Những cái mà Giang Thanh Việt đề nghị này Lục Hi Bảo hoàn toàn không có lí do để từ chối.
Nhưng mà, cô ấy nên lấy thân phận gì để cùng anh ấy quay về chứ? . Ngôn Tình Sắc
Anh ấy đã kết hôn, cái này là sự thật. “Giang Thanh Việt, chúng ta có thể tạm thời đừng gặp nhau nữa không?" Lục Hì bảo nhìn anh ấy bằng ánh mắt khẩn cầu.
Để hai bên chia cách một thời gian, có lẽ là chuyện tốt.
Đợi thời gian này qua đi, có lẽ anh ấy sẽ phát hiện, anh ấy vốn không hề thích cô ấy như thế, đối với cô ấy chỉ là rung động và hứng thủ tạm thời, anh ấy cuối cùng là muốn ở bên cạnh vợ của anh ấy.
Lục Hi Bảo không thể làm ra chuyện tháo rời gia đình của người khác. "Bảo Bảo, anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh và Nguyệt Như Ca
Lời vẫn chưa nói xong, thì chuông điện thoại của Giang Thanh Việt reo lên, màn hình hiển thị, chính là Nguyệt Như Ca
Ánh mắt của Giang Thanh Việt và Lục Hi Bảo cùng lúc nhìn qua đó.
Con mắt của Lục Hi Bảo, hơi hơi run rẩy, giống như có tật giật mình, đột nhiên vùng vẫy kịch liệt, bàn tay nhỏ đẩy cửa xe ra, nhảy xuống từ trên người Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt đang định xuống xe đuổi theo cô ấy, nhưng chuông điện thoại cứ reo không ngừng.
Anh ấy nhìn về phía bóng lưng đang chạy đi xã kia, chau mày lại.
Cho dù bây giờ đuổi theo, e là Hi Bảo cũng sẽ không nghe anh ấy giải thích, cũng sẽ không tin tưởng anh ấy, trừ phi anh ấy lí hôn với Nguyệt Như Ca.
Nghe máy, giọng nói của Giang Thanh Việt lạnh toát như băng: “Tốt nhất là có nên có chuyện gì..." "Vừa nghe điện thoại của tôi, đã không vui như vậy sao? Xem ra anh thực sự cực kỳ chán ghét tôi rồi “Nguyệt Như Ca, nếu như cô li hôn sớm một chút, không giờ nhiều mảnh khoe như thế, thì ấn tượng của tôi đối với cô sẽ rất tốt đấy
Nguyệt Như Ca khinh thường cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Vậy những lời tiếp sau đây của tôi, anh có thể sẽ rất vui.
Giang Thanh Việt quá rõ tính cách của Nguyệt Như Ca, chau mày: “Tốt nhất là cô đừng giờ trò gì với tôi." “Tôi làm gì dám giờ trò với anh chứ, nói về thủ đoạn, anh Giang anh mới là cao thủ, ở ẩn bên cạnh cô gái Lục Hi Bảo kia bao nhiêu năm nay, giống như nhắm con thủ săn bảo vệ cô ta, thậm chí là tháo tung duyên số của cô ta, tất cả những thứ này đâu chẳng phải đều nằm trong lòng bàn tay của anh sao?"
Nguyệt Như Ca lục lọi tâm sự của anh ấy, điều này khiến cho Giang Thanh Việt rất không thoải mái, “Nguyệt Như Ca, tôi cảnh cáo cô, đừng có điều tra chuyện của tôi và Hi Bảo nữa!” “Anh dám làm, thì đừng sợ người khác nói ra, bạn trai trước của cô ta tên là Trị Quân phải không, theo tôi được biết, chuyện anh giúp em gái họ anh là Tô Văn Văn quyến rũ Trì Quân, Lục Hi Bảo có biết không? Trì Quân là tình đầu của cô ta đấy, vậy mà lại anh gây trở ngal, Anh Giang, thủ đoạn của anh, mới là thực sự cao minh. So với thủ đoạn anh nhận được tình yêu, thì chút thủ đoạn này của tôi, có được tính là gì dấu chứ Giang Thanh Việt dựa vào ghế, nhắm mắt lại, lạnh giọng nói: "Cô đã nói đủ chưa?"
Nguyệt Như Ca giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Nói đủ nồi, đúng rồi, tôi gọi điện thoại cho anh, là muốn nói cho anh biết, tôi cũng cảm thấy cuộc hôn nhân bế tắc này của chúng ta đã chẳng còn ý nghĩa gì rồi, nếu anh đã thích Lục Hi Bảo như vậy, chúng ta đăng ký kết hôn lại chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ vậy thì tôi sẽ làm người tốt một lần, làm ông tơ một lần"
Giang Thanh Việt chau mày, có chút không tin, "Cô đồng ý li hôn sao?"
Trước đây, cô ta giằng co lâu như thể cũng không bằng lòng, đến cả sư phụ đi khuyên cô ta, Nguyệt Như Ca cũng không buông tay, nhưng bây giờ, sao cô ta lại đột nhiên buông tay chứ?
Theo sự hiểu biết của Giang Thanh Việt đối với cô ta, thì trong chuyện này, có thể có lừa gạt. “Anh không tin tôi cũng hết cách, nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, nếu như anh bỏ lỡ lần này, thì tôi không biết khi nào tôi sẽ nuốt lời đầu. Tốt nhất là anh hãy nắm chắc một chút, đuổi kịp, trước khi tôi chưa thay đổi chủ ý" Lục Hỉ Bảo không những tình cảm không thuận lợi, gia đình không hoà thuận, mà đến cả công việc mới có thể cũng sẽ sắp mắt.
Mẹ Lục về mặt không hiểu: “Lục Hì Bảo, chuyện này con bắt buộc phải giải thích rõ ràng với mẹ!"
Lục Hì Bảo ở trong căn phòng nhỏ của mình, không muốn nói chuyện, “Mẹ, chẳng có gì đáng để nói cà!" "Cái gì mà không có cái gì đáng nói, con làm hàng cuộc xem mắt thì cũng thôi đi, con nói đối phương là một người tối tệ kỳ quặc, được, mẹ có thể hiểu hai đứa tam quan không hợp, thì cũng thôi, bây giờ sao lại đến cả công việc mới cũng sắp mất là sao chứ?"
Lục Hì bảo kéo căng cổ họng nói: “Mẹ đi mà hỏi thím Quế Hương ấy! Thím ấy ở trước cửa bệnh viện con sỉ nhục con! Nói không chừng còn đi đến chỗ lãnh đạo bệnh viện tố cáo con một trận rồi nữa cơ! Mẹ kết bạn thật là cầu thải "Ôi trời? Cái con bé này!"
Vậy mà lại chỉ trách cả bà ấy nữa chứ!
Bố Lục kéo mẹ Lục, “Được rồi, em đi làm rõ cặn kẽ sự việc trước đi, nói không chứng thực sự là bà thím Triệu Quốc Hương kia còn quấy thì sao?" “Tức chết em rồi cái con bé này suốt ngày suốt ngày không để em bớt loi Thẳng thắn cút về trong thành phố làm việc đổi Thật là chưởng mắt
Trong phòng, truyền đến giọng nói bực tức của Lục Hi Bảo: “Mấy hôm nữa con sẽ cút! Không để mẹ nhìn thấy nữa!" “Anh nhìn đi anh nhìn đi! Lông cánh mọc đủ rồi hà!" "Được rồi được rồi, con bé cũng không phải vừa chia tay không được vui vẻ sao? Và lại, chuyện này anh vốn đi cũng không đồng tình với cách làm của em, con bé vừa mới chia tay, trong lòng vẫn chưa được thoải mái, mà em đã tìm đối tượng mới cho con bé rồi." “Ó, ý của anh là, em giúp nó sắp xếp xem mắt, là em sai đúng không?"
