Ở thị trấn Thanh Hà nghỉ ngơi một thời gian dài, bổ Lục và mẹ Lục thấy Lục Hi Bảo vẫn không hề nhắc đến chuyện muốn quay lại Bắc thành làm việc.

Vào lúc ăn sáng, mẹ Lục không để tâm nói: "Con yêu à, khi nào thì con quay lại thành phố đi làm thế? Mẹ và bố con làm ít sủi cảo đông lạnh, con đem về đó, như vậy cũng không phải gọi đồ ăn thường xuyên nữa."

Lục Hì Bảo đơ ra, cắn một miếng quẩy vừa mới chiến còn rất nóng, hơi hơi rù mắt, nói: “Bố, mẹ, có thể con không quay lại Bắc thành làm việc nữa rồi." “Tại sao chứ?"

Bố Lục và mẹ Lục tò mò nhìn cô ấy.

Lục Hỉ Bảo cắn môi, nói: "Con đã xin từ chức thực tập ở bệnh viện rồi, vì vậy tạm thời không quay lại làm việc nữa.

Bỗ Lục và mẹ Lục đều sững sở.

Mẹ Lục chau mày nói: "Tại sao lại từ chức chứ công việc ở bệnh viện tốt như thế chẳng phải con vẫnluôn muốn làm việc trong thành phố sao?" "Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa được không. Nói chung con sẽ nhanh chóng tìm được công việc mới, bố mẹ không cần lo lắng con sẽ ở nhà ăn bám đâu. "Cái con bé này, mẹ là sợ con ở nhà ăn bám a? Mẹ là thấy công việc ở bệnh viện lớn kia rất tốt, sau này chuyển chính thức thì lương cũng ổn, nói từ chức liền từ chức, cũng không thèm thương lượng với người nhà, Lục Hì Bảo, lần này con có chút tuỳ hứng rồi đấy.

Lục Hi Bảo tâm trạng rất kém, sau khi ăn mấy miếng cơm, liền đặt đũa xuống, "Con ăn xong rồi, bố mẹ từ từ ăn." "Cái con bé này... “Được rồi, em đừng nói nhiều nữa, con nó cũng đang tổn thương mà "

Mẹ Lục hất tay của bố Lục ra, "Được rồi, anh đừng ba phải nữa."

Mấy hôm Lục Hi Bảo bắt đầu về nhà, thì ở nhà là bảo bối, nhưng thời gian ở nhà quá lâu, lại trở thành rác rưởi.

Mẹ cô ấy không quen nhìn cô ấy dậy muộn, không quan nhìn cô ấy ôm điện thoại và máy tính lên mạng cảngày, cũng không quen nhìn cô ấy vừa ăn khoai tây vừa xem hài kịch còn cười haha nữa.

Mẹ Lục vừa quét dọn phòng cho cô ấy, vừa nói bóng nói gió: "Con gái à, mẹ nhờ người tìm được công việc ở trung tâm y tế cư dân trên thị trấn cho con rồi, sáng ngày mai con đi phỏng vấn đi, học lực của con chắc là đủ, đến lúc đó phải biết mồm mép ti nhé, biết chưa?"

Lục Hì Bảo đang xem phim, nghe thấy lời nói của mẹ Lục, cũng không từ chối gì, “Được thôi, sáng mai mẹ nhớ gọi con dậy nhé."

Mẹ Lục đơ ra, thực sự không ngờ rằng con bé này lại đồng ý dễ dàng như vậy, bà ấy còn tưởng rằng trong lòng cô ít nhiều cũng vẫn muốn quay lại Bắc thành tìm việc cơ.

Thật là kỳ lạ. “Vậy sáng mai mẹ sẽ gọi con dậy sớm, tí nữa con cũng ngủ sớm đi, đừng xem đến một hai giờ vẫn chưa ngủ nữa, nghe rõ chưa?" "Con biết rồi, chút nữa con ngủ." 

Mẹ Lục ra khỏi phòng ngủ của cô ấy, giúp cô ấy đóng cửa lại.

Thất là kỳ lạ, ở Bắc thành đã chịu đà kích gì vậychứ. ***

Phỏng vấn rất thuận lợi, Lục Hi Bảo không có bất kỳ ngoài ý muốn nào liền được tuyển dụng.

Lục Hì Bảo có thể làm việc ở quê nhà, bố Lục và mẹ Lục rất vui, dẫu sao con gái cũng ở trong tầm mắt.

Giới thiệu xong công việc, mẹ Lục lại bắt đầu thu xếp chuyện tìm đối tượng cho Lục Hi Bảo.

Sau khi Lục Hi Bảo tan làm, mẹ Lục liền thần thần bí bí cầm một bức ảnh đến “Cháu trai của thím Quế Hương con, lúc nhỏ từng chơi cùng con, con còn nhớ không?"

Lục Hi Bảo lắc đầu, “Chuyện lâu như vậy rồi, ai mà nhớ chứ." "Cháu trai của thím Quế Hương, tuần này nghỉ công việc trong thành về nhà nghỉ ngơi, con xem ảnh đi, có phải trông rất tuấn tủ lịch sự không?"

Lục Hi Bào chau mày: “Mẹ, mẹ nói cả nửa ngày, là muốn để con đi xem mắt sao?" “Xem mắt cái gì chứ, đừng nói khó nghe như thế, chỉ là hai đứa gặp nhau, ôn lại kỷ niệm cũ, cứ làm bạn bé bình thường trước cũng được, nếu hợp thì tiếp tục

Lục Hì Bảo than thờ, nhìn lên trời: “Mẹ, con cũngchẳng thân với anh ta, thì ôn lại kỷ niệm gì chứ." “Sao lại không thân chứ, con suy nghĩ kỹ lại cho mẹ, mẹ đã đồng ý với người ta rồi đấy, cuối tuần đi gặp mặt, con cứ coi là bạn bè bình thường đi

Mẹ Lục để lại bức ảnh đó, Lục Hi Bảo ung dung nhìn.

Hình như cũng không tồi, chỉ là so với Giang

Thanh Việt, thì còn kém xa.

Trời, đang yên đang lành, sao lại nghĩ đến tên khốn nạn đó chứ.

Cuối tuần, sau khi Lục Hỉ Bảo dậy, mẹ Lục liền tràn đầy hào hứng tìm quần áo cho cô ấy.

Tìm cả một buổi, mới tìm được một cái váy “Lục Hỉ Bảo, bình thường con cũng không ít mua quần áo trên mạng, mà sao toàn là quần áo chẳng ra thể thống gì thế, đến cả một cái váy cũng không có." "Mẹ, con làm việc ở bệnh viện, bình thường mặc váy làm gì chứ."

Mẹ Lục vui vẻ từ trong tủ quần áo của mình, lấy ra một cái áo dài nằm dưới đáy tủ, "Mau, mặc thử vào đi, cái áo dài này, là được thiết kế lúc mẹ và bố con chuẩn bị kết hôn đấy, mẹ mới mặc qua một hai lần, căn bảnkhông nỡ mặc, con mặc chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lục Hì Bảo lau mồ hôi: "Mẹ, đây là quần áo lưu hành bao nhiêu năm về trước rồi chứ, trông quê quá di!" "Quê chỗ nào, máy bộ quần áo rộng thùng thình kia của con thì không quê à? Mặc áo dài trông rất nữ tỉnh, con cứ mặc máy đồ giống như học sinh vậy, xem mắt vẫn là phải mặc nghiêm chỉnh một chút thì tốt hon."

Cuối cùng, Lục Hi Bảo bị mẹ Lục cưỡng ép mặc vào bộ áo dài đến đầu gối nằm dưới đáy tủ kia.

Cũng may là bộ áo dài này tương đối thanh lịch, màu xanh nước biển kết hợp với màu kem, màu sắc dịu dàng, bên trên còn thêu những đường trang trí nhìn trông rất chuyên nghiệp, nói chung cũng rất đẹp, chỉ là, cô ấy chưa từng mặc áo dài, mặc bộ áo dài bó sát như vậy lên người, đi đường cũng không thuận tiện cho lắm. 

Khi Luc Hi Bảo đi đến trạm xe bus để đợi xe bus thì một chiếc xe BMW màu đen dừng trong tầm mắt của cô ấy.

Cô ấy nheo mắt nhìn vào biển số xe, đang cảm giác có chút quen thuộc, trong xe, đã bước xuống một người đàn ông dáng người cao to.Giang Thanh Việt đi thẳng về phía cô ấy, thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở trạm xe bus.

Thứ nhất, chiếc xe BMW tuy rằng đối với Giang Thanh Việt mà nói, chỉ là một chiếc xe bình thường thậm chí còn như chiếc xe giá rẻ thay cho đi bộ, nhưng chiếc xe BMW đối với người ở thị trấn bọn họ mà nói, rất hiếm thấy, đặc biệt là xe BMW bản cao, thứ hai, Giang Thanh Việt quá chói mắt, rất nhiều cô gái đang đợi xe lấy điện thoại ra chụp ảnh. "Woa, đẹp trai quá “Lại còn cao nữa chứ! Quả thực là tổng tài bá dao!"

Lục Hì Bào chau mày lại, nắm bàn tay nhỏ vào, đang muốn đứng dậy rời đi, thì Giang Thanh Việt sải đội chân dài bước đến, giơ tay nắm lấy cổ tay của cô áy. “Chạy cái gì chứ?"

Cô gái này không muốn gặp anh ấy như vậy sao?

Lục Hi Bảo cắn vào đôi môi hồng, lườm anh ấy nói: “Anh bỏ tôi ra! Ảnh hưởng không tốt

Giang Thanh Việt lười phải tranh luận với cô ấy những thứ này, anh ấy bây giờ không kiên nhẫn cũng không có hứng nghe cô ấy nói mấy lời này, trực tiếp công lưng lại, bàn tay to ôm lấy chân và eo của cô ấy,bề lên trên xe "Ôi trời, đẹp trai quá đi mất "Bể kiểu công chúa kìa! Ngọt ngào quá đi!

Lục Hi Bảo bị cưỡng ép bể lên xe, vùng vẫy nói, "Giang Thanh Việt anh muốn làm gì!”

Giang Thanh Việt cúi người thắt dây an toàn cho cô ấy, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên môi cô ấy, sau đó thẳng thắn khởi động chiếc xe, lái rời đi.

Lục Hì Bảo dùng lực lau lên môi, trong lòng mắng anh ấy, lưu manh! Lừa đảo! Khốn nạn. “Anh thả tôi xuống đi! Dừng xe!"

Giang Thanh Việt lúc này mới chú ý đến trang điểm của cô ấy, hoàn toàn không giống với bình thường!

Bình thường cô gái này ăn mặc rất thoải mái, thi đừng nói là mặc bộ quần áo nữ tính như vậy, nhưng bây giờ cô ấy mặc bộ áo dài hợp với người như vậy, làm nổi bật lên thân hình mảnh khảnh của cô ấy, dễ dàng khiêu khích trái tim của anh ấy.

Chiếc xe, chậm rãi dừng lại.

Anh ấy bây giờ, càng muốn làm chút chuyện khác hơn, ví dụ như, hôn cô ấy.

Lục Hì Bảo thấy chiếc xe dừng lại, còi dây an toànra muốn xuống xe, Giang Thanh Việt lại nhanh hơn cô ấy một bước, bàn tay to kéo cô ấy vào trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play