Mộ Vi Lan toàn thân không có sức lực, dạ dày cứ bị ợ chua, ngủ cũng không ngủ được yên.

Lúc Tổng Yến Trầm gõ cửa bước vào, hỏi: "Vẫn khó chịu à?"

Mộ Vi Lan gật gật đầu, “Vẫn có một chút, nhưng chắc ngủ một giấc thì hết thôi, anh không cần lo lắng đầu." “Thực sự không cần gọi bác sĩ đến sao?"

Tổng Yến Trầm vừa nói, vừa dùng tay xoa lên trán của cô, vẫn may, nhiệt độ bình thường. "Không sao, tôi chỉ là hết sức thôi.” “Cũng may sáng mai là phải đến bệnh viện xét nghiệm, em nghỉ ngơi sớm đi."

Sau khi Tổng Yến Trầm rời đi, Mộ Vị Lan không ngủ được, mở điện thoại ra nghịch, kết quả vừa bẩm vào wechat, thì nhìn thấy mục danh bạ xuất hiện một số “1” màu đỏ, bấm vào xem, trong mục bạn bè mới có một số wechat quen thuộc thêm cô.

Là Phó Hàn Tranh

Mộ Vi Lan sững sờ một hồi lâu, cũng không đồng ý, cuối cùng sợ mình không nhịn được, liền trực tiếp xoá dòng thêm bạn bè đó đi.

Anh rốt cuộc là ý gì, nếu đã li hôn rồi, thì sao vẫn muốn thêm wechat của cô chứ?

Trong lòng cô, Phó Hàn Tranh là người dám nghĩ dám làm, đã quyết định thì sẽ không hối hận, bây giờ chần chừ do dự, lại khiến cho cô cảm thấy anh không kiên định.

Là anh đề cập đến li hôn, là anh ruồng bỏ cô trước, bây giờ lại đến thêm cô, ý là cầu hoà sao?

Trái tim của Mộ Vi Lan, hoàn toàn bị đảo loạn, càng không có trạng thái đi vào giấc ngủ.

Nằm trên giường xoay đi sở lại hơn một tiếng đồng hồ, Phó Hàn Tranh lại thêm cô một lần nữa.

Mộ Vị Lan không biết lấy dũng khí ở đâu, mà lại thẳng thắn từ chối yêu cầu kết bạn của anh.

Sau khi Phó Hàn Tranh nhận được lời từ chối của wechat, sắc mặt bỗng tối sầm lại, hai đầu lông mày có rúm lại. Người phụ nữ này, vậy mà lại dám từ chối anh! phó Hàn Tranh cản chặt răng, sống hơn ba mươi năm, còn chưa từng chạm phải bức tưởng nào như này!

Trước giờ đều là đối phương muốn cách thức liên lạc của anh, người phụ nữ này lại khác, chặn số điện thoại của anh thì không nói làm gì, đến cả wechat cũng chặn luôn!

Bây giờ anh chủ động thêm cô hai lần, vậy mà cô lại một lần không để ý tới, một lần thẳng thắn từ chối

Cố gắng kiên nhẫn, Phó Hàn Tranh bình tĩnh lại nghĩ, là Phó Hiệu đã giả danh anh, muốn li hôn với cô, cô cũng không biết rõ sự việc, bây giờ cô tức giận anh thì cũng là có lí.

Nhưng người phụ nữ này, vừa bỏ nhà ra đi, vừa chặn anh... Phó Hàn Tranh nghĩ đến đây lại thấy máu chảy ngược dòng, đầu đau dữ dội. Anh đi đến cạnh tủ sách, mở cuốn sách “Hoàng hôn của Phi Lãnh Thuý” ra lần nữa, lấy từ giấy nhỏ ở bên trong ra xem.

Không kìm được ngân nga một tiếng, "Hừ, muốn anh đi tìm em, mà vẫn dám không từ mà biệt"

Nghĩ đến cái này, Phó Hàn Tranh cảm thấy vô cùng bực bội, gấp cuốn sách đó lại, giơ ngón tay an vào thái dương, có chút mệt mỏi ngồi lại lên ghế

Nhớ lại Mộ Vì Lan vào lúc trước khi rời khỏi Bắc thành, anh đưa cô đến thế giới đại dương xem cá voi, có nói với anh, ý nghĩa của kình lạc, lúc đó cô lại đột nhiên nói với anh ba chữ đó, cô là muốn biểu đạt, vì anh, cô cũng có thể hy sinh bản thân giống như cá với sao?

Ai bào cô phải hy sinh chứ, anh có cho phép sao?

Bởi vì sợ người khác biết được bọn họ có quan hệ huyết thống, nên nói không từ mà biệt, cô có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không?

Nhưng cái anh giận hơn là, vào lúc cô tuyệt vọng buồn bã, anh lại không ở bên cạnh cô.

Ông Phó nói như thế nào để thuyết phục cô đến Phi Lãnh Thuý, anh không biết rõ quá trình, nhưng nghĩ đến lúc đo chắc chắn cô đã hạ quyết tâm rất lớn, cô là nghĩ đến anh và tiểu Đường Đậu, cũng nghĩ đến nhà họ Phỏ, nhưng cô có từng nghĩ đến cảm nhận của mình không.

Phó Hàn Tranh không thích sự hy sinh như vậy, càng không thích người phụ nữ của anh vào lúc anh không biết gì, làm ra chuyện ngốc ngếch như này.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tổng Yến Trầm đưa Mộ Vi Lan đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viên, Mô Vị Lan trực tiếp đi lấy máu.

Sau khi lấy máu xong, Mộ Vị Lan có chút chóng mặt, Tổng Yên Trầm liền đến đỡ cô, "Không thoải mái à?"

Mộ Vi Lan coi như không có gì, "Chắc là do sáng nay lấy máu chưa ăn gì, tôi ngồi nghỉ một chút chắc sẽ đỡ thôi." "Còn Dã, đi mua đồ ăn sáng và sữa bò nóng cho cô chủ đi." “Vâng, cậu chủ hai."

Tống Yến Trầm đỡ Mộ Vi Lan ngồi xuống hàng ghế dài ở bên cạnh, Mộ Vi Lan thấy anh ấy có chút căng thẳng, nói, “Chắc là tôi bị hạ đường huyết thôi, không sao đâu." “Thấy sắc mặt của em không được tốt. Đợi chút nữa em ăn sáng xong, anh sẽ bảo Côn Dã đưa em về

ĐƯỢC

Bệnh viện này có cổ phần của tập đoàn MG, vì vậy ở rất nhiều phương diện, Tổng Yến Trầm đều được hưởng quyền lợi đặc biệt.

Báo cáo phối hợp rất nhanh liền có Thế nào, tôi và bà Cổ có phủ hợp không?"

Tổng Yên Trầm gật gật đầu, “phù hợp, chắc là không có vấn đề gì lớn "Vậy thì tốt

Mộ Vi Lan vừa đứng dậy, trước mặt đột nhiên một màu đen, rồi ngất xỉu.

May mà Tổng Yến Trầm động tác nhanh, ôm chặt lấy cô, "Côn Dã, mau đi gọi bác sĩ!

Tổng Yến Trầm đứng ở bên ngoài phòng bệnh trào đồi với bác sĩ, bác sĩ nữ vốn không biết Tổng Yến Trầm là một cổ đông lớn, liền tối mặt trách móc anh ấy: “Anh sao thế, cô gái này đang mang thai, vậy mà anh còn đưa cô ấy đến lấy máu làm phối hợp tế bào tạo máu, chắc anh sẽ không muốn để cho cô ấy hiến tế bào tạo máu đấy chứ? Bà bầu cơ thể yếu ớt, nếu không phải bà bầu ngất xỉu,nếu bà bầu thực sự đi hiến tế bào tạo máu, anh có biết hậu quả sẽ là gì không?" “Chắc anh là chồng của cô ấy hả, anh làm chồng người ta kiểu gì thế? Nếu như cô ấy và đứa bé xảy ra chuyện, thì anh có gánh vác được trách nhiệm không? Thật là đem mạng người ra làm trò đùa!

Tổng Yến Trầm bị bác sĩ nử mắng cho máu dồn lên não, nhưng lại không một tiếng phản kháng, Tổng Yên Trầm trước giờ kiểu ngạo, chưa từng bị người nào dạy bảo như này bao giờ, Còn Dã không nhìn được nữa, liền ở một bên âm thầm giải thích một cầu, “Bác sĩ, bác sĩ, là như này, vị này là anh trai ruột của bà bầu. Chúng tôi đây cũng không phải là không biết tình hình sao? Nếu như biết cô chủ nhà chúng tôi mang thai, chúng tôi chắc chắn sẽ không đưa cô ấy đến làm phối hợp tế bào tạo máu"

Bác sĩ nữ khinh thường nhìn Tống Yến Trầm, “Trời, tôi thấy đây là em gái ruột được nhặt về hả, không chú ý như vậy, may mà mạng lớn, nếu như bà bầu thực sự hiến tế bào tạo máu, thì một xác hai mạng không phải là không có khả năng

Sau khi bác sĩ nữ để lại lời nói, liền quay người thẳng thắn trở về văn phòng của mình.

Côn Dã nhe nanh múa vuốt ở sau lưng bác sĩ nữ, "Tôi nói người phụ nữ này, sao lại chua ngoa như vậy chứ, không biết cậu chủ hai là ai sao? Mà lại dám nói chuyện với cậu chủ hai như vậy." "Cậu chủ hai, bây giờ cô chủ mang thai rồi, không thể hiến tế bào tạo máu cho bà chủ nữa, làm thế nào Tống Yến Trầm siết chặt tay thành năm dấm, giờ mắt nhìn về phía Mộ Vì Lan trong phòng bệnh, yên hầu chuyển động, mím môi nói: "Tôi sẽ nghĩ cách khác

Lúc Mộ Vi Lan tỉnh lại, thì toàn thân không có chút sức lực nào.

Tống Yến Trầm và Côn Dã ở bên cạnh cô, Mô Vị Lan yếu ớt hỏi: "Tôi sao thế?" “Em bị ngất xỉu, đừng động đậy, cứ năm nghĩ ngợi cho tốt

Mộ Vi Lan sở lên trán, lầm bầm nói: "Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu vậy..."

Tống Yến Trầm im lặng vài giây, nói: “Bác sĩ nói em có thai rồi, bốn tuần." " Cái gì?"

Mộ Vi Lan nhìn Tống Yến Trầm, ánh mắt trực diện, hoàn toàn sững sở.

Cô... cô sao có thể... sao có thể mang thai được chứ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play