Bố Lục lắc lắc tay, không muốn tiếp tục cãi vã với mẹ Lục nữa.
Nói đạo lý với phụ nữ, là chuyện ngu xuẩn nhất trên thế giới này.
Lục Hi Bảo cảm thấy cuộc sống của mình thật là xui xẻo,
Trước khi gặp Giang Thanh Việt, cuộc sống của cô ấy thuận buồm xuôi gió, không nói là có nhiều chơi lại, dù sao cũng chưa từng xui xẻo như vậy.
Xem ra, ông trời thực sự đang chứng phát cô ấy làm người thứ ba rồi.
Cái đáng giận hơn... là đến bây giờ, cô ấy vẫn đang nhớ Giang Thanh Việt.
Mở điện thoại ra, mấy hôm nay, không có bất kỳ tin nhắn gì của anh ấy.
Qua vài giây, mới bất giác phản ứng được lại, cô ấy đã xoá sạch wechat, và số điện thoại của anh ấy rồi, sao còn có thể có tin nhắn của anh ấy được chứ
Xem trong vòng bạn bè, Mộ Vi Lan khoe cuộc sống hạnh phúc, trong lòng Lục Hi Bảo cũng thấy ghen tỵ.
Mộ Vị Lan khoe những quả cherry màu sắc xinh đẹp lại còn to mọng, nhìn tới nỗi Lục Hì Bảo cũng thấy thèm.
Tiền tây viết một bình luận xuống bên dưới: Muốn ăn quá
Một lúc sau, Mộ Vi Lan liền gửi tin nhắn đến, hỏi: "Cậu đang ở đâu thế, có ở Bắc thành không? Đến nhà mình lấy cherry đi."
Sau đó, Mộ Vi Lan gửi một bức ảnh qua rất nhiều thủng cherry... "Sao lại nhiều cherry như vậy chứ
Trong thời gian ngắn, nếu như ăn không hết, thi những quả cherry này chắc chắn sẽ bị nát. “Chẳng phải mình đang thai sao, có thể dực kỳ thích ăn mấy đồ chua chua ngọt ngọt, vì vậy khi minh nói mơ lúc nửa đêm, đã kêu lên máy câu cherry, kết quả Hàn Tranh cho người chuyển một máy bay đựng cherry đến, bây giờ hoa quả của cả nhà, chỉ còn lại cherry thôi nhiều đến mức ăn không hết. Mình có gọi mấy người bạn quen biết đến nhà lấy cherry, nhưng sau khi tặng cho rất nhiều người, phát hiện vẫn còn một đống to trong nhà."
Lục Hi Bảo ghen tỵ, "Đây là tình yêu thần tiên gì vậy chứ... ngưỡng mộ."
Mộ Vị Lan tức cười: "Cậu ngưỡng mộ cái gì chứ, mình thấy bác sĩ Giang đối với cậu tốt hơn."
Gửi xong câu này, Mộ Vi Lan đột nhiên ý thực được mình đã nói sai, cô mới phản ứng lại, Hì Bảo có thể đã chia tay với bác sĩ Giang rồi.
Cô vội vàng thu hồi, Lục Hì Bảo vẫn nhìn thấy, nói: “Cậu không cần thu hồi đâu, mình không sao." “Vậy lúc nào thì cậu đến nhà mình lấy cherry the Nếu như cậu không tiện, thì mình cho người đưa đến chó câu ở nhé Lục Hì Bảo nghĩ, công việc bên này chắc là hết rồi, Triệu Quê Hương làm ấm ĩ như vậy, nói không chứng thị trấn Thanh Hà đều truyền tai nhau hết rồi, chắc không lâu nữa cô ấy sẽ phải quay lại thành phố làm việc. "Mấy hôm nữa, mình quay lại sẽ đi tìm cậu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT