Sau một giấc ngủ dài, mí mắt Mộ Vi Lan nặng trĩu, khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Cô trở mình, sở đến chỗ Phó Hàn Tranh ngủ, vẫn còn hơi ấm cơ thể, khỏe môi cô khẽ cong lên.

Mấy hôm nay giống như một giấc mơ, cô lại có thể bay từ Bắc Thành đến Dublin.

Nếu theo tính cách nhút nhát trước đây của cô, cô chắc chắn sẽ không làm những chuyện điên rồ như vậy.

Phó Hàn Tranh bước ra từ phòng tắm, mái tóc ngắn ẩm ướt, không nghiêm nghị như mọi khi, mà còn có cảm giác giống như một con chó sói nhỏ.

Mộ Vi Lan lại gần, ôm cổ anh và hôn lên má anh. “Nụ hôn chào buổi sáng?"

Cô hơi đỏ mặt: “Coi như vậy đi!" “Quá tẻ nhạt rồi." Nói xong, anh định hung hăng chiếm đoạt đôi môi của cô, Mô Vì Lan né tránh "Ưm. em còn chưa đánh rằng!" “Bà Phó, anh không chê em."

Một nụ hôn dài và nóng bỏng.

Mộ Vị Lan thở hổn hển, hai tại nóng bừng, cô xuống giường và nói: “Em đi đánh răng rửa mặt"

Phó Hàn Tranh cong môi, anh biết cô xấu hổ, anh cầm lấy khăn bông và lau mái tóc ngắn của mình.

Sau khi Mộ Vi Lan vệ sinh cá nhân xong, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đã thay quần áo.

Cô lầm bẩm: “Đi làm sớm như vậy sao?" vẫn còn chưa ăn sáng cùng nhau...

Nghe giọng nói có phần thất vọng của cô, Phó Hàn Tranh min cười nói: “Ai nói anh phải đi làm.

Vậy anh ăn mặc lịch sự như vậy...đi làm cái gì? “Hôm nay anh không gặp đối tác, mau thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài. Cả ngày hôm nay đều là của em."

Hai mắt Mộ Vị Lan sáng ngời: "Thật sao?" "Um." "Vậy em vào phòng tắm thay đổ ngay day!" May là khi cô từ Bắc Thành tới đây, mấy bộ quần áo cô mang theo để mặc thay đổi đều có thể mặc ra ngoài đường.

Khi cô cắm quần áo và chuẩn bị đi vào phòng tắm, ánh mắt Phó Hàn Tranh lóe lên, một tia sáng trắng nhanh chóng lóe lên trước mắt anh.

Anh nắm lấy tay cô: “Anh cũng không nhìn thấy, em thay ở đây đi."

Hơn nữa, khắp người cô có chỗ nào anh chưa từng nhìn thấy, chưa từng chạm vào?

Mộ Vi Lan sững cũng phải, bây giờ hai mắt anh đều không nhìn thấy, cô không cần thiết phải chạy vào phòng tắm để thay quần áo.

Nhưng mà, ánh mắt sâu thẳm của anh khiến người ta nhìn vào...vẫn thực sự ngại ngùng.

Mộ Vi Lan đỏ mặt, khế “ừm" một tiếng rồi nhanh chóng thay quần áo.

Trong vài phút ngắn ngủi, Phó Hàn Tranh nhằm mở mắt liên tục, trước mắt anh dường như có một chút ánh sáng trắng xuất hiện, và còn có một bóng người mảnh mai trắng trẻo mở ảo.

Thời gian gần đây, mặc dù anh làm việc bận rộn nhưng vẫn không ngừng làm điều trị mắt, và cũng uống thuốc liên tục.

Anh đã không nhìn thấy gì một thời gian rồi. Nhưng đây là đầu tiên có ánh sáng trắng xuất hiện như vậy.

Mộ Vì Lan thay quần áo rất nhanh: "Chúng ta đi thôi

Phó Hàn Tranh định thần lại: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước." "Ừm, em nghe nói đồ ăn sáng ở Ai-len rất ngon, lát nữa chúng ta đi ăn thử xem."

Mộ Vị Lan khoác tay Phó Hàn Tranh đi ra khỏi phòng.

Khi đến nhà hàng, hai người ngồi đối diện với nhau.

Phó Hàn Tranh hỏi: “Trên đĩa có gì thế?" “Xúc xích, thịt xông khỏi, pudding đen, pudding trắng, khoai tây, trứng, bánh mì nho khô anh muốn ăn gi?" “Bánh mì đi."

Mộ Vị Lan lấy một miếng bánh mì cho khô và đưa đến miệng Phó Hàn Tranh

Phó Hàn Tranh rất tự nhiên hà miệng ăn. “Mùi vị thế nào?" "Không tế



Mộ Vi Lan nhìn miếng bánh mì nho khô, cô thủ thi: "Vậy em cũng ăn thử

Cô không giống Phó Hàn Tranh, không có bệnh sạch sẽ, đặc biệt là khi hai người đã hôn nhau nhiều lần như vậy, cô không ngại việc phải ăn chung một miếng bánh mì này.

Cô trực tiếp cắn miếng bánh mì mà Phó Hàn Tranh vừa ăn.

Cô cắt một miếng xúc xích, mùi vị ngon ngoài sức tưởng tượng: "Ừm! Xúc xích Ai-len này nướng rất ngon!

Cô lại cắt một miếng khác đút vào miệng cho Phó Hàn Tranh.

Trong suốt quá trình ăn sáng, vợ anh đút cho anh ăn cái gì, Boss Phó đều ăn cái đó, rất chiều theo ý cô.

Sau khi ăn sáng xong, hai người họ đi dạo xung quanh.

Vi mắt của Phó Hàn Tranh không nhìn thấy nên Mộ Vĩ Lan đề nghị mua một chiếc máy ảnh, dọc đường - Mộ Vi Lan loay hoay với chiếc máy ảnh cô vừa mua không có thời gian nói chuyện với Phó Hàn Tranh "Bà Phó, cả ngày hôm nay anh đều dành cho em, nhưng bây giờ em lại gạt anh sang một bên, không hay

Anh không quan trọng bằng máy ảnh của cô hay sao?

Mộ Vi Lan tiếp tục loay hoay với chiếc máy ảnh, cô lẩm bẩm: "Chiếc máy ảnh này hơi phức tạp, em chưa quen dùng nó. Chẳng phải vì anh không nhìn thấy nên em mới muốn chụp lại những nơi mà chúng ta đã đi qua, như vậy sau này thị lực của anh hồi phục có thể xem ảnh rồi."

Phó Hàn Tranh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô và nói: “Đợi sau này anh hồi phục, anh có thể cùng em trở lại đây. 

Mộ Vi Lan vẫn đang xoay sở với chiếc máy ảnh, cô trả lời anh một cách lở đễnh.

Phó Hàn Tranh khẽ thở dài, anh dường như bị bà Phó lãng quên rồi.

Một ngày đi dạo quanh các khu du lịch, Phó Hàn Tranh không cảm thấy hứng thú lắm, dù sao thì thủ vai của anh trước giờ không phải những thứ này.

Nhưng Mộ Vĩ Lan lại rất vui vẻ, có nghịch chiếc máy ảnh mới mua, anh nghe thấy tiếng cô bám chụp ảnh liên tục.

Đến buổi trưa, hai người dùng bữa tại một nhà hàng nhỏ, hương vị rất chuẩn, nhưng ăn không quen

Buổi chiều mua sắm xong, hai chân Mộ Vi Lan đầu nhức, cô và Phó Hàn Tranh ngồi nghi trên ghế trong khu mua sắm.

Mộ Vi Lan xem lại những cảnh đẹp được chụp trong máy ảnh của mình, cô rất tự hào: “Haiz...chỉ có cảnh đẹp và đồ ăn ngon mới không thể bỏ lỡ." "Anh sa Anh có thể bị bỏ rơi?"

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Mộ Vi Lan nhanh chóng nịnh anh: “Tất nhiên không thể bỏ rơi anh được, em cũng đã chụp cho anh rất nhiều ảnh đẹp, chỉ là anh không thể nhìn thấy. Vừa nãy em chụp cho anh một tấm ảnh sau lưng với hoàng hôn, đẹp vô cùng "Hôm nay anh dành cả một ngày làm những chuyện nhàm chán với em, em định trả ơn anh thế nào “Thế này còn nhàm chán? Anh Phó, ngoài kiểm tiền ra anh còn có sở thích nào nữa? không tính dọc báo cáo tài chính và nghiên cứu

Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng đáp lại: “Em đấy"

Mộ Vi Lan đưa hai tay ôm mặt, nở một nụ cười ngọt ngào.

Phó Hàn Tranh ghé đầu sát bên tại cô và trêu chọc: “So với việc ra ngoài đi chơi cùng em, anh thích ở trên giường chơi cùng em hơn."

Khuôn mặt Mộ Vị Lan đỏ bừng.

Mộ Vi Lan siết chặt nắm đấm và đánh anh vài phát: “Đáng ghét..."

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô: “Được rồi, đói bụng rồi, đi ăn tối thôi, ăn xong anh đưa em đến một ndi." “Đi đâu thế?" “Đến nơi em sẽ biết

Bữa tối ăn rất nhanh chóng, khi Phó Hàn Tranh kéo Mộ Vi Lan lên xe, cô rất tò mò và hỏi anh suốt dọc đường. “Rốt cuộc là đi đâu vậy? Lại có tỏ ra bí mật không nói cho em biết

Phó Hàn Tranh nói với người lái xe bằng tiếng Anh: “Đại sứ quán Trung Quốc tại Ai-len

Mô Vị Lan sửng sở: "Chúng ta đến đại sứ quán làm gì?"

Phó Hàn Tranh cong môi nói: “Bí mật" Anh thò tay vào trong túi và sở chiếc hộp nhung nhỏ...

Có một số việc, đã đến lúc phải làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play