Khi Mộ Vi Lan ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, hai chân cô mềm nhũn và loạng choạng, Tổng Yến Trâm phải đỡ lấy cô. “Tiểu Tiểu, em đừng quá lo lắng, bác sĩ cũng nói rồi, có thể chỉ là tạm thời thôi."
Mộ Vi Lan hít thở sâu và nói: "Em không sợ Hàn Tranh không thể nhìn thấy, em chỉ sợ anh ấy không chịu đựng nổi Tong Yen Tram ếu ý của cô, một người kiêu ngạo như Phó
Hàn Tranh sao có thể chấp nhận được việc mình là kẻ mù. “Đừng nghĩ Phó Hàn Tranh yếu đuối như thế, người có thể đứng vững trên thương trường sẽ không dễ gục ngã như vậy đầu.
Mộ Vi Lan gật đầu: "Xem ra không thể giấu được nữa, nhưng mà lát nữa bác sĩ đến kiểm tra cho anh ấy, chúng ta nói anh ấy chỉ tạm thời không nhìn thấy có được không? Em không muốn khiến anh ấy có quá nhiều gánh nặng trong lòng" “Được."
Mộ Vi Lan từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang dựa trên giường, bởi vì anh năm nhiều ngày nên sắc mặt không được tốt lắm, hơn nữa anh cũng không ăn gì nên trông có vẻ yếu ớt. Trên cắm xuất hiện nhiều sợi râu ngắn, nhưng dù như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Mộ Vi Lan điều chỉnh lại tâm trạng, cô bước tới, nhẹ nhàng nói: “Một lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.
Phó Hàn Tranh khẽ đáp lại.
Mộ Vi Lan tưởng rằng anh sẽ hỏi cô tại sao không bật đèn, hoặc là tại sao tầm nhìn của anh lại toàn là một màu đen, nhưng anh không hề hỏi. “Hàn Tranh, gần đây có lẽ anh phải chịu đựng một chút, bác sĩ nói mắt của anh có thể là bị thương do khỏi bụi nên tạm thời không nhìn thấy gì. Nhưng bác sĩ nói, không phải sẽ không nhìn thấy mãi, nghỉ ngơi nhiều là sẽ khỏi.
Mộ Vi Lan không biết cô nói như thể có thể giấu được người thông minh và nhạy bén như Phó Hàn Tranh hay không. Cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói, không muốn để anh nghe ra được sự bất an trong giọng nói của cô.
Nhưng Phó Hàn Tranh không hỏi gì cả, anh chỉ cười và nói: “Ừm, anh biết rồi.”
Phản ứng này của anh quá mức điềm tĩnh rồi.
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra, tất cả mọi thứ đều ổn, chỉ có mắt anh là cần thêm thời gian để hồi phục, sau đó bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Mộ Vi Lan ngồi bên cạnh anh và hỏi: "Hàn Tranh, anh muốn ăn gì? Em kêu trợ lý Từ đi mua, đã mấy ngày anh không ăn gì rồi." “Ăn chút cháo đi, anh không muốn ăn lắm." “Được.
Mộ Vi Lan gọi điện thoại cho Từ Khôn, kêu anh ấy đi mua chút cháo trắng và đồ ăn kèm.
Một lúc sau, Từ Khôn đem cháo đến.
Mộ Vi Lan dùng thìa múc cháo lên, cô thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Phó Hàn Tranh. “Há miệng ra nào.
Phó Hàn Tranh nghe theo cô, sau khi ăn miếng chảo, anh nói: “Em chăm sóc anh như chăm sóc Tiểu Đường Đậu, liệu có khi nào em cảm thấy phiên không?" “Tất nhiên là không, hơn nữa bây giờ mắt anh không tiện mà thôi. Lúc em khỏe mạnh, anh cũng chăm sóc em như vậy mà. Phó Hàn Tranh sờ soạng, cố gắng nằm lấy tay cô, Mộ Vi Lan thấy vậy, vội vàng đưa tay ra để anh nằm lấy, “Em thì sao, vết thương của em thế nào rồi, em ở đây chăm sóc anh, em còn đang mang thai, em chịu nổi không?" “Em không sao, bác sĩ nói rồi, đứa bé rất khỏe. Lúc phát nổ, anh bảo vệ em nên em không bị thương gì cả. Nhưng mà, vết thương trên mặt vẫn chưa tháo bằng gạc, vẫn đang bôi thuốc.
Mộ Vi Lan thấy anh muốn đưa tay sờ vết thương của cô, cô liền nằm tay anh và đặt lên miếng băng gạc dày trên má phải của mình.
Anh nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau không?"
Mộ Vi Lan lắc đầu: "Không đâu nữa, chắc sắp đóng vảy rồi, hơi ngứa một chút, em chỉ muốn đưa tay lên gãi thôi” “Em cố gắng chịu đựng, nếu không sẽ để lại sẹo đấy "Ừm. Em đút cho anh thêm một chút cháo nhé, anh mới ăn có vài miếng"
Phó Hàn Tranh nghe lời cô: "Được.
Sau khi ăn cháo xong, Mộ Vi Lan đỡ anh nằm xuống, Phó Hàn Tranh vô tay xuống giường: "Em lên đây ngủ với anh" “Không được đầu, nếu y tá nhìn thấy..."Mộ Vi Lan hơi đỏ mặt.
Phó Hàn Tranh không quan tâm: "Vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng một giường thì làm sao.”
Mộ Vi Lan cởi áo khoác và giày, rón rén trèo lên, Phó Hàn
Tranh ôm chặt lấy cô.
Căm của anh tựa vào trán cô. “Ngủ đi
Phó Hàn Tranh nhắm mắt ngủ, nhưng trong đầu Mộ Vi Lan đang nghĩ đến những lời nói của bác sĩ, không thể ngủ được.
Nhưng rồi cô nghĩ, cho dù anh thật sự không thể nhìn thấy nữa cũng chẳng sao cả, cùng lắm là đi lại có hơi phiền phức một chút, nhưng cô sẽ dắt anh, làm cây gậy của anh, không sao het.
Không có vấn đề gì hết.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Mộ Vi Lan vẫn rưng rưng nước måt.
Phó Hàn Tranh vì bảo vệ cô nên mới không nhìn thấy được nữa, làm sao cô có thể không trách bản thân mình được chứ, trong lòng cô đầy áy náy và buồn bã.
Phó Hàn Tranh hoàn hảo như vậy, sao có thể không nhìn thấy gì được.
Nước mắt của cô chảy xuống cổ Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh cau mày, mở mắt, khẽ đẩy cô ra và đưa tay chạm lên khuôn mặt ướt đảm của cô. "Sao tự nhiên em lại khóc?"
Mộ Vi Lan sụt sịt nói: "Tâm trạng của phụ nữ mang thai không ổn định, muốn khóc là khóc, bác sĩ nói điều này là bình thường “Phụ nữ mang thai khóc nhiều sẽ dễ bị trầm cảm, không tốt cho đứa bé đầu" “Em muốn khóc, anh không cần phải lo lắng cho em, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”
Mộ Vi Lan lật người, quay lưng về phía anh, chiếc lưng mảnh mai của cô tựa vào ngực anh, Phó Hàn Tranh ôm cô từ phía sau, anh hôn lên gầy cô và nói: “Việc anh không nhìn thấy gì không liên quan đến em, em đừng khóc nữa."
Mộ Vi Lan sững sờ.
Anh ấy đã biết rồi
Mặt cô đỏ hoe, từ từ quay người lại đối mặt với anh: “Anh, anh biết rồi?” “Anh không phải kẻ ngốc, mất của mình có nhìn thấy hay không, lẽ nào anh không cảm nhận được sao?” “Bác sĩ nói có thể chỉ là tạm thời, chỉ cần chúng ta tích cực điều trị, chắc chắn sẽ không sao. Có thể chỉ là do bị vật nặng đè lên dây thần kinh thị giác, đợi anh khỏe lại, không chừng có thể nhìn thấy được
Phó Hàn Tranh vươn tay lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, anh mù cũng không sao, chẳng phải còn có em dắt anh à?" “Ừm” Mộ Vi Lan đáp lại anh, cô nằm chặt lấy bàn tay anh. “Thật ra thời gian này anh không nhìn thấy gì cũng tốt, bây giờ em đang rất xấu, anh cũng không thể nhìn thấy
Phó Hàn Tranh mỉm cười: “Em xấu anh mù, thật là xứng đôi. “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn thế hả.
Hai người trêu đùa nhau một lúc, bầu không khi cũng thoải mái. Một lúc sau, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi
Sáng sớm hôm sau, khi Phó Hàn Tranh thức dậy, Mộ Vi Lan vẫn còn đang ngủ.
Anh nhẹ nhàng bước xuống giường và lò mò ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi, anh va phải mấy người liền.
Cho đến khi anh va phải một người phụ nữ trung niên, túi cam trên tay người phụ nữ bị văng xuống đất, người phụ nữ bắt đầu hét anh. “Tôi nói anh này! Anh đi đường không có mặt à!”
Người phụ nữ trung niên hơi mập và rất khỏe, bà ta giơ tay đẩy Phó Hàn Tranh, anh bị đẩy lùi lại một bước lớn. “Cam của ta rơi hết xuống đất rồi!"
Phó Hàn Tranh đứng đó, anh dựa tay vào tường, hàng lông mày nhíu chặt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT