

Mẹ Lục tưởng rằng cô ấy đây là đang âm thầm kháng nghị, bèn lạnh lùng nói: “Tuyệt thực đi, nếu như nó cứ nhớ mãi tên khốn nạn kia, thì có chết đói cũng kệ." “Em xem em nói chuyện kìa."

Đang nói giữa chừng, Lục Hì Bảo đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi khô cằn, vì đã quá lâu chưa nói chuyện, nên lúc mở miệng giọng nói có chút khàn. “Bố mẹ, con nghĩ thông rồi."

Bố Lục và mẹ Lục sững sờ, đôi mắt sáng lên, “Con nghĩ thông cái gì rồi?" “Con nghe lời bố mẹ, sau này sẽ không qua lại với Giang Thanh Việt nữa. Con sẽ không đi tìm anh ta nữa."

Mẹ Lục bán tín bán nghi, “Thật sao? Con không lửa mẹ đấy chứ?"

Lục Hỉ Bảo kiên định gật gật đầu.

Cô ấy và Giang Thành Việt, sẽ không có tương lai dâu.

Mẹ Lục thở phào nhẹ nhõm, vừa đi lấy cơm cho Lục Hì Bảo, vừa lẩm bẩm nói: “Nghĩ thông được là tốt nghĩ thông được là tốt. Chuyện của trước đây, chúng ta cũng không nhắc đến nữa, bị lừa một lần, sau này chúng ta phải ghi nhớ kỹ một chút."

Trên bàn cơm, ăn được một nửa, Lục Hì Bảo đột nhiên mở miệng nói: “Bố mẹ, vài ngày nữa, con muốn quay lại Bắc thành làm việc."

Mẹ Lục đơ ra, có chút không vui, liền chau mày lai. "Con là thực sự muốn quay lại Bắc thành làm việc, hay là muốn đi tìm tên khốn nạn đó?" “Mẹ, con thực sự sẽ không đi tìm anh ta nữa đầu

Bố Lục vẫn xem là lí trí, “Em nói bớt bớt đi, con nó cũng hứa với em rồi, vả lại, trước đây em bảo Hì Bảo làm việc ở quê nhà, anh vốn dĩ là không đồng tình, Hồ Bảo khó khăn lắm mới thi đỗ đại học y, tốt nghiệp đại học tốt như thế, sao có thể làm việc ở trung tâm y tế cư dân chứ. Huống hồ, Hi Bảo cũng lớn rồi, con gái ra ngoài từng trải một chút cũng tốt"

Mẹ Lục dùng đũa gày cơm trong bát, không cho là đúng nói: "Hừ, từng trải, nó có đi ra ngoài từng trải, thì cũng bị người ta lừa thôi “Hỉ Bảo, đừng nghe me con nói, con quay lại Bắc thành làm việc, bố ủng hộ con."

Mẹ Lục trợn mắt lên với bố Lục, “Con bé nói quay lại Bắc thành làm việc thì cứ quay lại Bắc thành làm việc đi, anh tưởng rằng công việc giữ vị trí cho nó à?"

Lục Mẹ suy nghĩ không sai, Lục Hi Bảo hai ngày nay cứ nhốt mình trong phòng, cũng không phải là cứ đau lòng mãi, cô ấy cũng đã nộp không ít lí lịch, có nhiều vẫn là gần với nghề, hoặc là làm những nghề nghiệp có liên quan đến y dược hoặc chữa bệnh. “Mẹ, con đã nộp rất nhiều lí lịch rồi, con quay lại sẽ đi phỏng vẫn, chắc rất nhanh là có thể tìm được việc làm thôi."

Mẹ Lục thấy cô ấy cũng thực sự là muốn quay lại làm việc, nhớ đến tên khốn nạn kia cũng là làm bác sĩ, cảnh cáo nòi: "Con tuyệt đối đừng có làm cùng một bệnh viện với tên khốn nạn kia đấy nhé, lương có thể thấp một chút, mẹ và bố con vẫn nuôi được con

Lục Hì Bảo nghe thấy những lời này của mẹ, khoé mắt có chút nóng, chỉ nhẹ nhàng “ừm" một tiếng, cô ấy biết mẹ là vì yêu thương cô ấy, nên mới nghiêm khác với cô ấy trong chuyện này như vậy.

Bố Lục gắp thêm hai miếng thịt cho Lục Hì Bảo, "Nào, ăn nhiều thịt một chút, hay ngày nay chắc con cũng gầy đi rồi, bố tin con, rất nhanh thôi sẽ tìm được công việc tốt"

Qua vài ngày, vì cứ liên tục có bệnh viện và công ty gọi điện thoại cho Lục Hi Bảo đi phỏng vấn, nên Lục Hì Bào đành phải quay lại Bắc thành.

Máy ngày nay, cô ấy đã phỏng vấn rất nhiều nơi nhưng đều không mấy thuận lợi, đều là bảo cô ấy về đợi thông báo, nhưng hy vọng rất mịt mù.

Hôm nay, Mộ Vi Lan biết cô ấy đã trở lại, nên đã cùng tài xế đưa hai thùng cherry qua đó.

Chủ Lưu tài xế ôm hai thùng cherry, cùng Mộ Vi Lan đi đến chỗ ở của Lục Hỉ Bảo. “Chủ Lưu, chủ cử về trước đi, tôi ở nhà Hì Bảo chơi thêm một lúc "Được bà trẻ, lúc nào cô muốn về thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón cô."

Sau khi chủ Lưu đi, Lục Hì Bảo ngưỡng mộ nói: "Bà trẻ, dạo này cậu thật là hạnh phúc, nhiều cherry như vậy, ăn chắc chắn rất sướng đây"

Bình thường, cô ấy cũng không nỡ mua cherry, vì nửa cân cherry phải mấy trăm nghìn, mà nửa cần cherry còn không đủ xỉa răng nữa. Mộ Vì Lan nhìn cô ấy, “Mình và Đường Đậu dạo này ăn nhiều cherry tới mức sắp nôn ra rồi, nhưng anh phó mua nhiều quá, mình lại không nó lặng phí, tiên đã tặng cho rất nhiều người “Chậc chậc, anh Phó đối với câu đúng là chân ái

Mộ Vi Lan quan sát cô ấy, không kìm được hỏi: "Cậu về Bắc thành, đã tìm được việc làm chưa?" "Vẫn chưa nữa, dạo này đi phỏng vấn mấy bệnh viện hình như đều không thiếu người." “Bây giờ bệnh viện tốt, rất nhiều nơi đều có số người chì định, cậu đơn thương độc mã đi như vậy, rất khó để vào, nếu như cậu không để bụng, hôm khác mình sẽ hỏi Hàn Tranh xem anh ấy có bạn bè nào ở bệnh viện không, xem xem có thể đi cửa sau được không nhé?" “Như vậy cũng không tốt cho lắm."

Lục Hì Bào cũng không phải thanh cao, chỉ là cô ấy không thân thiết với Phó Hàn Tranh, và lại, Phó Hàn Tranh còn là bạn thân của người kia nữa. “Nếu như cậu không muốn, mình chắc chắn sẽ tồn trong cậu, nhưng mà có bất cứ khó khăn gì, nhớ phải nói cho mình biết, mình không chắc có thể giúp được, nhưng dù sao cũng có thể nghĩ cách giúp cầu

Mô Vị Lan biết, khi một người không có sự trợ giúp đau khổ như thế nào, năm đó, khi cô đến bước đường cùng, tất cả thế giới dường như không có một ai nguyện ý chia tay hướng về phía cô, đến cả cô đi cầu xin Giàn Triết giúp đỡ, Giản Triết cũng không phản ứng nhà họ Mộ phá sản, nghĩ đến những thứ này, bây giờ chỉ là cảm thấy cảm khái, nhưng lúc đó vì 35 tỉ mang thai hộ, khi đó đối với cô mà nói, quả thực là một cái ám ảnh. "Vi Lan, cậu thật tốt.” Lục Hì Bảo tựa đầu lên vai của cô, than thở nói,

Mộ Vi Lan trầm lặng một lúc, rồi hỏi thăm dò: “Vậy cậu và bác sĩ Giang, là thực sự định... cứ bỏ mặc như vậy sao?" “Anh ấy kết hôn rồi, có vợ rồi, mình còn có thể làm thế nào, bà Giang cũng đã đến tận cửa nhà mình cảnh cáo mình, bảo mình sau này không được vướng víu đến chồng cô ta nữa. Sao cuộc sống của mình lại thất bại như vậy chứ." “Hi Bảo, cho dù cậu quyết định như thế nào, mình cũng sẽ ủng hộ cậu."

Cô không muốn đứng trên đỉnh cao của đạo đức để đi phán xét chuyện này, Hì Bảo là bạn thân của cô hơn nữa chuyện tình cảm, chẳng ai có thể nói rõ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play