Ngày giao thừa, trên đường đèn điện sặc sở toàn là bầu không khí vui nhộn chúc mừng ngày lễ.
Từ khôn từ trong gương chiếu hậu nhìn về phía Phó Hàn Tranh đang ngồi ở sau xe, người đàn ông ảnh mặt có chút sâu lắng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Từ khôn không kìm lòng mở miệng hỏi: "Boss, bây giờ về nhà họ Phó sao?"
Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, nói: "Hôm qua tôi nói vẫn chưa đủ rõ à?"
Đúng vậy, hôm qua Boss nói, nếu như không nhìn thấy bà chủ, thì cả đời này ông Phó đừng hòng gặp lại anh nữa.
Nhưng mà hôm nay dù sao cũng là giao thừa, đêm giao thừa ăn cơm đoàn việc, sao có thể vắng mặt được chứ
Chuông điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên. Là của tiểu Đường Đầu gọi đến "Alo, bo di."
Tiểu Đường Đậu đang ngồi trên sofa vừa khoanh chân vừa cảm diện thoại nói chuyện với Phó Hàn Tranh, đôi mắt to tròn long lanh đảo qua đảo lại. “Bố, bố với Mộ Mộ khi nào thì về nhà thể, ông nội đều gọi người đến dán cầu đối và chưa phúc rồi, tôi nay bố đem cho con pháo hoa về được không?" Giọng nữa hỏi.
Phó Hàn Tranh yên lặng mấy giây, mới ấm áp lên tiếng nói: “Tối nay bố không cùng con ăn cơm tất tiên được rồi, nhưng mà sau khi con ở nhà ông nội ăn cơm tất niên xong, bố sẽ bài chủ Từ đến đón con về Tiền Thuỷ Vịnh."
Tiểu Đường Đậu không hiểu, chau mày hỏi: “Tại sao thế? Tại sao bổ không đưa Mộ Mộ về ăn cơm tất niên cùng con và ông nội chứ? Ông nội nói, chuyện quan trọng nhất của lễ tết là cả nhà đoàn tụ, bố và Mộ Mộ tại sao không về chứ?" “Đường Đậu, bố còn có việc rất quan trọng chưa lầm, nhưng bố hứa với con, tối nay sẽ đốt pháo hoa cho con, có được không?"
Tiểu Đường Đậu nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vừa do dự vừa miễn cưỡng nói: "Vậy được thổi, con ăn xong cơm sẽ gọi điện thoại cho bố, để bố báo chủ Từ đến đón con "Được
Sau khi tiểu Đường Đậu cúp máy, ông Phó ngồi bên cạnh đứa bé, gấp gáp hỏi: "Bố cháu nói thế nào? Tối nay có về nhà không?"
Tiểu Đường Đậu lắc lắc đầu, “Bố nói, đợi cháu ăn xong cơm, sẽ cho chủ Từ đến đón cháu, ông nội, tại sao bố không đưa Mộ Mộ về nhà ăn cơm tất niên chứ? Có phải ông cãi nhau với bố rồi không?”
Ông Phó than thở một câu, rồi xoa đầu của tiểu Đường Đậu, chỉ nói: “Không phải, vậy ăn cơm xong, cháu qua đó đón năm mới với bố cháu đi."
Đồ khốn nạn đó tuy hôm qua rất hung hãn với ông ấy, nhưng đêm giao thừa lại cô đơn một mình, cũng thật là đáng thương.
Tiểu Đường Đậu chau cặp lông mày trắng sữa lên, ngây thơ hỏi: “Vậy có phải cháu phải ăn hai bữa cơm tất niên không?"
Ông Phó bật cười, vỗ nhẹ vào bụng của cháu gái nổi, "Cái bụng nhỏ của tiểu Đường Đậu chúng ta chửa nổi hai bữa cơm sao?" Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Tiểu Đường Đậu nheo mắt cười nói: "Bữa của ông nổi chịu nhi nhi như nước hoa to hay mất trời tối chúng ta và anh trai đem pháo hoa loại to nhất vào trong vườn đốt đột Cháu muốn xem pháo hoa “Được, Đường Đậu muốn đốt cái nào thì đốt cái đó, nghe theo cháu!
Sắc trời, sắp chuyển tối.
Tiểu Đường Đậu ở nhà họ Phó ăn xong cơm, liền được Từ Khôn đón đi.
Ông Phó nhìn về phía chiếc xe Maybach bên ngoài biệt thự, tuy miếng dán của chiếc xe đậm, ông ấy vốn đã không nhìn thấy bên trong có người hay không, nhưng ông ấy chắc chắn đồ khốn nạn Phó Hàn Tranh kia đang ngồi bên trong.
Sắp sang năm mới, đều đến nhà rồi, còn giận dỗi ông ấy thành như vậy, đã đến cửa nhà rồi, giỏi lắm, xe cũng không bước xuống nữa!
Từ Khôn dẫn tiểu Đường Đậu lên xe, tiểu Đường Đậu nhìn thấy Phó Hàn Tranh, liền nhào đến, “Bố, con vừa mối ăn rất nhiều rất nhiều thứ. Còn ăn cả bánh gato dâu nữa! Bố, cơm tất niên bố chuẩn bị cho con là gì thế? Có ngon hơn cơm tất niên của nhà ông nội không?" Phó Hàn Tranh ôm tiểu Đường Đầu, sau khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của tiểu Đường Đâu, tâm trạng phiền muộn, tan biến đi được phần nào, "Đường Đậu muốn ăn cái gì, bố đều có "Thật không? Bố ơi con muốn ăn bánh trôi nước."
Phó Hàn Tranh hơi đơ ra, “Bánh trôi nước à. Từ Khôn, gần đây có nhà hàng nào bán bánh trôi nước không?" “Chắc là đa số nhà hàng đều có. Bánh trôi nước vẫn là thường thấy mà "
Tiểu Đường Đậu nghiêng đầu dựa vào trong lòng Phó Hàn Tranh nói: “Nhưng người ta muốn ăn của Mô Mộ làm cơ!"
Phó Hàn Tranh ánh mắt u ám, Từ Khôn đang lái xe cũng đơ người ra.
Rất lâu, Phó Hàn Tranh vỗ nhẹ đứa bé ở trong lòng nói: "Mộ Mộ không ở đây.
Tiểu Đường Đậu lập tức há miệng ra, “Mộ Mộ đi đâu rồi? Có phải mẹ lại bỏ chúng ta đi rồi không?" “Mộ Mộ chỉ là tạm thời rời xa vài ngày thôi, đợi làm xong chuyện ở nước ngoài, thì sẽ quay lại
Tiểu Đường Đầu giống như người lớn oán trách nói: “Sớm không đi muộn không đi, sao lại chọn đúng dịp tết để ra nước ngoài làm việc chứ? Đợi Mô Mô về con phải nói chuyện với mẹ mới được, hừ, không đến tết cùng con và bố
Phó Hàn Tranh lên tiếng, nhẹ nhàng nói với Từ Khôn đang lái xe: "Về Tiên Thuỷ Vịnh thôi “Hả? Boss, không đi ăn bánh trôi nước nữa à?". "Về nhà tôi đích thân làm cho tiểu Đường Đậu
Tiểu Đường Đậu vui mừng muốn chết, hai con mắt to tròn cong lên thành hình mặt trăng, “Yeah! Bánh trôi nước của bố làm chắc chắn rất ngon!"
Đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, Phó Hàn Tranh dặn dò Từ Khôn cũng về đón tết sớm một chút, Từ Khôn cười nói, một chàng trai đơn thân như anh, thì đi đầu đón tết chứ, về nhà cũng chỉ gọi món ăn bên ngoài đến tuỳ tiên đón cái tết.
Thế là, Phó Hàn Tranh bảo anh ấy ở lại, ăn xong bánh trôi nước rồi đi.
Từ Khôn được sủng ái mà lo sợ, lần đầu tiên được ăn bánh trôi của Boss đích thân làm, một bát bánh trôi, đến cả nước cũng uống cạn.
Tiểu Đường Đậu tay cầm chiếc thìa nhỏ vừa ăn bánh trôi, vừa nói: “Bố, chủ Tử, chúng ta thật đáng thương, đêm giao thừa chúng ta chỉ ăn ba bát bánh trái. Nếu như khô MÃ 4 đầu, ai nổi MÃ NGÃ chỉ sẽ làm đổ ăn ngon cho chúng ta ăn. Bố, bố nói xem tối nay Mộ Mộ sẽ ăn gì?"
Phó Hàn Tranh và Từ Khôn có uống chút rượu, nhưng một tỉ rượu này, vốn không đủ để làm cho anh say, nhưng anh lại có một chút chuếnh choáng, cánh tay dài vắt lên trên cái ghế trẻ con của tiểu Đường Đậu, nhìn đứa bé, có chút chua xót cười nhẹ một tiếng, "Bố cũng muốn biết " “Bố, vậy chúng ta gọi cho Mộ Mộ hỏi xem mẹ tối nay ăn gì đi!"
Từ Khôn thấy tiểu Đường Đậu thực sự cầm điện thoại để gọi, biết là không gọi được, sợ tiểu Đường Đậu sẽ hỏi tận gốc, thể là vội vàng ngăn cản nói: "Đường Đậu à, muộn như này rồi, Mộ Mộ chắc chắn đã đi ngủ, hay là cháu đừng gọi nữa nhé."
Tiểu Đường Đậu hay tay đặt xuống, năm bỏ ra bản, "Vậy được thôi. Bố, chúng ta đi đốt pháo hoa đi
Phó Hàn Tranh đích thân đốt rất nhiều pháo hoa cho tiểu Đường Đậu, trong vườn, pháo hoa chạy liên tiếp ở trên bầu trời tối đen giống như con rắn, giống như tách ra bầu trời sao đêm, tiếng nổ của pháo hoa, khiến cho căn biệt thự hiu quạnh này, có thêm một chút không khi năm mới.
Tiểu Đường Đậu mặc một bộ nhung dày dặn, đứng ở trong vườn ngừa mặt lên ngây ngô nhìn pháo hoa ở trên bầu trời, Phó Hàn Tranh và Từ Khôn đứng ở chó cách đó không xa đốt pháo.
Từ khôn hỏi: “Boss, tiếp theo anh định làm thế nào? Chúng ta điều tra nhiều ngày như vậy rồi, cũng chưa tra được ghi chép xuất nhập cảnh của bà chủ, dự là tung tích của bà chủ, cũng chỉ có chủ tịch biết, hay là... anh nói chuyện lại với chủ tịch đi?"
Ngón tay thon dài của Phó Hàn Tranh đang kẹp điều thuốc, đặt đến sát miệng hút một hơi sâu, chậm rãi nhà ra làn khói trắng mờ mịt, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Ông ấy sẽ không bất chấp gánh vác danh dự của cả nhà họ Phó và tiền đổ của tôi, để nói cho tôi biết tung tích của tiểu Lan đầu. Có lẽ ông ấy không nhẫn tâm cho tôi li hôn với tiểu Lan, nhưng nếu như tôi li hôn với tiểu Lan, có lẽ ông ấy sẽ cảm thấy ăn được viên thuốc an thần
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT