Bảy năm trước, Tổng Yến Trầm 25 tuổi, chính là vào lúc sự nghiệp vừa tiến bước, phải đi công tác ở khắp nơi, rất ít thời gian bên cạnh Diệp Hi, nhưng cho dù là dưới áp lực công việc cao áp như vậy, Tổng Yến Trầm vẫn gọi điện video cho cô ấy mỗi tối, có lúc anh ấy đi công tác ở nước ngoài, bọn họ chênh lệch giờ rất lớn, gọi điện video quá lâu, Diệp Hi cũng ôm cả điện thoại ngủ thiếp đi.
Bọn họ đã duy trì yêu xa rất nhiều năm.
Tổng Yến Trầm lớn hơn Diệp Hi 8 tuổi, nhưng bạn họ đã quen biết từ nhỏ, tính ra, chính là thanh mai trúc mã thực sự.
Tổng Yến Trầm từ nhỏ đã là con nhà người ta, mà Diệp Hi lại là một đứa trẻ nghịch ngợm, từ nhỏ đã học không giỏi, trên phương diện học tập cũng chẳng có thiên phủ gì, vì ở gần, nên bố Diệp mẹ Diệp thường xuyên mời Tống Yến Tràm đến nhà giàng bài cho Diệp Hi. "Vì vậy, hai người cứ như thế mà yêu nhau sao?" Mô Vị Lan hỏi qua lại.
Nhớ lại thời gian niên thiếu hồ đồ, cùng Tổng tấn Trầm yêu đương cũng là lén lút, sợ bị bố mẹ phát hiện cô ấy yêu sớm.
Sau đó khi Diệp Hi lớn hơn một chút, bố Diệp me Diệp cũng cảm thấy cứ để Tống Yến Trầm một người con trai dạy riêng cho Diệp Hi như vậy cũng không thoả đáng, nhất là khi bất ngờ đem hoa quả đến, phát hiện Diệp Hi thường xuyên trêu đùa với Tống Yến Trầm, như thể không giống là đang học, trong mắt bố mẹ, đó chính là yêu sớm.
Sau khi Tổng Yến Trầm thi vào đại học, thì nhận được thông báo nhập học của học viện thương mại Harvard, đến Mỹ du học.
Diệp Hi vẫn còn nhớ, năm đó khi Tống Yến Trầm đi, ở sân bay giống như dùng ngữ khí uy hiếp nói với cô ấy, chăm chỉ học hành, không được phép yêu người con trai khác.
Diệp Hi vẫn còn nhỏ, vốn dĩ không có suy nghĩ yêu đương, chỉ là cảm thấy kính trọng và quyền luyển đổi với người anh trai hàng xóm ưu tú này mà thôi, suy cho cùng Tổng Yên Trầm đã lén lút giúp cô ấy làm vô số bài tập, anh ấy đi, thì sẽ không có ai giúp cô ấy làm bài tập nữa.
Yêu xa duy trì được tròn ba năm.
Trong ba năm đó, Tống Yến Trăm ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại hoặc gọi video cho Diệp Hi, có lúc Diệp Hì trách móc vẫn chưa làm xong bài tập, Tống Yến Trầm liền mở video ra không nói chuyện với cô ấy, chăm chú nhìn cô ấy làm bài, cái nào cô ấy không hiểu, hay không biết, anh ấy sẽ viết quá trình phân tích và đáp án lên giấy cho cô ấy xem.
Diệp Hi từng nói, nếu như có thể đưa Tống Yến Trầm đến hội trường thi đại học thì tốt biết bao. Tổng Yến Trầm rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến cho người ta khó mà đuổi kịp, thành tích và khoá trình của năm năm, thì trong ba năm đã hoàn thành hết và lấy được bằng tốt nghiệp.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: "Có phải anh ấy là vì cô, nên mới gấp gáp hoàn thành hết khoả trình như vậy không?"
Diệp Hi nhìn ra bầu trời sáng rực bên ngoài cửa số, ánh mắt đầy sự tẻ ngắt, "Có lẽ là vậy, nếu như lúc đầu chúng tôi cứ tốt đẹp như vậy, có thể bây giờ tôi và anh ấy đã kết hôn rồi, tôi cũng sẽ trở thành bà chủ Tong tất cả mọi người đều ngưỡng mộ." "Vậy sau đó thì sao?"
Sau đó
Sau khi Tổng Yến Tram về nước, vì nội bộ gia tộc và sự nghiệp của anh ấy, nên bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi, nhưng vẫn thường xuyên ở bên cạnh Diệp Hi.
Con người của Tổng Yến Trầm, rất bá đạo, bá đạo tới mức có chút quả đáng
Diệp Hi không thể gần gũi với người con trai khác, không thể cười đùa với người con trai khác, nếu như bị Tống Yến Trầm nhìn thấy, người đàn ông này rất tức giận, và cũng rất khó dỗ dành, thậm chí khi Diệp Hi ở bên cạnh em trai ruột của mình là Diệp Cần quá lâu, Tống Yến Trầm cũng sẽ nổi cơn ghen, cũng sẽ thấy không vui.
Tống Yến Trầm của lúc đó, vô cùng gia trưởng, tính tình rất kém, cách xa với cách bao dung cô ấy, kiên nhẫn với cô ấy như bây giờ, nếu như không nghe điện thoại của anh ấy, hoặc là không trả lời tin nhắn của anh hay là chơi trò mất tích vài ngày, Tổng Yến Trầm cũng sẽ rất hung dữ.
Khi Diệp Hi lớn thêm một chút nữa, dường như đã hiểu được tình cảm nam nữ hơn, bắt đầu cảm thấy tình cảm giữa cô ấy và Tổng Yến Trầm là sai trái, là không bình đẳng, gái khi ở trong một mối quan hệ tình cảm, ít nhiều cũng sẽ có chút làm bộ làm tịch, huống hồ là đối diện với người bạn trai có tính chiếm hữu cao như Tổng Yên Trầm
Diệp Hì bắt đầu nhắc đến chia tay với anh ấy, bây giờ nhớ lại, lúc đó cô ấy cũng chẳng yêu anh ấy như the chỉ là cảm thấy Tổng Yên Trám có điều kiện tốt về bề ngoài anh tuấn vạn người mê, lại vô cùng chiều chuộng cô ấy, vì vậy mới dính lấy anh ấy giống như một con cún con, thực sự đi đến bước đường cãi nhau và chia tay, lẽ nào trước giờ không phải là cô ấy.
Lúc đó còn trẻ, trong cuộc sống của cô ấy, thiếu đi Tổng Yến Trầm, cũng chỉ là thiếu đi một phần bất ngờ mà thôi, cô ấy vẫn sẽ sống một cách vui vẻ. “Vậy lúc đó hai người đã chia tay chưa?"
Diệp Hi hít thở sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nếu như lúc đó thực sự chia tay, thì sẽ không có chuyện của sau này nữa, nếu như lúc đó tôi kiên định hơn một chút, thì sau đó cuộc đời của tôi và Tổng Yến Trầm, chắc là sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Lời chia tay của cô đề ra, Tổng Yến Trầm dù có tức giận như thế nào đi chăng nữa, lại cũng chỉ coi lời nói của cô ấy thành trò đùa, vốn dĩ không quan tâm đến cô ấy, mà con người của Diệp Hi, nhanh nổi nóng, cũng nhanh nguôi giận, Tổng Yên Trám mua cho cô ấy đồ ăn ngon thức uống ngon, đưa cô ấy đi chơi, thi cô ấy rất nhanh liên quên đi chuyện chia tay, nói cho cùng, vẫn là Diệp Hì quá quan của rẻ, cô ấy sĩ mẽ những vật chất phong phú mà Tổng Yến Trám cho cô ấy, lúc đầu tình cảm đối với Tống Yến Trầm cũng chẳng phải sâu đậm, chỉ là giống như một đứa trẻ, luôn luôn thích những người cho kẹo vô điều kiện.
Cho đến năm Tổng Yến Trầm 25 tuổi, vì lí do công việc, nên đã đến Luân Đôn công tác một thời gian dài, khi về lại Nam thành, Tống Yến Trầm bảo cô ấy đi đón anh ấy, nhưng lúc đó Diệp Cẩn cũng sắos tan học, bố mẹ bảo Diệp Hi đến đón cậu em trai mười tuổi về nhà, Diệp Hi thẳng thắn từ chối Tống Yến Trầm, nhưng Tống Yến Trầm quá đỗi bá đạo và cố chấp, cứ luôn muốn chiếm vị trí số một trong lòng Diệp Hi, cho dù địa vị của anh ấy xếp sau người nhà của Diệp Hi cũng không được.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lại là vấn đề của Diệp Hì, vì trong mối quan hệ tình cảm này, cô ấy trước giờ chưa từng cho Tổng Yến Trầm cái gọi là cảm giác an toàn, vì vậy anh ấy mới sẽ bá đạo và cổ chấp như vậy.
Nhưng có ai là thánh nhân, con người thường sẽ đem sai lầm đặt lên người một người khác, từ đó chứng minh cái vô tội và ấm ức của bản thân.
Diệp Hi sự Tống Yến Trầm, số anh ấy tức giản, sơ anh ấy chia tay với cô ấy, cô ấy cũng không thể hưởng thu những viên kẹo của anh ấy cho được nữa, thế là cân nhắc giữa "lợi ích", cô ấy của thời niên thiếu, giấu giếm người nhà, tự tiện chạy đến sân bay để đón Tổng Yến Tram, mà không hề đi đón cậu em trai tuổi vẫn còn nhỏ của mình.
Trên đường Diệp Cần về nhà, thì bị xe đâm phải, lúc đưa đến bệnh viện, bệnh viện đã thông báo qua doi.
Diệp Hi nhắm mắt lại, hồi ức đột nhiệt dừng lại.
Mộ Vi Lan biết cô ấy đang khóc, liền đưa cho cô ấy một tờ giấy, “Vì vậy những năm nay, cô mới này sinh thái độ thờ ở với anh Tổng sao?" “Tôi không thể nhiệt tình với anh ấy, cho dù thái độ có tốt một chuý chút, tôi cũng sẽ cảm thấy mình mắc nợ tiểu Cần:
Mộ Vi Lan gật gật đầu, “Tôi hiểu cảm nhận của cô."
Cô không muốn an ủi Diệp Hi mấy lời như người chết không thể sống lại nên phải nhìn về phía trước, khi đối diện với sự sống và cái chết, thì thương tích là thứ mãi mãi, Tống Yến Trầm tuy không phải hung thủ trực tiếp hại chết Diệp Cẩn, nhưng Diệp Cần lại là vì anh ấy mà chết. Diệp Hi đò học hai mắt nói: "Nhưng nếu tính tình và tính cách của Tổng Yến Trám tốt hơn một chút thì tiểu Cản sẽ không chết. Lúc đó bác sĩ cấp cứu cho tiểu Cần nói, nếu như đưa đến sớm vài phút, có lẽ vẫn sẽ cửu được, nhưng lúc đưa đến đã quá muộn rồi... Nếu như lúc đó tôi không đi đón Tổng Yến Trầm, thi tiểu Cần sẽ không phải chết."
Đôi vai gầy gò của Diệp Hi, vì nghẹn ngào mà run lên, Mộ Vi Lan không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, chỉ chia tay ra lặng lẽ ôm chặt cô ấy. “Vì Tổng Yến Trầm, tôi đã mất đi người em trai duy nhất, những năm này đến cả bố mẹ tôi cũng chẳng dòm ngó tới tôi, bọn họ cứ chìm đắm trong nỗi đau thương mất đi đứa con trai, tôi đã không còn chỉ thân, nhưng những năm này, Tống Yến Trầm chắc là cảm thấy quá áy náy, nên tính cách của anh ấy trở nên rất tốt, rất biết kiên nhẫn với tôi, cho dù tôi đã chống đối anh ấy bảy năm, cố tình rời xa anh ấy hết lần này đến lần khác, nhưng anh ấy vẫn rất tốt, sẽ không nói lời nào trách móc tôi, thậm chí đến cả một ánh mắt hung dữ cũng sẽ không cho tôi, anh ấy càng như vậy, thì tôi càng ghét anh ấy, vì anh ấy như vậy, tôi càng nhớ đến chuyện tiểu Cần là vì anh ấy mà chết. "Không sao đâu, Hi Hi, mọi chuyện sẽ qua thôi, tất cả đều sẽ qua thôi. Quên mất chưa nói với cô, tôi vừa mới li hôn.
Cách an ủi bạn bè có hiệu quả nhất, chính là đem chuyện thăm của bản thân nói cho đối phương biết.
Diệp Hì nước mắt lờ mở nhìn cô, bật cười.
Trong khoang máy bay, hai cô gái cùng nhau buồn bã, rồi ôm nhau ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT