Khi Mộ Vi Lan nhận được bản fax của ông Phả, đã là tám giờ tối ở Phi Lãnh Thuỷ,
Mộ Vĩ Lan từ lúc tám giờ sáng nhận được điện thoại của ông Phó, thì cứ ngồi cạnh cửa sổ, vòn vẹn hơn mười tiếng đồng hồ, không sót một giây phút nào.
Máy fax kêu lên hai tiếng, hai bản hợp đồng li hôn chui ra.
Cô nhẹ nhàng xoa lên chỗ kí tên của Phó Hàn Tranh, nước mắt rơi vừa nhanh vừa vôi, từng giọt từng giọt rơi trên chỗ kí tên kia, làm cho nét bút mực ở đó bị nhoè đi.
Hợp đồng li hôn đặt cạnh chân, không biết đã đặt bao lâu, Mộ Vị Lan vẫn không có ý định kỉ tên lên.
Lúc biết được cô và Hàn Tranh có quan hệ huyết thống, rõ ràng sớm đã chuẩn bị tâm lí để li hôn, nhưng tại sao khi Phó Hàn Tranh kí tên suôn sẻ như này thì cô lại kể cả không kí được tên xuống
Cuộc hôn nhân ngắn ngủi được tính bảng tháng, nhưng lại giống như đã cùng Phó Hàn Tranh bên nhau đến đầu bạc răng long.
Đêm muộn của Phi Lãnh Thuỷ, tuyết đã rơi
Cô nhìn ra tuyết bên ngoài cửa sổ, nhớ lại ngày tuyết đầu mùa của Bắc thành, Phó Hàn Tranh cũng có trắng tóc trong tuyết.
Cảnh tượng tuyệt đẹp như thế, dường như vẫn đang ở trước mắt, nhưng sao chỉ trong một cái chớp mắt, bọn họ đã phải li hôn rồi chứ?
Bắc thành, hai giờ đêm. “Tra được địa chỉ bản fax của ông ấy chưa?" "Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà chắc sắp tra được
Từ Khôn nhìn chăm chú vào mấy nhân viên kỹ rồi." thuật thức xuyên đêm để tìm địa chỉ IP của bản fax. Phó Hàn Tranh đứng bên cạnh cửa sổ của phòng sách, bên ngoài tuyết lại rơi.
Tuyết rơi, trời rất lạnh, không biết chỗ tiểu Lan có lạnh giống như này không.
Sau khi Phó Hàn Tranh uống một cốc rượu mạnh hơi hơi say, tâm trạng mới tốt lên một chút chút. Anh từ trong phòng sách tìm thấy rất nhiều tranh của Mộ Vị Lan), trong đó có một bức, là chặn dụng của anh.
Là dáng vẻ anh đang đeo kinh ngồi làm việc trước. bản sách.
Cô cũng vẽ cả mình ở bên trong, cô năm bỏ ra trước mặt anh, tay cầm bút vẽ, hai mắt chăm chú nhìn anh, khung cảnh ấm áp mà yên tĩnh.
Bức tranh này... vẽ từ lúc nào, vậy mà anh lại không biết gì cả.
Khi Phó Hàn Tranh sắp xếp lại những bản vẽ đó, rồi đặt lại lên tủ sách, thì một quyển nhật ký du lịch bỗng rơi xuống tấm thảm.
Anh hơi hơi chau mày, cong lưng nhặt quyển sách "Hoàng hôn của Phi Lãnh Thuỷ” kia lên.
Khi Phó Hàn Tranh nhặt lên rồi nhét lại vào trong chống sách, thì nhìn thấy phía sau có viết một số chữ còn có cả công thức tính toán khoảng cách.
Nhìn kỹ một hồi, lông mày bỗng nhiên giật giật. Là khoảng cách từ Bắc thành đến Firenzel
Thứ mà quyển sách này ghi chép là con người và phong cảnh của Phi Lãnh Thuỷ, mà những nét chữ phía sau quyển sách này đều là của Mộ Vị Lan để lại... tiểu Lan đang ở Firenze sao?
Phó Hàn Tranh châu máy chặt hơn, nôn nóng lật sang máy trang ghi chép khác, ở đó viết một câu nói “Hàn Tranh à, anh sẽ đến Phi Lãnh Thuỷ tim em chứ?"
Phó Hàn Tranh đột nhiên sáng mắt lên, sải đối chân dài bước ra khỏi phòng sách.
Anh vừa bước nhanh ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Từ Khôn: "Đặt vé máy bay đến Firenze nhanh nhất cho tôi!" “Firenze? Lẽ nào bà chủ đang...".
Một nhân viên kỹ thuật trong đó sau khi định vị được địa chỉ, liền nói với Từ Khôn: Tra được rồi, là bàn fax đến thành phố Firenze, nhưng cụ thể là ở vị trị nào thì vẫn cần chút thời gian."
Từ Khôn thở phào một hơi, nói với Phó Hàn Tranh ở đầu dây bên kia: "Boss, bà chủ thực sự đang ở Firenze, tôi sẽ đi đặt vé máy bay nhanh nhất ngay đây.
Phó Hàn Tranh lái chiếc Spyker màu đen chạy như bay trên đường cao tốc.
Không biết là vì tâm trang dạo này quá kém, hay là vì quá nên nóng, mà dạ dày lại bắt đầu lên cơn đau dữ doi.
Anh cần chặt răng, đau đến nỗi sau lưng toát cả mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không có ý định dừng xe.
Anh một tay ôm vào bụng, một tay nắm chặt vớ lăng, con mắt đen nghiêm nghị nhìn vào biển chỉ dẫn được treo trên cao ở bên đường, cách sân bay con khoảng 2km.
Chân giảm vào ga mạnh hơn, chiếc Spyker màu đen giống như đang bay trên đường cao tốc.
Ba giờ đêm, Phó Chính Viễn bị điện thoại của bệnh viện làm tỉnh giấc. "Alo?" “Là ông Phó Chính Viễn đúng không? Con trai ông Phó Hàn Tranh gặp tai nạn xe trên đường cao tốc, bây giờ đang cấp cứu, mời ông lập tức đến bệnh viện một chuyến.
Bệnh viện nhân dân, bên ngoài phòng cấp cứu. “Sao lại xảy ra tai nạn xe vậy?" Cảnh sát báo cáo nói: “Anh Phó Hàn Tranh đảm vào lan can của đường cao tốc, không có dấu vết bị xe khác đâm vào xe, chắc là do mất lái nên đâm vào lúc phát hiện anh ấy, anh ấy một tay cứ ôm vào phần đá dày, rất có khả năng là vì đau dạ dày, cộng thêm cá tốc độ lái xe nhanh nên dẫn đến tai nạn xe
Phó Chính Viễn chau mày sâu hơn, tay siết chặt vào cây gậy, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.
Ông ay cuối cùng cũng hiểu, Phó Hàn Tranh cố ý nói muốn li hôn với Mộ Vi Lan, chắc chắn là đã đoán ra ông ấy sẽ gửi bản fax cho Mộ Vi Lan.
Mà bây giờ, Phó Hàn Tranh chắc chắn cũng đã tra được chỗ ở của Mộ Vi Lan.
Sao ông ấy lại không hiểu, nguyên nhân thực sự xảy ra tai nạn xe của Phó Hàn Tranh chứ?
Chi là bởi vì... quan tâm quá mức. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Trong phòng cấp cứu có ý tả đi ra, ông Phó với vàng đi lên phía trước hỏi: "Con trai tôi sao rồi?" “Ông Phó, ông đừng nên nóng, anh Phó không có trở ngại gì lớn, tình trạng vẫn được xem là ổn định, bác sĩ vẫn ở bên trong chẩn đoán, chắc còn khoảng một tiếng nữa là chẩn đoán kết thúc."
Trái tim đang co thắt lại của Phó Chính Viễn, cuối cũng cũng được thả lòng. Phó
Ông Phó Hàn Tranh Năm giờ sáng, người trên giường bệnh tĩnh lại.
Cái đầu tiên, là cơn đau dữ dội ở đầu.
Hàn Tranh Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con cảm thấy như thế nào?"
Phó Hiệu nghe thấy giọng nói của ông Phó, liền nhớn mày lên.
Ông Phó vốn không thể nhận ra Phó Hàn Tranh và Phó Hiệu, đặc biệt là dưới tình huống Phó Hiệu có ý định che đậy.
Cải Phó Hiệu không ngờ được là, trải qua thời gian lâu như vậy, anh ta lại xuất hiện, vậy mà lại xuất hiện vào lúc Phó Hàn Tranh xảy ra tai nạn xe.
Lẽ nào, chỉ có vào lúc cơ thể của Phó Hàn Tranh xuất hiện va chạm mạnh, thì anh ta mới xuất hiện? Sau khi bác sĩ chẩn đoán xong, xác nhận cơ thể của anh ta không có gì bất thường rồi mới rời đi.
Phó Chính Viễn ngồi bên cạnh giường bệnh, than thở nói: "Nếu con đã không chia cách được với cô gái đó, thì cho dù các con có quan hệ huyết thống hay không, bố cũng sẽ không ngăn cản các con, đợi con điều trị xong, thì hãy đến Phi Lãnh Thuỷ tìm cô ấy đi. Bắc thành bên phía thím con, bố sẽ giải quyết.
Ánh mắt của Phó Hiệu loé lên vẻ u ám. Sau khi Phó Tử Dạ biến mất, tuy anh ta tạm thời bị nhất trong cơ thể của Phó Hán Tranh, nhưng lại có thể biết rõ rằng tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây của Phó Hàn Tranh.
Phó Hiệu giấu đi vẻ sắc bản và tàn bạo trong ảnh mắt, nói: "Bố, nếu con và Mộ Vị Lan đã là quan hệ anh em họ, thì đương nhiên không thể ở bên nhau, nếu như thím hai công khai quan hệ của bọn con, không những là con, mà đến cả nhà họ Phó và Phó thị đều sẽ bị dư luận huỷ hoại. Chuyện li hôn, con đã quyết định xong rồi."
Ông Phó không hiểu, “Nhưng con lẽ nào không phải giả vờ muốn li hôn với cô gái đó, để nghe ngóng tung tích của cô ấy từ chỗ bố sao?" “Bố, con và Mộ Vi Lan ở bên nhau, là loạn luân. Kể cả con không quan tâm đến cả thân con, thì cũng phải suy nghĩ đến bố và tiểu Đường Đậu, còn có cả Phó thi nữa."
Ông Phó nửa tin nửa nghi nhìn anh ta: "Con... con thực sự suy nghĩ kĩ rồi sao?" “Không sai, con muốn chính thức li hôn với Mộ Vi
Lan." Phó Hiệu kiên định lên tiếng.
Không có Mộ Vi Lan, thì Phó Hàn Tranh mãi mãi đứng hàng xuất hiện lại nữa... sau này, anh ta chính là người chủ đạo của mọi nhân cách
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT