Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng nhau trở về nhà họ Cổ.

Trong biệt thự của nhà họ Cổ, Tổng Yến Trầm và Diệp Hi đang ăn sáng.

Phó Hàn Tranh và Tống Yến Trầm coi như là hiểu nhau hơn, đặc biệt là những người đàn ông xuất chúng như họ, hầu hết đều ngưỡng mộ nhau. Bây giờ còn có thêm mối quan hệ họ hàng thân thiết, nên đương nhiên sẽ không có hận thù gì.

Tổng Yến Trầm nói: "Hai người ăn sáng chưa? Ngồi xuống đây ăn chút gì đi?"

Mộ Vi Lan lắc đầu, mim cười nói: "Trên đường tới đây, em và Hàn Tranh đã đi dạo quanh Nam Thành, nhân tiện giải quyết bữa sáng trong một quán ăn nhỏ, em ăn rất nhiều món ăn đặc sắc của Nam Thành."

Khi Tổng Yến Trầm gần ăn xong, Phó Hàn Tranh nói: "Nếu anh Tổng có thời gian rảnh, chúng ta có thể nói chuyện không

Đương nhiên rồi, đến phòng làm việc của tôi đi Phó Hàn Tranh củi dầu nói với Mô VÌ Lan: "Em đ đây đợi anh, đừng chạy lung tung Mộ Vi Lan ngoan ngoãn gật đầu: "U, em ở đây trò chuyện với Hi Hi

Sau khi Phó Hàn Tranh và Tổng Yến Trầm lên lầu, Diệp Hi đặt tay lên vai cô và hỏi: “Đây là chồng của cô à?"

Mộ Vi Lan hơi đỏ mặt: “Ừm." "Thào nào lại vương vẫn anh ấy như vậy, anh ấy đẹp trai lại còn đối xử với cô như thế. Hôm qua khi anh ấy đến nhà tìm cô, anh ấy rất hung dữ, ánh mắt của anh ấy như thể muốn nuốt chửng Tống Yến Trầm. “Tại sao thế?" “Bởi vì chồng cô tưởng rằng Tổng Yến Trầm là tình địch của anh ấy, lại còn tự ý giấu vợ mình đi, anh ấy đương nhiên nổi giận rồi "

Trái tim của Mộ Vi Lan rung động.

Một người đàn ông thường ngày lạnh lùng điểm tĩnh như Phó Hàn Tranh, rất hiếm khi có thể thấy anh mất kiểm soát và nóng tính: “Tiếc là tôi không được nhìn thấy dáng vẻ anh ấy lo lắng cho tôi, thường ngày anh ay rất lạnh lùng

Điều này còn không đơn giản hay sao, bên ngoài sản đều có carriera giám sát. Hôm qua Tổng Yến Trăm và chồng cô gặp nhau ở ngoài sân sau, ở đó cũng có camera giám sát, tôi đi mở nó cho cô xem." "Có camera thật sao?" "Tất nhiên là có rồi, đi thôi."

Trong phòng làm việc, Tổng Yến Trầm và Phó Hàn Tranh đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ. “Tiểu Lan đang mang thai, không thể hiển tế bào gốc tạo máu cho bà Cổ, tôi mong anh Tổng đây có thể hiểu.

Tống Yến Trầm mìm cười: "Nếu tôi không thể hiểu thì sao?"

Phó Hàn Tranh nheo đôi mắt lạnh lùng lại, điểm tĩnh nói: “Anh Tống không thể hiểu là việc của anh. Tiểu Lan là vợ của tôi, là người nhà họ Phó, cô ấy hiến tế bào gốc tạo máu cho người khác, trước hết phải được sự đồng ý của tôi"

Tống Yến Trầm nheo mắt, suy nghĩ rồi hỏi: "Nếu lúc này Tiểu Tiểu không mang thai, anh có cho phép cô ấy hiến tế bào gốc không?"

Thành thật mà nói, tôi không muốn" Phó Hàn Tranh nhìn sang Tổng Yến Trắm, kiên định nói

Tổng Yên Trầm khẽ cong môi, không hề ngạc nhiên: "Nhưng hiến tế bào gốc tạo máu không gây hại gì nhiều cho người hiến, mà cứu một mạng hơn còn hơn xây bảy tòa tháp, bà Cổ mà anh nhắc tới cũng chính là mẹ ruột của Tiểu Tiểu "Từ góc độ khoa học, hiến tế bào gốc tạo máu không gây hại nhiều cho người hiến, nhưng tôi không muốn Tiểu Lan phải chịu bất kỳ rủi ro nào, đặc biệt là về sức khỏe. Mọi vấn đề của Mộ Vi Lan, tôi sẽ bao giờ dùng khoa học và lý trí để nhìn nhận vấn đề. Tôi hy vọng cô ấy có thể sống cùng tôi đến tám mươi tuổi, chín mươi tuổi, thậm chí là một trăm tuổi, vì vậy tôi không muốn cô ấy yếu ớt, không khỏe mạnh. Còn về việc xảy bảy tòa tháp, tôi không có hứng thú."

Phó Hàn Tranh từng nói, anh rất ích kỷ. Nếu một ngày nào đó thế giới bị hủy diệt, anh sẽ không đi giải cứu thế giới, anh chỉ đưa Mộ Vị Lan trốn chạy đến nơi an toàn nhất để ẩn náu.

Anh không quan tâm đến sự sống chết của người khác, chỉ cần Mộ Vi Lan sống mạnh khỏe là đủ rồi.

Tống Yến Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Em gái tôi gặp được anh, có lẽ là điều may mắn lớn nhất mà con bé gặp được sau khi bị người khác bể đi mất.

Trong phòng camera giám sát, sau khi Mộ Vị Lan xem xong đoạn video Phó Hàn Tranh và Tổng Yến Trầm đối mặt với nhau, cô đưa tay lên sở khuôn mặt nóng bừng của mình.

Tại sao trước đây cô không cảm nhận được rằng Phó Hàn Tranh quan tâm cô nhiều đến như vậy.

Nhất là khi Phó Hàn Tranh lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn, Mộ Vi Lan cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung.

Diệp Hi hỏi: “Nếu việc ly hôn của hai người chỉ là hiểu lầm, anh ấy lại đuổi theo đến Nam Thành, vậy cô định khi nào trở về Bắc Thành cùng với anh ấy?" “Tôi cũng không biết, nếu công ty anh ấy có nhiều việc phải giải quyết, chắc là sẽ không ở lại Nam Thành lâu đầu, hơn nữa tôi rời xa Bắc Thành lâu quá rồi, tôi đã rất lâu không gặp con gái của mình rồi." "Con gái? Cô và Phó Hàn Tranh đã có con gái rồi gi

Nhắc đến Tiểu Đường Đậu, tình mẫu tử của Mộ Vi Lan lại dâng trào, cổ mở điện thoại ra: "Đúng thế, cô xem này, đây là con gái của tôi và Hàn Tranh

Đảng yêu dễ thương quá "Con bé tên là Tiểu Đường Đầu, ba tuổi rồi. Khi con bé nói chuyện với tôi, con bé có thể khiến trái tim tồi tan chảy. Con bé muốn làm gì tôi cũng đều đồng ý với con bé, cô và anh trai tôi khi nào mới sinh một đứa thé?"

Mộ Vi Lan nhìn vào bức ảnh và bất ngờ thốt lên, sau khi nói xong, cô nhận ra hình như mình đã hỏi sai van de.

Nụ cười trên mặt Diệp Hi nhạt nhòa dẫn, cô giả vỡ như không quan tâm và nói: “Tôi chỉ thích khi nhìn thấy trẻ con đáng yêu, nhưng để thực sự sinh một đứa thì bò qua đi! Sinh con sẽ thay đổi ngoại hình, nếu số không may mắn, sẽ chảy rất nhiều máu. Tôi rất sợ chết nên thôi đi."

Sinh con với Tống Yến Trầm? Bỏ qua đi thì hơn.

Mộ Vĩ Lan biết đây chỉ là cái cớ của Diệp Hi, cô cũng không muốn vạch trần cô ấy, Mộ Vi Lan tiếp lời Diệp Hi và nói: “Cũng phải, sinh con dù là sinh thường hay sinh mổ đều rất đau

Diệp Hì nhìn Tiểu Đường Đầu trong ảnh và nói: “Tôi không biết đâu, tôi muốn làm mẹ nuôi của Tiểu Đường Đầu “Được thôi, nhưng mà tính ra Tống Yên Trầm là cậu ruột của Tiểu Đường Đầu “Tôi và Tống Yến Trầm không đăng ký kết hơn Anh ấy là cậu ruột của Tiểu Đường Đầu, tôi làm sao là mơ của Tiểu Đường Đậu được?"

Mộ Vi Lan biết suy nghĩ trong lòng Diệp Hi, cô mim cười nói: "Được, khi nào cô đến Bắc Thành chơi, tôi sẽ để Tiểu Đường Đậu gặp mẹ nuôi của con bé."

Diệp Hi lại nhìn xuống ảnh của Tiểu Đường Đậu: "Tiểu Đường Đậu đáng yêu quá, con bé còn dễ thương hơn cả những đứa bé trên máy chương trình truyền hình."

Mộ Vi Lan trêu đùa nói: "Ai bào gen của tôi và Hàn Tranh đều tốt chứ

Trong phòng làm việc, sau khi hai người đàn ông nói chuyện xong, khi Phó Hàn Tranh đi đến cửa phòng làm việc, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Tôi cảm thấy rất vui, khi Vi Lan sinh ra và bị kẻ xấu bé đi, mặc dù gặp nhiều khó khăn, nhưng những người ấy cuối cùng lại đưa người con gái tốt như vậy đến trước mặt tôi. Mặc dù điều này đối với anh và bà Cổ là một chuyện không may, vì vậy, tôi rất biết ơn hai người. Tôi sẽ giúp bà Cố tìm tủy xương phù hợp" Tổng Yến Trầm nhìn bóng lưng Phú Hàn Tranh rời đi, anh khẽ nhếch môi: "Đó tự cao

Người đàn ông đã kết hôn đều thích khoe khoang sự hạnh phúc của mình trước mặt những người đàn ông chưa vợ hay sao?

Sau khi Phó Hàn Tranh xuống lầu, anh tìm Mộ Vi

Lan và Diệp Hi.

Khi Mộ Vi Lan nhìn thấy Phó Hàn Tranh, cô nhớ đến việc hôm qua Phó Hàn Tranh lo lắng tìm cô, cô kích động, chạy đến ôm chầm lấy eo anh. “Hàn Tranh, sau này em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."

Phó Hàn Tranh sửng sở, anh vẫn chưa quen ôm hôn Mộ Vi Lan trước mặt người khác.

Anh thì thầm vào tai cô nhắc nhở: “Bà Phó, nếu em muốn nói chuyện tình tứ với anh, em có thể chọn chỗ khác, anh sẽ để em nói đủ điều. Nhưng bây giờ, có phải em quên mất rằng ở đây còn có người khác không.

Hơn nữa, còn là “một cái bóng đèn lớn".

Diệp Hi chua xót nói: "Hai người ân ái trước mặt một người độc thân như tôi, lương tâm hai người không biết đầu sao?"

Tổng Yên Trám bước tới, khoác với Diệp Hi và nói: "Em có anh, sao em lại độc thân được 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play