Vân. "Cổ Tình, tôi biết bà ghét Trần Vân, nhưng dù sao bà ấy cũng là người nhà họ Tổng. Tính khí của bà ấy nóng này dữ dẫn, nếu bà ấy động đến bà, là bà ấy không đúng, nhưng...
Tống Nghị vẫn chưa nói xong, bà Cố cười khẩy nói: "Vậy ông cũng không nghĩ xem tại sao tôi lại ghét bà ta như vậy? Năm đó bà ta sai người cướp đi đứa con gái tôi mang nặng đẻ đau. Đã vậy còn chưa đủ, mấy năm nay bà ta còn luôn chống đối lại tôi, tôi kêu Yến Trầm đi tìm Tiểu Tiểu, Ngụy Trân Vân lại nhẫn tâm sai người đến Phi Lãnh Thủy để giết chết Tiểu Tiểu Tống Nghị, người phụ nữ lòng dạ rắn độc này còn quan trọng hơn cả con gái ruột của ông hay sao?" “Bà nói cái gì? Vân Trân sai người đi giết Tiểu
Tiểu ph Cổ Vũ Tình đã sớm không còn tình cảm với Tổng Nghị, nhưng bà lại mim cười cay đang “Ngụy Trần Văn là người nhà họ Tống, vậy có Vũ Tình tôi trước đây không phải là con dâu đường đường chính chính của nhà họ Tổng hay sao? Tống Nghị, tại sao ông và Ngụy Trân Vân có thể xấu xa đến mức này có chứ? Năm đó tôi thật sự là mù mới kết hôn với loại người như ông!"
Ảnh mắt Tổng Yến Trầm lạnh lùng như băng, anh không muốn nói nhiều với Tống Nghị: “Côn Dã, tiền khách" “Vâng, thừa câu chủ.
Côn Dã làm động tác “mời ra ngoài" với Tống Nghị: “Ông Tổng Nghị, mới về cho.
Tống Nghị nhíu mày, nhìn đứa con trai lạnh lùng với ông và nói: "Yến Trầm...
Ông ta muốn nói gì đó, nhưng Tống Yến Trầm đã ngắt lời ông ta: "Tôi đã tha cho Ngụy Trần Vân, là bà ta tự mình tìm đến đây. "Nhưng dù sao bà ấy.
Tống Yến Trầm nhìn ông ta với đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nói: "Bà ta là vợ của ông, nhưng không có quan hệ gì với tôi và nhà họ Cổ. Ông Tổng, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mối quan hệ bổ con giữa chúng ta đã kết thúc rồi "Yen Trám, ta....
Còn Dà, tiền khách
Sau khi Tống Nghị rời đi, Phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm sang Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan run sợ khi thấy anh cứ nhìn mình. Anh nhìn em như vậy làm gì? Mặt em có vết bần gì à?”. "Tại sao em không nói cho anh biết chuyện em suýt bị người ta sát hại ở Phi Lãnh Thủy?"
Trái tim Mộ Vi Lan khế này lên, cô vội vàng cười nói: "Không phải là suýt chút nữa thôi sao? Hơn nữa chẳng phải bây giờ em vẫn yên lành ở đây đỏ thôi?"
Phó Hàn Tranh búng mạnh lên trán cô, Mộ Vi Lan đau đớn rên rỉ một tiếng. “Em cũng biết suýt chút nữa à, sau này còn dám tự ý bỏ nhà ra đi nữa không?"
Mộ Vi Lan sở trán và lầm bầm nói: “Không dám nữa, anh đừng búng lên trán em có được không, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, em cũng cần có thể diện. "
Lời nói của cô càng về phía sau càng nhỏ đi. "Làm như vậy em mới nhớ được Diệp Hi nhìn Nhai người họ, cô bất chợt nhớ đến bảy năm trước, cô và Tống Yên Trám ở bên nhau cũng rất vui về. Nhưng bây giờ có trở nên kiểu ngay trước mặt Tổng Yên Trám, Tống Yến Trầm cũng vì cảm thấy có lỗi với cô nên luôn thân trong trước mặt cô hơn, bạn họ đã không còn giống như trong kí ức ngày trước.
Ảnh mắt cô trở nên lạc lõng cô đơn
Tổng Yên Trầm nhận ra tâm trạng của Diệp Hi thay đổi, anh cố gắng đánh lạc hưởng sự chú ý của Diệp Hi anh nói với Phó Hàn Tranh: “Mặc dù Ngụy Trân Vân ra tay ở Phi Lãnh Thủy, nhưng mà không làm hại đến Tiểu Tiểu, anh không cần phải lo lắng"
Mộ Vi Lan nói theo: "Đúng vậy, mặc dù lúc đó em rất sợ hãi, nhưng may là anh cả cũng đến kịp lúc không có nguy hiểm gì."
Diệp Hi đột nhiên nói: “Bác gái, buổi chiều cháu có cuộc phỏng vấn, cháu sẽ đến thăm bác sau. "Hi Hi phải về rồi à? Bác còn muốn cháu ở lại chơi bác một lúc nữa.
Diệp Hi mim cười nói: "Bác gái, hôm khác cháu sẽ đến thăm bác. Bây giờ cháu về Nam Thành rồi, sau này có thể thường xuyên đến thăm bác "
Bả Có dặn dò: “Vậy cháu phải giữ lời đây nhé đừng để bắc chờ cháu quá lâu." Bà Cổ nháy mắt với Tổng Yến Trám và nói: “yền Trám, dua Hi Hi vé di."
Diệp Hi vội vàng từ chối: “Bác gái, không cần đầu 2 chỗ phòng vấn của cháu cách đây không xa. "Con gái con đứa một mình không an toàn, cháu đến công ty nào phỏng vấn, có cần Yến Trầm đi cùng cháu không? Bây giờ có nhiều công ty nhỏ lừa đảo, cháu còn trẻ, dễ bị người khác lửa, hay là cháu đến công ty của Yến Trầm làm việc đi?" Bà Cổ để nghị "Bác gái, cháu...
Diệp Hi đang khó xử, Tổng Yến Trầm mở lời nói: "Mẹ, mẹ đừng làm khó Hi Hi nữa. Hi Hi, đi thôi, anh tiền em."
Diệp Hi cầm túi xách lên: “Bác gái, cháu về đây. "Ừm, về đi. khó khăn lắm mới ra khỏi phòng bệnh, Diệp Hi thờ phào nhẹ nhõm.
Tổng Yến Trầm nhìn cô, có chút buồn cười: "Mẹ anh giục kết hôn khiến em áp lực lắm à?"
Cô không muốn kết hôn với anh đến như thế sao? “Kết hôn với anh, em sẽ cảm thấy có lỗi cả đời Cô nửa đùa nửa nghiêm túc,
Ánh mắt của Tổng Yến Trầm sâu thẳm,
Khi đi đến cổng bệnh viện, Diệp Hi nói: "Anh tiến em đến dây là được rồi, em về đây, Máy hôm nữa em sẽ đến thăm bác gái"
Diệp Hi không nhìn anh, quay đầu rời đi, nhưng lại bị Tổng Yến Trầm kéo lại và ôm vào lòng.
Bàn tay to lớn của anh đặt trên đầu có và áp vào lồng ngực mình. “Em chào tạm biệt anh như vậy đó à?" "Em cũng không phải đi nước ngoài, chẳng phải buổi tối vẫn sẽ gặp nhau sao?".
Diệp Hi trợn mắt nhìn, tại sao lần này trở về Nam Thành, cô cứ thấy Tổng Yên Trầm không được bình thường cho lắm.
Tổng Hi cúi đầu hôn lên trán cô, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng: “Mỗi lần rời xa em, anh đều rất lo lång." — Bởi vì anh sợ, sau mỗi lần chia xa, sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Trái tim Diệp Hi chậm một nhịp, khuôn mặt cô nóng bừng, cô vội vàng đẩy anh ra: "Em, em sắp muộn phỏng vấn rồi, em đi trước đây!” Tổng Yên Trầm không buông tay ra, anh lấy một ít tiền mặt trong ví ra và nhét vào trong tay cô. Anh biết em không muốn ăn trưa cùng anh, một mình om phải nhỏ ăn trưa dạy
Diệp Hi nhìn số tiền trong tay mình, cô siết chặt lòng bàn tay,
Cô không phải là sắt đá, mỗi lần Tổng Yến Trần đối xử tốt với cô, cô sẽ mềm lòng một chút.
Diệp Hi cắn môi, đột nhiên kéo lấy cổ áo của Tổng Yến Trầm, kéo đầu anh thấp xuống và nhanh chóng hôn lên đôi môi của anh.
Khi Tổng Yến Trầm vẫn chưa kịp tận hưởng nụ hôn này, Diệp Hi đã nhanh chóng quay người chạy đi thật xa.
Coi như đó là lợi nhuận cô dành cho anh đi,
Nghĩ như vậy, Diệp Hi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ chỉ cần không động lòng với Tổng Yến Trầm, cô mới cảm thấy ổn hơn.
Tống Yến Trầm đứng trước cửa bệnh viện, nhìn bóng lưng cô gái nhỏ, hàng lông mày cau có cũng giãn ra một chút.
Bất kể phải dùng biện pháp gì, anh cũng sẽ khiến Hi Hi dần dần tha thứ cho anh, chấp nhận anh, và thừa nhận anh.
Cho dù con đường này có thể không có kết thúc. Anh cần phải trả giá cho những sai lầm mà anh đã gây ra.
Tống Yến Trắm và Phó Hàn Tranh đến một căn phòng tối.
Ngụy Trân Vân bị trói trên ghế, miệng dính bằng keo đen, Tổng Yến Trầm xẻ lớp băng keo đen, Ngụy Trân Vân nhổ nước bọt về phía Tổng Yến Trầm. “Tống Yên Trầm người không thả ta ra, chồng và con trai ta sẽ đi báo cảnh sát đấy!”
Tổng Yến Trầm nhìn bàn tay dính đầy nước bọt bẩn thỉu, anh dùng khăn tay lau cần thận, cau mày nói: "Đứa con trai quý tử của bà đang ăn chơi cờ bạc bên ngoài, nó thèm nghĩ đến sự sống chết của bà sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT