“Bà Phó, hôm nay em đến công ty kiểm tra sao?"

Phó Hàn Tranh vòng tay qua eo cô và nhìn cô một cách thích thú.

Người đàn ông này rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng Mộ Vi Lan lại cảm thấy hoang mang trước ánh mắt đen sâu thẳm của anh. “Anh nghĩ nhiều rồi, em thực sự chỉ là đi ăn với bạn cấp ba, tiên đường đi ngang qua đây nên muốn đến thăm anh. Nhưng có vẻ như em quấy rầy chuyện tốt của anh rồi."

Nửa câu nói sau của cô, giọng điệu hơi dữ dằn.

Phó Hàn Tranh mìm cười vui vẻ: “Nếu em không thích, lát nữa anh sẽ kêu Từ Khôn sa thải cô ấy"

Mộ Vị Lan khít mũi, cau mày nói: “Anh nói em giống như một con hồ cái vậy, em không ghen tuông đến mức ấy. Phó Hàn Tranh ghé sát mặt cô, trầm giọng nói: “Bà Phó, dạ dày anh đau quá "Không phải chứ, mới ăn có một miếng ớt mà đã đau rồi à, dạ dày của anh quá tệ rồi. "Vậy em định bồi thường cho anh như thế nào?" Hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt cô.

Mộ Vi Lan hơi nóng mặt, cô đẩy anh ra: “Anh đừng làm bừa, đây là văn phòng, hơn nữa em đang mang thai đấy"

Cô vừa nói chuyện vừa đưa tay xoa bụng anh: “Tại sao dạ dày của anh kém thế, sau này đừng uống quá nhiều rượu, uống rượu rất hại dạ dày" "Sau này dạ dày của anh phải nhờ cậy bà Phó đây chăm sóc rồi." “Ăn cháo rất tốt cho dạ dày, sau này sáng nào em cũng nấu cháo cho anh, đảm bảo sẽ nuôi anh béo trắng" Mộ Vi Lan đưa tay sờ mặt anh và trêu chọc anh.

Phó Hàn Tranh tỏ vẻ cảm ơn nhưng không dám nhận, anh có thể chấp nhận trắng vì bản thân anh trắng sẵn rồi, nhưng béo thì thôi đi. “Nếu anh thực sự trở nên rất béo, em có chịu được không?" Mộ Vĩ Liên tưởng tượng hình ảnh Phó Hàn Tranh mập mạp, cô lập tức lác đầu: "Bỏ đi, trông không bắt mát lắm"

Hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc ăn uống... "Nhưng mà, giống như chó mèo với lợn, béo mũm mim mới đáng yêu, nhưng tại sao chỉ có con người béo sẽ không đẹp nữa?"

Phó Hàn Tranh ôm cô lên: “Anh đi hỏi Chúa sáng thể giúp em nhé?" “Anh không ăn nữa à?"

Phó Hàn Tranh đáp lại và nói: “Nếu em muốn ở lại đây thì cứ ngồi đậy nghỉ ngơi, nếu không muốn nhìn anh làm việc, anh kêu Từ Khôn đưa em về nhà." “Em ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, em về nhà." “Được rồi, vậy anh kêu Từ Khôn đưa em về

Khi Phó Hàn Tranh cầm điện thoại và chuẩn bị gọi điện, Mộ Vị Lan ngăn anh lại. “Đây là trung tâm thành phố, ngồi tàu điện ngầm hay bắt taxi đều rất thuận tiện. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, không chừng trợ lý Từ đang nghi ngời, không cần tìm anh ấy đưa em về đâu. Em cũng không phải từ nhân của anh, anh không cần cử người theo dối em 24/24"

Phú Hàn Tranh sừng sở, anh kéo cô vào lòng ôm lấy cô và hỏi: "Em về nhà một mình, có chắc ổn không?"

Mộ Vi Lan nằm lấy bàn tay đang đặt trước eo cô, cô ngắng đầu nhìn anh: “Trước khi em gặp anh, em đều về nhà một mình. Phó Hàn Tranh, có phải anh muốn chiều chuộng em đến mức để tự đi đường cũng không biết nữa?" “Anh cũng muốn như vậy, nhưng em lại không đồng ý.

Mộ Vi Lan kiễng chân lên, hôn cắm anh và ninh nọt nói: “Em có thể về được chưa?" "Chú ý an toàn. “Em biết rồi."

Sau khi Mộ Vi Lan rời đi, buổi chiều, nữ trợ lý gỗ cửa vào phòng báo cáo công việc.

Phó Hàn Tranh liền nói: "Cô đến phòng tài vụ thanh toán tiền lương tháng này đi."

Nữ trợ lý sửng sở, không hiểu ý của anh: Tổng giám đốc Phó, ý anh là sao?" "Bù thêm cho cô tiên lượng sáu tháng, trợ lý Từ sẽ đưa cô đến phòng tài vụ làm thủ tục "Tổng giảm Phó, tôi đã làm sai việc gì sao?" NỮ trợ lý mặt đầy vô tội, oan ức muốn khóc. phó Hàn Tranh thản nhiên nói: "Cô không sai, chỉ là bà Phó không thích bên cạnh tôi có trợ lý nữ

Nữ trợ lý cắn môi, trong lòng có chút tức giận nhưng không dám làm gì: “Tổng giám đốc Phó, tại sao bà Phó có thể nhúng tay vào công việc của anh được chứ? Nếu tôi làm gì sai, anh có thể sa thải tôi, nhưng mỗi ngày tôi đều làm việc rất chăm chỉ, dựa vào đâu mà..."

Phó Hàn Tranh gõ nhẹ tay lên mặt bàn, ánh mắt thờ ở lãnh đạm.

Nữ trợ lý thấy Phó Hàn Tranh không hề lay động, cô ta lại khóc, nhưng Phó Hàn Tranh càng lạnh lùng hơn, thậm chí còn có chút bực bội.

Phó Hàn Tranh gọi điện cho Từ Khôn: “Đến văn phòng của tôi."

Khi Từ Khôn đến và đưa nữ trợ lý đi, trên đường đến phòng tài vụ, nữ trợ lý khóc đẫm nước mắt như thể đã phải chịu một nỗi oan ức lớn. "Trợ lý Từ, tại sao tổng giám đốc Phó kết hôn với bà Phó? Hôm nay tôi nhìn thấy cô ấy rồi, trên mặt có một vết sẹo, đâu có xinh đẹp gì đâu, tỉnh tỉnh lại còn ngang ngược như thế, đến công việc của tổng giám đốc Phó cũng những tay vào, rốt cuộc tổng giám đốc Phó thích cô ấy ở điểm nào chứ

Từ khôn sửng sở, cố tình nói đùa: “Boss chính là yêu thích sự khác biệt của cô ấy!" "Khác ở chỗ nào? Chỉ là xấu hơn một chút, ngang ngược hơn một chút, cô ấy không xứng đối với tổng giám đốc Phó!”

Cô ta càng nói càng quá đáng, Từ Khôn cũng không thể nghe được nữa: "Được rồi, cô tưởng Boss không biết chút tâm tư trong lòng cô sao? Cho dù hôm nay vợ Boss không đến công ty, sau này Boss cũng sẽ tìm cơ hội sa thải cô. Cô nhìn cô xem, nếu chăm chỉ làm việc không có những tư tưởng linh tinh thì làm gì có chuyện bị sa thải, cô suốt ngày tìm lý do để đến văn phòng của Boss, có ra thể thống gì không?"

Nữ trợ lý bị vạch trần ý nghĩ của mình, có chút ngượng ngùng: “Tôi..." “Còn nữa, cô khóc trước mặt Boss là đã phạm phải điều tối kỵ. Boss không thích phụ nữ khóc, cô cảng khóc Boss càng lạnh lùng"

Nữ trợ lý siết chặt nắm tay “Tại sao tổng giảm đốc Phó lại như vậy cơ chứ không nó tình chút nào. “Cô cũng không phải vở Boss, tai sao Boss phải về tình với cô. Hơn nữa, Boss cũng không có tình cảm với cô, sao phải giữ thể diện cho cô

Nữ trợ lý hoàn toàn mất hứng thú với Phó Hàn Tranh, cô ta tò mò hỏi: "Vậy nếu bà Phó khác, tổng giám đốc Phó có ghét không?" "Cô nói xem." “Tôi nghĩ cũng sẽ ghét, tôi cảm thấy tổng giám đốc Phó là người không có cảm xúc.

Vào trong thang máy, Từ Khôn ấn thang máy đi xuống lầu: "Nếu bà Phó khóc, cho dù phải lên trời hải sao Boss cũng sai người lên trời hải sao xuống cho bà Phó. Không có cảm xúc chỉ đối với người, không đối với việc

Nữ trợ lý: "..."

Buổi tối, Mộ Vi Lan đón Tiểu Đường Đậu về nhà.

Tiểu Đường Đậu hỏi: “Mộ Mộ, cô Hòa Tuệ kêu mẹ đi họp lớp, mẹ có đi không?" “Chắc là sẽ đi, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp lại bạn học "

Tiểu Đường Đậu suy nghĩ và nói: “Bố của Cổ Đình Xuyên rất đẹp trai "Con gặp bố của Cổ Đình Xuyên rồi a

Tiểu Đường Đậu gật đầu: “Vâng, có một lần là chủ Cổ đến đón Cổ Đình Xuyên, chủ Có cao bằng bối Nhưng bố đẹp trai nhất Đẹp trai nhất vũ trụ

Cô bé giơ tay miêu tả, Mộ Vi Lan mim cưới xoa đầu cô bé và nói theo: "Đúng thế, bố của Đường Đậu đẹp trai nhất."

Hai người vừa đi vào trong nhà, chiếc Maybach đen cũng lái vào trong sân, Phó Hàn Tranh về rồi. Mộ Vi Lan đưa cặp sách cho Tiểu Đường Đậu “Con vào trong trước đi, mẹ đi đỡ bố con" "Vâng!"

Mộ Vị Lan bước đến bên cạnh chiếc xe Maybach cô khoác tay Phó Hàn Tranh và nói: "Em vừa đón Đường Đậu tan học, và lại gặp bạn học cấp ba của em ở cổng trường, cô ấy kêu em tối thứ bảy đi họp lớp, em đang nghĩ có nên đi hay không"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play